Ngày mười ba tháng bảy, trời âm u.
Ngày hôm nay cũng là một ngày bình thường, Thiệu Cảnh thức dậy vào buổi sáng rồi chạy tới Tiểu Hồ thành, chỉ là thời gian đã muộn hơn những
ngày bình thường một canh giờ, hơn nữa khi hắn đi tới ngã tư đường thì
dừng lại chứ không định bước vào Thiên Phong lâu.
Đệ tử của Huyền Thiên Tông làm việc ở Thiên Phong lâu mỗi tháng đều
được dùng một ngày để nghỉ ngơi, hôm nay chính là ngày nghỉ của Thiệu
Cảnh. Mấy ngày nay, mỗi khi tạm dừng một ngày làm việc không dễ dàng thì Thiệu Cảnh đều đi dạo đến một nơi mà hắn khá yêu thích ở trong Tiểu Hồ
thành, tuy nói ngày thường ở Thiên Phong lâu làm việc vẫn có một khoảng thời gian rảnh rỗi để đi ra ngoài nhìn ngắm phố phường nhưng nó thường
chính là đoạn thời gian ngắn ngủi khi không có khách để mọi người nghỉ
ngơi hoặc thừa dịp ăn cơm, đi trong thời gian ngắn như vậy thì có thể
thấy được bao nhiêu thứ chứ, hơn nữa còn có thể bị các sư huynh nghiêm
nghị khiển trách nên Thiệu Cảnh thậm chí còn không dám đi quá xa.
Cho nên niềm vui của Thiệu Cảnh trong cuộc sống như vậy chính là khoảng thời gian ngắn ngủi được đi dạo qua khu phố đầy những tửu điếm hoặc cửa hàng tạp hóa.
Đi đến ngã tư đường trong Tiểu Hồ thành, nhìn thấy đám người chật chội
và náo nhiệt không hiểu vì sao Thiệu Cảnh bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh
lão Hầu. Định dời đi, lão Hầu đi Vạn Yêu cốc mạo hiểm vào ngày mồng bốn đầu tháng bảy đến hôm nay đã qua chín ngày rồi, ở nơi này trong chín
ngày Thiệu Cảnh chẳng bao giờ còn nhìn thấy thân ảnh của hắn ở trong
Tiểu Hồ thành.
Có lẽ hắn cũng giống như những tán tu vô danh khác, cứ ra đi như vậy rồi biến mất.
Thiệu Cảnh ở trong lòng thoáng hiện lên những suy nghĩ tiêu điều như
vậy nhưng chúng không phải là thương tâm tâm tình mà chỉ là những dòng ý niệm cứ trôi đi trôi lại trong lòng mà thôi. Thói đời khó khăn mà hiểm ác, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều để khỏi lãng phí thời gian quý giá.
Hắn dừng bước, một giây sau mới ngẩng đầu lên rồi khẽ nheo
mắt lại vì ánh nắng chói chang, nhìn vào tấm màn che sau khuông cửa rồi
lại cái biển gỗ treo trên cửa hàng, ánh mắt khẽ dừng lại nhìn ba chữ
Thanh Thủy Các một lúc rồi đi vào.
Nơi này vẫn không thay đổi gì so với mấy tháng trước, giống như thời
gian chưa từng trôi qua nơi này một khắc nào vậy, nó vẫn là một cửa hàng bày biện bừa bộn phủ đầy bụi, quầy hàng quầy kệ đặt trong góc tường,
hàng hóa bài biện vẫn theo kiểu tùy ý chật chội, mặt của mấy tầng tủ
dưới đáy vẫn phủ một lớp tro bụi mỏng, thoạt nhìn hình như lớp bụi còn
phủ dầy hơn hồi trước.
Đúng là một kẻ làm ăn tầm thường.
Thiệu Cảnh đánh giá chung quanh rồi bước lại gần cái quầy nhìn có vẻ khá sạch sẻ ở phía trước.
Vẫn là vị nam tử thoạt nhìn có chút gầy còm ốm yếu, nếu Thiệu Cảnh
nhớ không nhầm thì người nam nhân này tên là Tạ Kiếm. Hình như Tạ Kiếm
cảm giác được có người đang lại gần nên khẽ ngẩng đầu, ngay sau đó
trong đôi mắt và khóe miệng đều lộ ra nụ cười, đứng lên và nói: “Khách
quan, hoan nghênh người tới nơi này, người cần thứ gì đó phải không?”
Xem ra vị Tạ chưởng quỹ này không hề nhớ tới Thiệu Cảnh, kể ra cũng
đúng, ba bốn tháng trôi qua rồi, mỗi ngày nơi đây đều là cảnh người đến
người đi, ai có thể nhớ kỹ một người khách bình thường chứ. Thiệu Cảnh
gật đầu, đưa tay vào trong ngực lục lọi rồi móc ra hai cái răng nanh sắc nhọn màu trắng, dài chừng bốn tấc, đặt ở trên quầy.
”Lão bản ngươi xem giúp ta, hai thứ này trị giá bao nhiêu linh thạch?”
Tạ chưởng quỹ cúi người lại gần, cầm lấy cái răng nanh nhìn kỹ một hồi, trầm lặng một lúc rồi nói: “Đây là răng nanh của yêu thú Ma Nha Lang,
chính là thứ đáng giá nhất trên người con yêu thú, tính theo giá thị
trường thì một cây ta có thể trả hai viên linh thạch. Có điều. . .” Hắn
đang nói bỗng dừng lại, thả cái răng nanh xuống mặt bàn rồi nhìn Thiệu
Cảnh nói: “Hai cây nanh này đều không đáng giá cái này.”
Thiệu Cảnh chân mày cau lại, nói: “Vì sao vậy?”
Tạ chưởng quỹ đưa tay chỉ vào hai cây nanh, nói: “Vốn là toàn bộ màu
sắc cái răng nanh của Ma Nha Lang đều giống như màu của tuyết trắng
nhưng hai cây nanh này chỉ có phần sau màu trắng, phần trước bị đổi
thành màu tiêu vàng giống như bị người dùng lửa nung vậy, như vậy sợ
rằng linh lực trong đó ít nhiều đã bị tổn hại, có điều ta nhìn hình như
vẫn còn có thể sử dụng, cho nên nhiều nhất ta chỉ có thể trả ngươi với
giá một cây một viên linh thạch.”
Thiệu Cảnh nhíu nhíu mày, hai cây nanh bày tất nhiên chính là hai cây
nanh được gỡ xuống từ con Ma Nha Lang bị đốt cháy ngày đó, vì hắn có
kiến thức và lịch duyệt tự nhiên biết bộ phận đáng giá nhất trên người
con yêu thú này. Thậm chí nguyên nhân cây nanh bị tiêu vàng, không cần
phải nói, tất nhiên chính là do Hỏa Cầu Thuật của hắn gây ra.
Tạ chưởng quỹ tướng mạo tầm thường nhưng ánh mắt lại chẳng tầm thường
chút nào, Thiệu Cảnh chỉ suy nghĩ một lúc, liền lập tức không do dự mà gật đầu nói: “Vậy nghe theo lời của ngươi, bán.”
Tạ chưởng quỹ cười cười, đem hai cây nanh thu hồi rồi xoay người cúi
xuống dưới quầy lấy hai khỏa linh thạch đưa cho Thiệu Cảnh. Thiệu Cảnh
cũng không khách khí, nhẹ nhàng cầm lấy hai khỏa linh thạch rồi thả vào
trong túi Lưu Vân buộc ở bên hông. Hiện tại hắn làm tạp vụ ở Thiên Phong lâu một tháng chỉ nhận được có ba viên linh thạch mà thôi, mà linh lực
ẩn trong một viên linh thạch tối đa cũng chỉ có thể chống đỡ trong mười
ngày hắn tu luyện Huyền Tâm Quyết mà thôi. Như vậy hai tay hắn sẽ trống
trơn chẳng có gì để luyện tập trong khoảng thời gian còn lại của tháng,
khổ sở vì thiếu thốn, nếu không phải ban đầu khi còn chưa chính thức
nhập môn hắn đã kiếm được chút tiền lời từ buôn bán linh thảo cấp một,
kiếm được một ít linh thạch thì ngày hôm nay Thiệu Cảnh cũng phải sống
cuộc sống khó khăn khổ sở vì thiếu linh thạch.
Ngẫm lại thì đó cũng là do Huyền Thiên Tông là một trong những môn phái đối đãi khá hà khắc với môn hạ đệ tử của mình, người ta cho linh thạch chỉ gần đủ để để ngươi tu hành thôi, còn nếu muốn có nhiều hơn thì hãy
tự dùng bản lãnh của mình mà kiếm.
Thiệu Cảnh sớm đã tính toán xong mọi việc ở trong lòng, hiện tại có hai khỏa linh thạch này cộng thêm hai khỏa mình để dành chưa dùng thì toàn
bộ tài sản của mình vào giờ phút này đã là bốn khỏa linh thạch, chỉ cần
đợi thêm hai ngày nữa là đến ngày mười lăm tháng bảy, chính là ngày mà
Huyền Thiên Tông dùng để ban phát linh thạch quý giá cho chúng đệ tử,
đến lúc đó lại có thêm ba khỏa linh thạch vào sổ sách, chỉ là những viên linh thạch này đều là thứ hắn rất cần mỗi khi tu luyện Huyền Tâm Quyết
nên không thể động vào được.
Thời gian này thật là nghèo, hắn thở dài ở trong lòng.
Xoay người lại, ánh mắt của hắn khẽ lướt một vòng qua những chiếc tủ kệ đựng đồ trong cửa hàng, Tạ chưởng quỹ ở phía sau quầy mỉm cười rồi
nói: “Bổn điếm hàng hóa đầy đủ hết, khách quan cứ việc chọn lựa, nhất
định sẽ tìm được đồ vật thích hợp cho mình.”
Thiệu Cảnh gật đầu cười, nhìn mọi thứ một lúc giống như đang do dự,
bỗng nhiên quay đầu nhìn Tạ chưởng quỹ rồi nói: “Lão bản, ngươi ở nơi
này có đồ vật gì lợi hại không, ờ, giống như là ám khí hoặc là .... và
..., nếu như đối phó với yêu thú lợi hại như vậy thì cũng có thể lấy ra
dùng ấy?”
Tạ chưởng quỹ ngơ ngác một chút, nhìn nét mặt bị mê hoăc, nói: “Khách quan, ngươi nói cái gì vậy?”
Thiệu Cảnh trầm mặc trong chốc lát rồi tự nhiên lại cười lớn lên, nói:“Thật ra ta cũng không biết ta muốn cái gì nhưng nó là một đồ vật lợi
hại, người có đạo hạnh thấp kém giống như chúng ta cũng thường mong muốn có chút đồ lợi hại để phòng thân.”
Nét mặt của Tạ chưởng quỹ bỗng dưng lộ ra sự vui vẻ, gật đầu cho biết
ông đã hiểu nhưng lại không nói gì cả, Thiệu Cảnh nhìn vị chưởng quỹ
một lúc, biết rằng không có thu hoạch liền đi ra khỏi Thanh Thủy Các.