Thiệu Cảnh lại đi ra khỏi phòng một lần nữa, hắn đứng lặng lẽ trên bậc thềm của cánh cửa gỗ hưởng thụ những ánh mắt nhạt nhòa của buổi sáng sớm từ trên bầu trời rọi xuống rồi thở ra một hơi dài mệt mỏi, ngắm nhìn sườn núi khắp nơi
cây xanh cỏ xanh rờn, sinh cơ dạt dào và cảm nhận từng cơn gió núi quất
vào mặt khiến cho hắn cảm giác quang cảnh trước mặt cùng với gian phòng ở phía sau lưng phảng phất cứ như là hai thế giới khác nhau vậy.
Hắn tiến lên trước, đặt tay xuống lan can và nhìn ra bốn phía, chung
quanh vẫn chỉ là những con đường trống trải không một bóng người, xa xa
có một vài người đang đi lại ở những tầng lầu bên trên nhưng là tất cả đều chạy thật vội vàng, không một ai nhìn thoáng qua nơi này dù chỉ một lần, họ cứ đi và cứ đi. Một ông cụ bình thường còn bị con trai của gã
trưởng lão quyền cao chức trọng đánh cho gần chết thì còn ai có rỗi hơi đi xen vào việc của người khác không?
Thiệu Cảnh đứng im lặng một lúc rồi lặng lẽ rời khỏi nơi này giống như hắn chỉ là người tùy ý đi ngang qua vậy, Tiểu Trư đi theo khi bên cạnh
hắn và lười biếng ngáp ngáp.
Nửa canh giờ sau, Thiệu Cảnh mang theo Tiểu Trư đã vào bên trong Tiểu Hồ thành.
Lúc này không khí đã bắt đầu náo nhiệt ở ngã tư đường, những đệ tử
trong Thiên Phong lâu lại treo chiếc đại biển viết ba chữ vàng bằng nét
bút phá cách và bắt mắt ở giữa chốn ồn ào, càng không cần phải nói khí
thế phi phàm hơn hẳn những ngôi nhà tầm thường bởi tòa lầu cao bốn tầng
trông nó vốn đã rất có giống cảnh con tiên hạc đứng giữa bầy gà, oai
phong lẫm liệt. Đám tán tu đông đảo và các đệ tử của nhiều môn phái
khác đang ra ra vào vào ở chỗ này, Thiệu Cảnh đứng im lặng trong đám
người chứ không định lập tức tiến vào Thiên Phong lâu, hắn như có điều
suy nghĩ gì đó nên cứ đứng ở trước cảnh cửa lớn nhìn về phía ngã tư
đường, ở trong dãy cửa hàng san sát nằm ở trên ngã tư đường, hắn mơ hồ
có thể nhìn thấy một vài cửa hàng bình thường hoặc nho nhỏ xuyên qua
đám người đang đi tới đi lui, trong đó cũng có cửa hàng mà hắn đã bán
linh thảo vào ngày đầu tiên hắn mang linh thảo từ trên núi xuống nơi
này —— Thanh Thủy Các.
Đúng vào lúc này bỗng nhiên một tiếng a đầy bất ngờ vang lên ngay bên
cạnh rồi có người vỗ nhẹ một cái bờ vai của hắn và nói: “Tiểu Thiệu,
ngươi đứng ở chỗ này làm gì thế?”
Thiệu Cảnh quay đầu vừa nhìn, “Ủa” một tiếng rồi nói: “Lão Hầu, hả? Ngươi mặc trang phục chẳng lẽ là để. . .”
Một vị nam tử tầm trung niên đang đứng ở phía sau hắn, nhìn kỹ mặc dầu tuổi không lớn lắm nhưng khóe mắt đã đầy nếp nhăn, nét mặt phong sương
khắc khổ, chính là vị Lão Hầu đã lại gần quầy hàng của hắn trong Thiên
Phong lâu để mua một lọ “Bảo Nguyên Đan“. Giờ phút này Thiệu Cảnh thấy
hắn đang gánh một túi hành lý trên lưng, eo buộc binh khí, chính là bộ
dáng của người sắp đi xa.
Lão Hầu gật đầu, rồi nhìn về phía trước chép miệng, Thiệu Cảnh nhìn
theo ánh mắt của hắn thì thấy ở ngã tư đường phía trước có ba người đàn
ông đang đứng, đều có một bộ dạng khá giống Lão Hầu. Ở trong Tiểu Hồ
thành lâu như vậy, lại thêm khoản thời gian lưu lạc qua cả Vạn Yêu cốc
lẫn các thành trì xa lạ thì những người có bộ dạng giống tương tự như
bọn họ hắn đã gặp rất nhiều lần, không cần hỏi hắn cũng đã tự hiểu được
họ sắp làm gì nên nét mặt của hắn lộ ra vài phần lo lắng và ngưng
trọng.
”Bảo trọng, chậc, thôi thì chúc ngươi may mắn vậy! Lão Hầu.” Hắn trịnh trọng địa nói.
Bộ dạng giống như vậy, lại đi về phía trước chỉ có duy nhất một địa
phương, đó chính là Vạn Yêu cốc. Chuyến đi này tốt xấu khó lường, sống
chết do mệnh, rất nhiều người từ trong cốc kiếm được tiền của phi nghĩa
rồi quay về nhưng cũng có rất nhiều người chết oan uổng, không còn trở
lại.
Yêu thú hung tàn, không thể dùng một câu bình thường như vậy để hình dung, có lẽ nó là vùng đất đã bị máu tanh nhuộm đỏ.
So sánh với sự ngưng trọng của Thiệu Cảnh thì thoạt nhìn nét mặt của
Lão Hàu lại chẳng hiện lên mấy phần lo lắng, lão thấp giọng cười nói:“Không có chuyện gì đâu, ta đã đi qua chỗ ấy ba lần, mặc dù lần nào cũng tay không quay về nhưng cuối cùng ta vẫn chưa bị tổn hao gì, hơn
nữa....” hắn vỗ nhẹ nhẹ vào chỗ nào đó ở gần hông rồi giảm thanh âm thật nhỏ xuống và nói: “Chỗ này của ta không phải vẫn còn giữ bình “Bảo
Nguyên Đan” do ngươi bán sao?”
Ba nam nhân đang đứng ở đằng trước hình như có người bị chờ lâu, không nhịn được bực mình kêu lên một tiếng, lão Hầu vội vàng đáp một câu trả
lời rồi quay đầu cười nói với Thiệu Cảnh: “Lần này vận khí của ta rất
tốt, vừa rồi có một cao thủ trong đám tán tu có đạo hạnh Ngưng Nguyên
Cảnh nhị trọng đồng ý dẫn cả đội vào cốc, mà ta vừa vặn kịp gia nhập làm thành viên trong đội ngũ đó, nói vậy nghĩa là ta có thể đạt được thu
hoạch phong phú sau chuyền đi này, cho nên ta mới cắn răng mua bình Bảo
Nguyên Đan, ai bảo đạo hạnh chúng ta không được bằng người, những năm
gần đây vẫn chỉ là Luyện Khí Cảnh thượng giai cơ chú. Có điều nếu lần
này ta phát tài, nói không chừng còn có thể mua một viên Chân Kinh Hoàn. Hà hà, không nói nữa, chúng ta sẽ gặp lại sau!”
Nói xong, lão Hầu liền vội vã bước nhanh về phía mấy nam nhân đang
đứng đợi ở kia rồi giơ bộ mặt tươi cười để xin lỗi bọn họ, trong ba
người ấy có một vị nam tử sắc mặt lạnh lùng, khí độ bất phàm và dáng
điệu tuấn tú, hai người bên cạnh cung kính như hắn là ông chủ, có lẽ
đó chính là vị kia cao thủ mà lão Hầu vừa kể. Thiệu Cảnh để ý thấy hắn
không hề trách mắng lão Hầu mà chỉ nói vài câu nhẹ nhàng rồi bốn người
đó liền quay đầu rời đi.
Thiệu Cảnh nhìn bọn họ đi xa chỉ còn những hình bóng nhạt nhòa rồi bị
thất thần trong phút chốc, quan hệ giữ hắn và lão Hầu chẳng qua là sự
quen biết những người xa lạ mà thôi, tình cờ gặp nhau trên con đường
đông người qua lại rồi hàn huyên vài câu, hình như trong lời nói đùa của lão Hầu ẩn chứa những toan tính đời thường và một chút ganh tị nho
nhỏ, đối với những tán tu nghèo khổ như hắn mà nói thì mặc dù đạo
hạnh cảnh giới có cao hơn so với Thiệu Cảnh nhưng chỉ vì bộ quần áo màu xanh lam đặc trưng cho thân phận đệ tử của Huyền Thiên Tông đã khiến
hắn cảm thấy bị thua kém rất nhiều.
Bất kì một môn phái tu chân nào cũng tạo những ảnh hưởng không nhỏ cho đám đệ tử, tiền đồ của bọn họ thường thường đều tốt hơn tuyệt đại đa số những tán tu không có bối cảnh, không có tiền tài, cho nên đã từ rất
lâu mặc dù Thiệu Cảnh chỉ là một đệ tử nhập môn không có địa vị ở bên
trong Huyền Thiên Tông nhưng cũng đã được rất nhiều tán tu chọn làm đối tượng cần nịnh bợ.
Có điều cho dù nói như thế nào thì Thiệu Cảnh vẫn coi lão Hầu là một
người bạn của hắn, lần này ra đi nguy cơ bốn phía, tốt xấu khó dò, cho
dù đúng như lão Hầu nói đã có một cao thủ Ngưng Nguyên Cảnh nhị trọng
đồng ý trấn giữ thì có thể thay đổi được gì không? Ai cũng hiểu rằng sự
hung hiểm của Vạn Yêu cốc đủ để cho những tu sĩ lợi hại hơn nữa cũng
phải ngã xuống rồi chết trong đó.
Hắn lặng lẽ lắc đầu, cảm xúc tiêu điều bỗng dưng bị thay đổi khi hắn
vừa quay đầu nhìn về phía Thanh Thủy Các, sau đó hắn từ từ đi vào bên
trong của Thiên Phong lâu.
Dường như số người qua lại ở ngã tư đường càng lúc càng nhiều, chật chội ồn ào, náo nhiệt hối hả.