Ánh nắng nhàn nhạt chiếu nghiêng qua cửa sổ phía tây rồi rơi xuống mặt của một chiếc bàn bằng gỗ thông
rất sạch sẽ, nước sơn mang màu sắc thâm trầm, lờ mờ còn có thể nhìn thấy dấu vết vòng tuổi từ vân cây ở trên đó. Một vị trung niên nam tử nét
mặt có vẻ phong sương, từng trải đang đứng ở trước quầy, khẽ cau mày,
ánh mắt hơi do dự nhìn chăm chú vào một chiếc bình ngọc nhỏ nằm ở trước
mặt. Một người đệ tử mặc trang phục xanh trắng đứng ở phía sau quầy, nụ
cười nhẹ nhàng đang đọng ở trên môi, nhẹ giọng giải thích với người khác một điều gì đó.
“. . . Lão Hầu, ngươi phải nghe ta nói một câu, nếu ngươi thật sự muốn
đi vào Vạn Yêu Cốc, trên người không thể không mang theo một ít đan dược dùng để bảo vệ tánh mạng. Ngươi là người từng trải, không phải kẻ lần
đầu tiên lăn lộn ở nơi này, chẳng lẽ chưa thấy qua những tu sĩ từ trong
Vạn Yêu Cốc thiếu tay đứt chân đi ra ư?” Thiệu Cảnh lắc đầu, khẽ cau
mày.
Nam tử kia im lặng một lát, hình như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, khẽ
cắn môi gật đầu nói: “Thôi được, ta mua chai “Bảo Nguyên đan” này.”
Thiệu Cảnh mỉm cười gật đầu, nhìn thấy nam tử kia cầm ra một cái túi từ
trong lòng, một vài tiếng vang do va chạm trầm thấp truyền đến trong lúc tay của hắn di chuyển. Thiệu Cảnh chẳng cần đoán cũng biết ở trong túi
chứa đồ kia chính là thứ bị cướp đoạt nhiều nhất trong thiên hạ của Tu
Chân giới —— linh thạch.
Nam nhân đếm đủ ba mươi khỏa linh thạch rồi đặt chúng lên trên mặt bàn,
sau đó trên nét mặt rốt cục đã lộ ra vẻ vui mừng nho nhỏ, kẹp lấy vài
phần ước mơ, không biết có phải hay không là nghĩ đến tương lai của
chính mình chiếm được một số lợi nhuận trên người đám yêu thú độc ác tại Vạn Yêu Cốc, rất nhanh đã cất bình ngọc nhỏ vào trong áo, xoay người
rời đi.
”Leng keng leng keng”, đám linh thạch trên mặt bàn dưới cánh tay thuần
thục của Thiệu Cảnh đã bị phủi đi xuống, toàn bộ rơi xuống hộp sắt to
lớn nằm ở dưới quầy chuyên môn để đặt linh thạch, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe. Bên cạnh cách đó không xa một nữ đệ tử cũng mặc trang
phục xanh trắng quay đầu nhìn qua, mỉm cười, nói: “Thiệu sư đệ, sinh ý
khá thật đấy nha.”
Thiệu Cảnh khoát tay áo, cười nói: “Ai bảo đan dược của Huyền Thiên tông chúng ta đan dược tại đây Tiểu Hồ thành trong thị tốt nhất đây, đám tán tu muốn đi Vạn Yêu Cốc liệp sát yêu thú, xuất sinh nhập tử đích, không
có một điểm cứu mạng đan dược trên thân thể tại hạ, ai cũng lo lắng
không phải?”
Nữ đệ tử kia cũng bụm miệng mà cười, hiển nhiên nàng không nghi ngờ gì
lời nói của Thiệu Cảnh, chỉ nhìn thoáng qua bóng lưng của người nam nhân kia biến mất tại cửa ra vào của Thiên Phong lâu, nói: “Ta thấy hình như ngươi có quen biết hắn đúng không?”
Thiệu Cảnh nhẹ gật đầu, nói: “Trước đó vài ngày tại bên quầy hàng gần
Tiểu Hồ đi dạo thì nhìn thấy hắn, là một người tán tu họ Hầu, xem ý của
hắn là muốn đi vào trong Vạn Yêu Cốc trong thử thời vận.”
Ánh mắt của vị nữ đệ tử chớp chớp, hình như còn muốn nói gì đó nhưng
đúng vào lúc này có hai vị khách đang đứng trước quầy của nàng, sắc mặt
nàng vội vàng nghiêm túc trở lại, tươi tắn trả lời câu hỏi của hai người khách nhân. Thu hồi ánh mắt nhìn quầy bên kia, Thiệu Cảnh lơ đãng phủi
một chưởng nhẹ nhàng quen thuộc xuống mặt chiếc tủ gỗ ở trước mặt mình,
mặt bàn bóng loáng nhưng có điêu khắc một ít hoa văn thô ráp bị lòng bàn tay của hắn chậm rãi xẹt qua.
Thời gian trôi qua mau, mặt trời và mặt trăng đổi vị trí cho nhau chỉ
trong từng cái chớp mắt, từ khi hắn bái nhập sơn môn của Huyền Thiên
tông cho đến bây giờ đã qua ba tháng. Trong ba tháng này đã xảy ra rất
nhiều thay đổi , hắn dần dần hòa nhập vào môn phái Huyền Thiên tông này, ở trên ngọn núi Thiên Thanh cùng Thiên Phong lâu trong Tiểu Hồ thành,
hắn và đám đệ tử ở nơi này giống nhau cùng một dạng, ngày ngày đi tới đi lui chẳng quản gió mưa, chậm rãi cùng mọi người ở Thiên Phong lâu từ
trên xuống dưới đều quen thân.
Trên tu hành, hắn không có biểu hiện ra chỗ hơn người nhưng cũng không
có tụt lại phía sau so với phần đông số đệ tử, hôm nay đã là tu thành
Luyện Khí cảnh sơ giai, trong đám đệ tử của Huyền Thiên tông thì phần
tiến cảnh này được tính là trung đẳng. Ngày đó mười một người đệ tử bởi
vì Vô Danh động phủ mà bất ngờ được bái nhập làm môn hạ của Huyền Thiên
tông có mười người tu hành tiến cảnh đều đứng ở giai đoạn này, chỉ có
một người trổ hết tài năng, đó chính là Tô Thanh Dung.
Trong ba tháng, Tô Thanh Dung đạo hạnh tinh tiến thần tốc, trước mắt đã
đột phá đến Luyện Khí cảnh trung giai, mặc kệ theo phương diện nào mà
nói thì phần thiên tư này đều là loại cực kỳ hiếm thấy, nghe nói đã
khiến cho một vị sư trưởng của Huyền Thiên chú ý. Phải biết rằng người
thường tu đạo dễ dàng nhất chính là Luyện Khí cảnh, từ đó về sau thì
càng ngày càng khó, một năm sơ giai, mười năm trung giai, sau đó cả đời
dừng bước tại tình cảnh này cũng là chuyện nhìn mãi quen mắt.
Tốc độ tiến cảnh của Tô Thanh Dung hiển nhiên đã nói rõ nàng nàng có
thiên phú và tư chất tu luyện tuyệt đối cao hơn hẳn người thường, tự
nhiên dẫn đến việc được nhiều người chú ý. Nữ tử ngày nào còn lẫn trong
đám người tu hành dưới chân núi Thanh Thiên tròng ruộng linh điền ngày
hôm nay đã bay lên thành người nổi trội. Người bên ngoài thì hâm mộ hoặc ganh tị, ghen ghét, Thiệu Cảnh thì chỉ cần vừa nghĩ tới cái cô nàng
xinh đẹp quyến rũ, trên mặt thường xuyên mang theo sự vui vẻ nhàn nhạt
này thì đầu đã đau rồi.
Lắc đầu, Thiệu Cảnh vỗ vỗ vào trán, đem những ý niệm vớ vẩn đang nghĩ ở
trong đầu bỏ qua, ba tháng này ngày ngày đi sớm về trễ, tuy là hàng xóm
của Tô Thanh Dung nhưng cảnh cô nàng không mặc quần áo đã bị hắn nhìn
vài lần nên giữa hai người chưa cùng nhau ngồi một chỗ nói chuyện bao
giờ. Chuyện cũ lúc trước ở trong vô danh động phủ hình như bây giờ đã
bắt đầu phai mờ và trôi vào lãng quên trong trí nhớ của hai người, chỉ
là chỉ một mình Thiệu Cảnh biết, chuyện ấy giống như một cây gai ở trong lòng cho dù rất muốn hắn vẫn không thể quên được.
Hắn đã thay đổi, cũng hi vọng bí mật của mình càng ít người biết càng tốt.