Hồng Khấu thảo” không phải là
loại linh thảo quý hiếm, nó chỉ là một trong những loại linh thảo cấp
một bình thường, công hiệu cũng bình thường, thường được dùng để chế
nhiều loại phương thuốc trong dân gian . Dựa theo giá cả thị trường buôn bán linh thảo của Tiểu Hồ thành thì ước chừng một khỏa linh thạch có
thể mua được mười cây. Chỉ là vấn đề không phải ở đây, Hồng Khấu thảo
mặc dù không phải là loại linh thảo thần kỳ, cũng chẳng thể ngửi thấy
mùi hương thơm ngát của hoa cỏ như bao loài hoa khác, ở vùng quê thường có những cơn gió tinh nghịch nô đùa vờn qua thảm cỏ hoặc bụi cỏ dại,
chỉ riêng mùi hương của lá cỏ đã lấn lướt hết cả mùi Hồng Khấu thảo.
Vậy mà vừa rồi rõ ràng hắn thấy Tiểu Trư chỉ chạy qua đã có thể tìm thấy được loài cỏ này . .
Thiệu Cảnh sờ lên đầu, cũng có chút sợ run, Tiểu trư thì ngược lại, tỏ
vẻ rất cơ trí, nhìn thấy Thiệu Cảnh không có phản ứng liền dứt khoát cúi đầu hạ xuống dò xét, cái đầu lưỡi thoáng chuyển động rồi vội vàng cắn
cây Hồng Khấu thảo ngậm vào trong miệng, nhai nhai gặm gặm, nhìn qua
đúng là một bộ dáng nhấm nuốt thưởng thức vô cùng thỏa mãn.
”Có phải là trùng hợp không nhỉ? Chui vào trong bụi cỏ chơi vừa vặn
đụng phải cây Hồng Khấu thảo này?” Thiệu Cảnh ngẫm nghĩ, ánh mắt vẫn còn hiện lên vẻ không thể tin tưởng rồi lắc đầu mang theo Tiểu Trư tiếp
tục đi thẳng về phía trước. Ở phía sau của hắn, Tiểu Trư nhai một hồi,
Ực một tiếng rồi nuốt cây Hồng Khấu thảo vào trong bụng, sau đó điềm
nhiên như không có chuyện gì xảy ra rồi lại đuổi theo Thiệu Cảnh, lon
ton chơi đùa đi đến cuối con đường.
Nhưng sau khi bọn họ đi tiếp được khoảng một dặm, ánh mắt của Thiệu
Cảnh lại phải hiện nên sự ngạc nhiên, đầy bất ngờ một cách khó hiểu,
bởi Tiểu Trư lại kêu lên những tiếng hưng phấn rồi chui vào bụi cỏ ở ven đường, một lát sau mỗi khi trở về, trong miệng đều ngậm một cành hoa.
”Khiên Ngưu Tử.”
”Miêu Tu thảo.”
”Tiểu Thanh Hoa. . .”
※※※
Đứng ở trước cửa của Tiểu Hồ thành, đôi mắt của Thiệu Cảnh có chút cổ
quái, chúng nhìn chằm chằm vào Tiểu Trư ở bên chân, nói: “Ăn no chưa?”
Đầu của Tiểu Trư lắc lắc nghiêng nghiêng, sau đó há rộng mồm ra ngoáp
rồi ợ thêm một tiếng nữa.
Thiệu Cảnh im lặng không nói gì, một lát sau bỗng cười khan một tiếng, nói: “Đi thôi, chúng ta vào thành.”
Trên đường đi, Tiểu Trư bảy lần chui vào bụi cỏ, mỗi một lần đều chuẩn
xác không sai mang về một gốc linh thảo, có điều không có cây nào trong
số chúng thuộc về loài cây quý hiếm, trên cơ bản chỉ là các loại nhất
phẩm linh thảo thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ở nơi dã ngoại hoặc hoang
dại mà thôi . Ngắm nhìn Tiểu Trư lần lượt ăn linh thảo một cách vô cùng thỏa mãn, Thiệu Cảnh rốt cục xác định con heo chuyên “ăn hàng” này quả nhiên có một khả năng biến thái: tìm linh thảo.
”Được rồi, ít nhất từ nay về sau không cần phải vì thức ăn cho tiểu trư mà phát sầu nữa, nếu đói bụng thì cứ vứt nó xuống dưới núi để nó tự
tìm miếng ăn là được rồi.” Thiệu Cảnh trong lòng thầm nghĩ như vậy.
Vào thành, Thiệu Cảnh theo đường cũ chầm chậm bước từng bước về phía
đông thành. Phường thị trong Tiểu Hồ thành vẫn còn đang rất náo nhiệt, người đến người đi, tùy ý đều có thể nhìn thấy tu sĩ, nhiều lần Thiệu
Cảnh còn nhìn thấy đệ tử của Huyền Thiên tông ăn mặc trang phục của đệ
tử nhập môn màu xanh trắng, có điều đều là những khuôn mặt lạ lẫm, ngẫu nhiên gặp người đi qua hắn đều mỉm cười gật đầu chào hỏi, bên kia có
người trở lại cười vui vẻ, nhưng cũng có người kiêu căng, coi như nhìn
không thấy gì mà xoay người đi chỗ khác.
Thiệu Cảnh cảm thấy thật thiếu sinh khí, vì ai mà thân phận của mình
thấp kém, đạo hạnh của mình thô thiển đây, phải biết rằng hắn hiện tại
thậm chí ngay cả Luyện Khí cảnh sơ giai còn không đạt tới, cũng khó
trách người khác chướng mắt với hắn, về phần bị khinh khỉnh coi thường, thời gian hắn lang thang trước kia đã gặp qua chẳng biết bao nhiêu nữa, mặc dù có chút không thoải mái nhưng cũng sẽ không để ở trong lòng,
không lại khiến chính mình không thoải mái.
Địa phương náo nhiệt nhất của Tiểu Hồ thành chính là một đại phường thị nằm ở ven bờ hồ, trong đó khí phát nhất là một vòng cửa hàng ở cạnh
tiểu hồ. Thiên Phong lâu của Huyền Thiên tông chính là một của hàng có
khí phái ở mặt phía đông tiểu hồ, chiếm vị trí tốt nhất, đó là một đại lầu cao bốn tầng, đối diện cánh cửa chính của lầu một là một con đường lớn phồn hoa, bên cạnh dựng hai cây cột lớn màu vàng son, bốn cánh cửa chính đồng thời mở rộng ra, bên cạnh còn có ba cái cửa sổ lớn, khiến
cho những người đang đi trên đường cái có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh
tượng chân thực ở trong cửa hàng. Không giang trong tiệm vô cùng rộng
lớn, ánh sáng sáng ngời, quầy hàng san sát, bên cạnh còn có cầu thang để lên lầu, giờ phút này ở bên trong có rất nhiều người đi tới đi lui,
thỉnh thoảng còn có đệ tử của Huyền Thiên tông đệ tử dẫn những vị khách
quý bước lên bước xuống thang lầu đi lầu hai hoặc là lầu ba lầu bốn, xem ra sinh ý quả nhiên thịnh vượng,may mắn, cho dù ở trong khu phố phồn
hoa thịnh vượng thì Thiên Phong lâu vẫn có vẻ hạc giữa bầy gà, không hề tầm thường.
Đứng ở trước bốn cánh cửa lớn sơn son thiếp vàng, ngắm nhìn ba chữ
Thiên Phong lâu khổ lớn đẹp tựa cảnh rồng bay phượng múa, bên tai truyền đến tiếng náo nhiệt ầm ĩ, Thiệu Cảnh hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm
cười bước vào.