Ở rất nhiều
truyền thuyết trong chuyện xưa thường xuyên kể về một vài vị tuyệt thế
cao nhân bởi vì rất nhiều nguyên nhân không thể giải thích hết được ví
dụ như bị bệnh sắp chết, bị đả thương sắp chết, bị trúng độc sắp chết
hoặc đang nổi điên cũng sắp chết, nói ngắn lại chính là hắn sắp bị chết, sau đó sẽ gặp một người thanh niên may mắn, rồi truyền hết cho hắn
tuyệt thế công pháp, truyền cả tuyệt đỉnh pháp bảo lẫn linh đan diệu
dược, dù có thứ gì tốt cũng sẽ đưa cho hắn, từ đó về sau người thanh
niên ấy sẽ trở thành nhân vật chính trong truyền thuyết đứng ngang hàng
với vị tuyệt thế cao nhân xấu số bằng tài sản hắn dự trữ cả đời, oai
phong một cõi tung hoành bốn phương, trừ ma vệ đạo giết hết người xấu
trong thiên hạ, danh tiếng lẫy lừng, mỹ nữ trong hồng trần bu theo như
kiến, cả đời trải qua những tháng ngày mà thần tiên cũng phải hâm mộ.
Khi Thiệu Cảnh còn bé đi theo sư phụ hết ăn lại uống, lưu lạc khắp nơi đã được nghe sư phụ kể rất nhiều chuyện cũ như vậy, cũng từng bùng lên
nhiệt huyết sôi trào cùng vô hạn ước mơ, mỗi một lần nghe xong đều bị
thực tế đối lập đập rớt xuống nên hiển nhiên hắn đều nhìn người sư phụ
kém cách xa vị tuyệt thế cao nhân hàng vạn dặm bằng ánh mắt bất thiện,
khiến cho tửu quỷ sư phụ vừa mới thêu dệt ra một cái chuyện cũ phải đuổi theo tên đồ đệ cà chớn lại dư thừa sức lực rất là buồn bực.
Nhưng chỉ tưởng tượng thì vĩnh viễn không bao giờ có thể thay đổi thực
tế, nó chỉ có thể đem đến cho ngươi một điểm hy vọng không có thật,
nhiều năm sau lớn lên Thiệu Cảnh đã tự hiểu ra đạo lý này.
Cho dù nhìn kiểu gì thì Cố lão đầu nằm trước mắt cũng không phải là
một vị tuyệt thế cao nhân, cho nên tình cảnh có chút tương tự với truyền thuyết trong chuyện cũ này hoàn toàn không nhấc lên một gợn sóng nhỏ
nào ở trong lòng của Thiệu Cảnh, hắn chẳng qua chỉ đứng ở cửa và xoay
người lại nhìn ông cụ đang dùng cánh tay còn khá nguyên vẹn của mình run run lục lọi trong cái gối một lúc, sau đó đưa ra một cái hộp nhỏ bằng
gỗ thiết kế đủ bốn phương tám hướng.
Hộp gỗ lớn khoảng một thước vuông, bề ngoài toàn bộ đều được thoa bằng
nước sơn đen, vì vậy Thiệu Cảnh nhìn không ra đây là loại vật liệu gỗ
gì, chỉ là hắn cảm thấy cái đồ vật đen đen này hình như cùng có chút
thần bí bởi nét mặt trịnh trọng và ánh mắt sâu sắc của Cố lão đầu đã
làm hắn nghĩ đến điều này.
”Ta sắp chết, chẳng thể mang cái gì.” Cố lão đầu vuốt ve cái hộp gỗ màu đen, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn chậm rãi nói với Thiệu Cảnh:“Thứ ở trong chiếc hộp này là bảo bối quý giá nhất trong cuộc đời của
ta, đối với người tu đạo như chúng ta mà nói thì nó chính là món bảo vật vô cùng khó gặp.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Thiệu Cảnh, trên mặt nở nụ cười thật tươi, mang theo vẻ sầu thảm và nét ôn hòa chưa từng thấy qua, nhẹ giọng nói: “Ngươi là
người cuối cùng có lòng tốt đến xem người của ta, ta tặng nó cho ngươi
đấy.”
Cố lão đầu lấy tay đẩy chiếc hộp gỗ màu đen, cố gắng đẩy đẩy nó về phía trước rồi ngẩng đầu nhìn Thiệu Cảnh.
Khóe miệng của Thiệu Cảnh khẽ mấp máy, hắn không có vẻ vui mừng cũng
không có cử động khoa trương như kiểu dập đầu lạy tạ. Cố lão đầu hiển
nhiên vừa kinh ngạc vừa tức giận trước phản ứng khó hiểu của Thiệu
Cảnh, sắc mặt cau có nhìn lên, hừ một tiếng, nói: “Ngươi có ý gì?”
Thiệu Cảnh đứng im tại chỗ, cười cười, nói: “Trong hộp là cái gì?”
Sắc mặt của Cố lão đầu càng lúc càng khó nhìn, sự giận dữ chợt bùng
lên trong ánh mắt, nhưng không biết tại sao hắn lại đè xuống sự tức
giận, thở dài một tiếng rồi nói: “Ta biết, điều này cũng không trách
được ngươi, hôm nay thế đạo lòng người độc ác hơn cả loài hổ lang, ai
cũng có ý đề phòng người khác, như vậy thì ta sẽ mở cho ngươi xem.”
Vừa nói lão vừa nhấc tay đặt lên chiếc hộp gỗ rồi khẽ mở cái nắp ra.
Không có phục trang đẹp đẽ, cũng không phải là tia sáng dài vạn trượng, rất lâu trước kia tửu quỷ sư phụ mỗi lần nói đến thời điểm xảy ra loại
tình tiết này đểu phải lãng phí rất nhiều nước miếng để hình dung cảnh
tượng tuyệt thế cao nhân biếu tặng bảo vật kinh thiên động địa, thần kỳ
xa hoa cùng những vầng sáng của ngọc ngà chói lọi, hiện tại nhớ tới,
Thiệu Cảnh đột nhiên cảm thấy có lẽ tửu quỷ sư phụ kể những chuyện cũ ấy cũng là để cho chính sư phụ nghe, có lẽ trong đáy lòng của người cũng
từng ảo tưởng những điều như vậy.
Chậc, có lẽ dưới cửu tuyền tổ sư gia nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ tửu quỷ sư phụ một trận.
Hộp gỗ bên trong bày ra một tấm tơ lụa màu xanh lam mềm mại, ở phía
trên tấm vải màu xanh là một quả trửng trắng to nhỏ cỡ một bàn tay, tản
ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Một quả trứng!
Thành thật mà nói, Thiệu Cảnh thật sự đã bị bất ngờ vào thời điểm
nhìn thấy quả trứng này, nó khác hẳn suy nghĩ của hắn nên hắn đã bị
ngây người trong chốc lát, sau đó mới chú ý tới trên vỏ trứng màu trắng
tản ánh sáng màu vàng nhạt có rất nhiều đường màu đen chạy hỗn loạn, cứ
như là bị người dùng bút vẽ nguyệch ngoạc ở trên vậy, mỗi một nét ngang dọc màu đen đều rất tinh tế, trận đồ trập trùng, nhìn kỹ thì chữ không
ra chữ, vẽ không ra vẽ, nhưng không hiểu tại sao lại có một hơi thở thần bí đang toát ra một cách mơ hồ xung quanh chúng, tản mát ra đám linh
lực nhàn nhạt.
”Ngươi cũng cảm thấy có linh lực tản ra từ quả trứng chứ.” Cố lão đầu
nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp gỗ và nở một nụ cười trên môi, chỉ cò điều
nụ cười của lão bây giờ đã bị nhăn nhúm trên khuôn mặt già nua và đau
khổ nên nhìn thật khó coi, rồi lão lại nói tiếp: “Ta thấy ngươi còn trẻ
tuổi, chắn chắc là không biết vật này, nói cho ngươi biết, đây chính là
trừng của loài yêu thú 'Độc Giác Long Quy'.”(đầu, đuôi của rồng, còn lại là của rùa)
Sắc mặt của Thiệu Cảnh đột ngột biến đổi.
”Độc Giác Long Quy chính là yêu thú cấp bốn có yêu lực mạnh mẽ vô bì,
cho dù ở bên trong Vạn Yêu cốc cũng là đại nhân vật chiếm cứ được những lãnh địa khổng lồ. Nghe nói loại này yêu thú ba trăm năm mới đẻ trứng
một lần, mỗi lần chỉ sinh được một quả trứng rùa, cực kỳ hiếm thấy, hơn
nữa từ nhỏ chúng đã có được yêu lực rất mạnh, không phải thứ người bình
thường có thể gần, chỉ những tu sĩ dùng đại thần thông tên “Thiên Thư
Thần Phù” trấn áp vào vỏ trứng thì mới có thể. . .”
Thanh âm của Cố lão đầu bỗng dưng càng lúc càng nhỏ rồi dừng hẳn lại,
bởi vì hắn chỉ thấy Thiệu Cảnh nhìn quả trứng “Độc Giác Long Quy” trân
quý có vài lần vào lúc ban đầu cứ như chẳng thèm quan tâm vậy, sau đó
hắn lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình chăm chú, thật khó hiểu.
Sau khi thanh âm của hắn ngừng lại thì sự trầm mặc trong căn phòng làm
người ta cảm thấy hít thở không thông và sự im lặng trầm trọng tràn ngập trong không khí, một lát sau sau, Thiệu Cảnh từ từ thở ra một hơi thoải mái, giống như vừa trải qua thời gian dài quan sát rốt cục vẫn phải
công nhận Cố lão đầu sẽ không gây cho mình điều gì bất lợi, lúc này hắn mới mỉm cười nói: “Tốt thôi, đã như vậy, ta cũng sẽ không khách khí.”
Nói xong, hắn trực tiếp đi lại gần chiếc giường gỗ, ung dung vươn tay
cầm cái hộp gỗ lên trước ánh mắt soi mói của Cố lão đầu. Quả trứng “Độc Giác Long Quy” trân quý vẫn nằm lặng lẽ ở trong chiếc hộp gỗ, Thiệu
Cảnh chỉ đưa mắt nhìn nó trong chốc lát rồi cúi đầu cười rất tươi với Cố lão đầu, nói: “Đa tạ lão.”
Nét mặt của Cố lão đầu lộ ra sự vui mừng thanh thản, giống như đã thực
hiện được tâm nguyện trong lòng. Nhưng vì lòng tốt cuối cùng của mình
lại bị người ta hiểu lầm nên lão vừa gật đầu liên tục vừa hé một nụ
cười thật khó coi, nói: “Tốt, tốt, hiện tại ta sẽ chỉ cho ngươi biết
phải làm như thế nào, thật ra rất đơn giản, ngươi chỉ cần lấy tay đặt ở phía trên quả trứng, sau đó tu hành tâm pháp của bổn môn, con Độc Giác
long Quy ở bên trong quá trứng sẽ tự chuyển nguyên khí mạnh mẽ thành
tinh thuần nguyên lực giúp ngươi, rót vào khí hải đan điền cho ngươi,
được tu hành như thế thì người có thể tự giúp đạo hạnh tinh tiến, Ngưng
Nguyên Cảnh giới sắp tới . . .”
Hình như lão đang rất hưng phấn, càng nói càng nhanh, Thiệu Cảnh vẫn
mỉm cười nghe hắn nói, sau đó đột nhiên hắn vừa gật đầu vừa lật úp bàn
tay, chiếc hộp gỗ ban đầu nằm ở trên bàn tay phải nhất thời bị úp xuống. Thiệu Cảnh hung hăng cầm cái hộp gỗ cùng với quả trứng “Độc Giác Long Quy” trân quý đập vào mặt của Cố lão đầu.