“Ta chưa chết
đâu.” Khi Thiệu Cảnh vừa ấn tay xuống thì có một thanh âm đầy run rẩy
khàn khàn trầm thấp đột nhiên phát ra từ khóe miệng của Cố lão đầu, chỉ là thanh âm ấy yếu ớt vô cùng, giống như ông lão đã phải bỏ hết sức lực mới nói ra được vậy.
Ngón tay của Thiệu Cảnh hơi dừng lại rồi chầm rãi thu trở về, sau đó
hắn nhìn vào đôi mắt đang chầm chậm hé mở của Cố lão đầu, nhẹ nhàng cười một cái và nói: “Vậy ta phải chúc mừng lão rồi.”
Khóe miệng của Cố lão đầu hơi khẽ vểnh lên trên một cái, Thiệu Cảnh
không biết rằng có phải vì lão đang nở một nụ cười nhạo đầy trào phúng
hay không nữa, nhưng mà chỉ riêng động tác nhỏ bé này hình như cũng đã
khiến cho ông lão mất rất nhiều sức bới vì ngay sau nụ cười đôi mắt của
ông lão đã nhắm chặt rồi nhăn lại, sau đó miệng khẽ suyễn mấy hơi rồi
nói: “Ngươi vào trong này làm cái gì, định trộm đồ vật ư?”
Thiệu Cảnh bị hắn nói câu này thì bất ngờ cười khổ, sau đó lắc đầu
nói: “Nếu thích hôi của của kẻ bị cháy nhà thì ta đã sớm tới nơi này từ
đêm hôm qua rồi.”
Cố lão đầu mở tròng mắt ra rồi nhìn về bốn phía xung quanh quét một
lúc, những đồ vật của ông nằm bừa bộn đầy mặt đất, trong đó có ít có
nhiều vẫn còn lưu lại những dấu vết dễ dàng còn có thể nhìn ra có người
từng lật nhặt. Cơ thịt trên khuôn mặt già nua của ông lão hơi run run,
không biết làm sao lại lộ ra một nụ cười nhìn còn khó coi hơn khóc, nhìn Thiệu Cảnh đứng trước giường mình một lúc rồi nói: “Ngươi là ai?”
”Ta tên là Thiệu Cảnh.” Thiệu Cảnh suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói, “Ta chỉ đáng là tiểu bối hoặc tiểu sư đệ của lão thôi.”
”Tiểu sư đệ này. . .” Cố lão đầu cười nhạt một tiếng rồi nói, “Năm đó, Vệ Trọng cũng tính là tiểu sư đệ của ta.”
Thiệu Cảnh nhún nhún vai, coi như không thấy nét oán độc cay đắng lộ rõ trong lời nói và trên gương mặt của Cố lão đầu, hiện tại hắn đã bắt
đầu cảm thấy hối hận khi đã lãng phí thời gian để đến nơi này. Vì vậy
hắn liền vẫy tay chào tạm biệt ông cụ rồi nói giọng nhàn nhạt: “Tinh
thần của lão khá tốt, chí ít vẫn có thể sống qua hôm nay.” Nói xong, hắn liền đứng dậy đi về hướng cánh cửa.
Cố lão đầu chỉ nhìn theo bóng lưng của hắn nhưng không có cất lời nói
chuyện, chỉ là tiếng suyễn hơi có chút gấp rút, đợi cho đến khi Thiệu
Cảnh sắp sửa đi ra khỏi căn phòng này thì bỗng dưng hắn đề cao thanh
âm la lên một tiếng: “Ta sắp chết rồi!”
Thân thể của Thiệu Cảnh khẽ khựng lại.
Tình cảnh này rất giống ngày trước, cũng có một nam nhân đã từng nói
với hắn câu nói ấy, cả ngày hắn đều giả vờ đáng thương la to la nhỏ câu
nói ta sắp chết rồi, mua rượu cho ta đi, thậm chí đến hắn ngày cuối cùng hắn sống trên đời, hắn cũng vẫn cứ la to la nhỏ như vậy, la mười mấy
hai mươi lần, mỗi lần la xong đều cười gian trá như con hồ ly tóm được
một con thỏ, điều đó khiến cho trí nhớ thời niên thiếu của Thiệu Cảnh
lúc đó không có quá nhiều kí ức bi thương được lưu lại.
Chỉ là vẫn có một cảm giác bi thương ở rất sâu trong đáy lòng hắn dần
dần xuất hiện từ sau ngày hôm ấy, chầm chậm lớn dần lên, sau đó chậm rãi lắng đọng sâu dưới đáy lòng trong một thời gian rất dài, nhiều năm qua
hắn chưa từng quên mất. Có đôi lúc Thiệu Cảnh vẫn nghĩ rằng người nam
nhân kia sớm đã đoán trước sẽ có một ngày hắn không còn phải phải liều
mạng để kiếm miếng ăn, còn biết chính mình có thể sẽ được sống tốt hơn
trước kia một chút, giống hắn nói qua câu nói kia, sống cho thật tốt.
Hắn quay lưng lại với chiếc giường gỗ và quay đầu nhìn về phía sau để
nhìn cảnh vật bên ngoài qua cánh cửa đã được mở một nửa, hắn có thể nhìn thấy những vì sao lấp lánh trên bầu trời, mây trắng nhẹ trôi lững lờ,
một dãy núi xanh thẳm, một cơn gió núi phiêu phiêu từ phương xa thổi
tới, thổi phất trên gương mặt của hắn, mang theo không khí ấm áp của
trời xuân.
”Vậy ta lại phải chúc mừng lão rồi.” Một lát sau đó, khi Thiệu Cảnh
xoay người lại thì trên gương mặt của hắn đang nhìn ông lão bằng ánh
mắt kỳ lạ, giọng nhàn nhạt: “Chết rồi thì có thể được giải thoát.”
Cố lão đầu mắt trợn trừng to hẳn ra nhìn hắn.
Thiệu Cảnh cũng nhìn vào Cố lão đầu.
Hai người nhìn thẳng vào nhau nhưng cả hai đều không có mở mồm nói
chuyện, sau đó Thiệu Cảnh bỗng dưng lắc đầu rồi nói: “Ta còn có việc, đi trước.”
Nhìn thấy hắn lại sắp chuyển thân ly khai, Cố lão đầu nhìn hắn một lúc
rồi đột ngột dùng một thanh âm khàn khàn để nói: “Ta sắp chết, hãy giúp
đỡ ta!”
Thân thể của Thiệu Cảnh lại khẽ khựng lại, trầm mặc nói: “Ta không giúp.”
Mặc dù Cố lão đầu một đời này đã sống mấy chục tuổi rồi nhưng khoảnh
khắc ấy cũng không nhịn được mà nghiến răng trèo trẹo, yên lặng không
nói, nửa buổi mới thốt ra một cái chữ: “Ngươi!”
Thiệu Cảnh ngưng mắt nhìn về gương mặt khô héo không còn màu hồng của
máu, hốt nhiên nói: “lão nhất định phải chết, không biết ư?”
Bàn tay không bị đứt của Cố lão đầu hốt nhiên nắm chặt lại, nhưng không được bao lâu thì tia khí lực cuối cùng ấy cũng phải biến mất, nắm đấm
vô lực rồi lỏng lẻo rời ra.
”Ngươi không sống được đâu.” Thiệu Cảnh dùng ánh mắt từ hiểu biết như
người tử trên cao nhìn xuống và nói với hắn: “Thương thế của lão quá
nặng, toàn thân tinh huyết chí ít đã hao tổn mất tám chín phần mười, lại thêm cả đêm hôm qua phải nằm tại ngoài trời, gió núi lạnh lẽo, hàn khí
nhập thể. . .”
Hắn nhìn Cố lão đầu một lúc, nhìn vào những giọt máu ngưng kết trên mái tóc khô bạc rồi than thở, nói: “Hơn nữa, cho dù mệnh của lão có thể
cứng rắn chống đỡ vết thương nhưng Thanh Hà trưởng lão cũng sẽ không bỏ
qua cho lão đâu.”
Cố lão đầu lúc trước vẫn một mực phẫn hận trợn trừng nhìn lên Thiệu
Cảnh, trong mắt đã bắt đầu lộ ra vẻ oán độc khi nhìn gã Vệ Trọng vào
đêm hôm trước, chỉ đến khi Thiệu Cảnh đột nhiên nói ra bốn chữ “Thanh Hà trưởng lão” thì cơ bắp toàn thân của hắn cứng lên rồi giật giật, sau đó lộ ra bộ dáng giống như bị rút đi toàn bộ tinh khí tinh thần trong cơ
thể, không còn hy vọng rồi sụp xuống, trong ánh mắt chẳng còn chút sức
sống nào.
Thiệu Cảnh không biết vì sao mà giờ khắc này hình như những cảm giác bi thương từ rất nhiều năm trước trong ngôi miếu hoang lại ùa về trong
trái tim hắn, chỉ là hắn vẫn giữ được thần trí thanh tỉnh, trong miệng
như cũ dùng một khẩu khí bình đạm nói rằng: “Hôm qua Vệ Trọng đã ra
tay đánh lão trọng thương, Thanh Hà trưởng lão cũng không tha cho lão.
Lão không chết, chẳng lẽ muốn có người ngày ngày đỡ cột sống bị gẫy ở
sau lưng cho lão sao? Hắn đã xé nát gương mặt lão thì hắn không còn cố
kỵ cái gì cả, tự nhiên còn muốn nghiền chết lão giống như nghiền chết
một con kiến nữa đấy, cho dù lão có đạo hạnh Luyện Khí Cảnh thượng
giai, nói đến cùng chẳng qua cũng chỉ là một cái nhập môn đệ tử, cho dù
thời gian nhập môn lâu hơn người khác thì thế nào? Không có người sẽ vì lão xuất đầu đâu, cho dù là chưởng giáo chân nhân cũng sẽ không vì một
kẻ cái không đủ nặng nhẹ mà đi đắc tội với một vị huyền đan cảnh
trưởng lão nắm quyền uy chỉ đứng ngay sau hắn.”
Không biết rằng có phải vì không thể chấp nhận được sự thực này hay
không mà hơi thở của Cố lão đầu dần gấp rút rồi suyễn liên tục, Thiệu
Cảnh im lặng đứng nhìn rồi xoay người đi về hướng cánh cửa gỗ. Tiếng
bước chân nhẹ nhàng mà trầm ổn, vang vọng trong căn phá tan hoang và an
tĩnh, lại càng khiến cho bầu không khí trong căn nhà càng trở lên im ắng và tĩnh lặng.
Đúng lúc này có một câu khàn khàn trầm thấp từ sau lưng vang lên, giọng nói nhạt nhòa: “Chờ một lúc, ta cho ngươi cái này.”