Thiệu Cảnh đang đứng ở trong khu rừng xương trắng um tùm.
“Thì ra là ngươi.” Lý Vô Tướng giơ đoản kiếm trong tay lên, hung tợn nhìn Thiệu Cảnh chằm chằm.
Trên bàn tay Thiệu Cảnh lại chậm rãi cháy lên một quả cầu lửa, im lặng
bùng cháy không một tiếng động, nhưng lúc này hắn khẽ chau mày, không
có thừa thắng xông lên vì tên Lý Vô Tướng này rất xảo trá, sau khi bị
thương vội đem thân thể Tô Thanh Dung chắn trước mặt mình, Thiệu Cảnh sợ ném chuột bể bình, sắc mặt dường như không được dễ chịu lắm.
Phần lớn quần áo trên người Tô Thanh Dung bị xé vụn hết rồi, lộ ra cơ
thể rung động lòng người, Lý Vô Tướng liếm liếm bờ môi, cùng lúc đó đau
đớn kịch liệt truyền đến khiến sắc mắc hắn trở nên tái nhợt, nhưng nhìn
thấy quả cầu lửa trên tay Thiệu Cảnh hắn liền ra vẻ thập phần khinh
thường, hung tợn mà nói:”Ngũ Hành thuật pháp? Lại còn là Hỏa Cầu thuật,
thuật pháp tầng một tầng thấp nhất ? Ha ha ha ha, nhìn lão tử đem ngươi
lột da, sau đó cưỡi nữ nhân này thật mạnh trước mặt ngươi, giúp ngươi mở mang tầm mắt nhé …. A!”
Lời còn chưa dứt, ngôn từ đắc ý còn chưa kịp nói đến cao trào, bỗng
nhiên ở trên mắt hắn, một cái ngọc thủ trắng muốt giống như quỷ mị bình
thường giơ lên, một phát đã bắt được đoản kiếm hắn nắm trong tay, lập
tức đâm ngược, dùng một luồng khí thể trảm kim đoạn thiết, sắc bén vô
cùng đâm vào bộ ngực của chính hắn.
Một luồng băng hàn từ trong ngực tỏa ra trong nháy mắt, Lý Vô Tướng ngây dại, thậm chí ngay cả mũi kiếm sắc bén lạnh như băng khuấy ở giữa ngực
thống khổ hắn đều quên mất, chỉ há to miệng, không thể tưởng tượng nổi
nhìn người đang đứng trước mặt, cái nữ tử mới vừa rồi còn yếu đuối bất
lực giống như cừu non Tô Thanh Dung.
Máu tươi như suối phun ra, lại một lần nữa phụt tung tóe xuống đám xương trắng trên mặt đất, máu tươi rơi xuống như mưa, rơi lã chã trên mặt Tô Thanh Dung nhưng nàng không hề né tránh. Mưa máu tươi lất phất, bay tán loạn trong không trung, nàng cắn răng, đôi mắt lạnh lùng nhưng vẫn
xinh đẹp, tròng mắt tựa như tử đao gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Vô
Tướng, khóc nức lên, miệng nấc từng tiếng nghẹn ngào, không chút dừng
lại cầm lấy thanh đoản đao, một lần tiếp một lần, một đao lại một đao, ở trong phiến huyết tinh này tựa như nàng cũng có chút trở nên điên
cuồng, ánh đao lập lòe huyết hoa tứ tán, càng không ngừng đâm vào lồng
ngực cùng tiểu phúc của Lý Vô Tướng.
Hỏa Cầu thuật trên tay Thiệu Cảnh dần dần tiêu tán, khóe miệng co quắp,
trước mắt một màn lại tiếp một màn, càng ngày dung cảnh càng điên cuồng, khiến hắn có chút không thể hô hấp, thê thảm hình ảnh thậm chí khiến
hắn cảm thấy cả một mảnh rừng rập xương trắng bên trong đều hóa thành
huyết sắc.
Lý Vô Tướng hai mắt trừng lớn rồi chết đi, khi thân thể của hắn rơi
xuống mặt đất thì ngực cùng tiểu phúc đã sớm thành đám huyết nhục mơ hồ
không thể nhìn thấy.
Sau đó, người con gái thân thể gần như đã rách hết quần áo đứng trong
làn gió lạnh mưa tanh, người ấy đã phải trải qua nhân gian đao sương
kiếm vũ tâm độc hổ lang, hai mắt giống như u hỏa, xoay người lại ngắm
nhìn người nam tử cuối cùng đứng ở nơi này.
Một tay nàng che ngực, che khuất đôi nhũ phong mỹ lệ đẫy đà, một tay cầm đoản kiếm, máu tươi chảy đầm đìa rơi xuống, chỉ vào Thiệu Cảnh giống
như nữ thần sau khi cơn mưa gió thê lương qua đi, lại giống như Hắc ám
hoa hồng cuồng dã trong Luyện Ngục Cửu U Minh Phủ, khóe môi nhẹ nhàng
khẽ động, thản nhiên nói:
“Kỳ thực, ta cũng là luyện khí trung giai.”
…
“Như vậy, bây giờ chỉ còn hai người chúng ta rồi.”
Nữ tử xinh đẹp đứng ở trong vũng máu, đứng bên cạnh hai bộ thi thể , tại đây, trong một mảnh hồng trần lớn như rừng như biển trải đầy xương
cốt yêu thú nhạt nhòa trắng đục, Tô Thanh Dung toàn thân trên dưới bốc
lên một luồng khí điên cuồng quỷ mị, nhìn chằm chằm vào Thiệu Cảnh, lạnh lùng thốt.
Thiệu Cảnh đứng nhìn mũi kiếm chảy máu lã chã chỉ vào ngực mình trên
tay nàng trong chốc lát, chợt cảm thấy toàn thân lạnh buốt.