Hai cổ thi thể nằm im trên mặt đất, không lâu trước đó bọn họ vẫn cùng
Thiệu Cảnh trò chuyện vui vẻ vậy mà bây giờ máu tươi từ vùng miệng vết
thương trên người bọn họ không ngừng chảy ra, dần dần nhuốm đỏ mặt đất, cũng khiến cho mùi máu tanh trong không khí xung quanh càng lúc càng
nồng đậm.
Sắc mặt của Thiệu Cảnh rất khó coi.
Bỗng nhiên, hắn quay đầu bỏ chạy, chạy trốn một cách quyết đoán, thậm
chí ngay cả tòa tế đàn lấp lánh ánh kim quang phía trước hắn cũng không
dám liếc nhìn lấy một lần. Tô Thanh Dung cũng thật không ngờ người nam
tử này lại lưu manh như thế, không khỏi ngơ ngác một chút.
Đôi mi thanh tú của nàng khẽ chau lại, ánh mắt nhìn thoáng qua tòa tế
đàn, bàn tay nắm thật chặt thanh đoản kiếm, trong mắt nàng lộ ra vẻ thù
độc cùng oán hận sâu sắc, thân thể khẽ nhúc nhích, bước ra một bước
hướng về nơi Thiệu Cảnh đang chạy trốn. Có điều rất nhanh Tô Thanh Dung
đã dừng lại, giờ phút gần như nàng chẳng có một mảnh quần áo nào để mặc
trên người, cơ thể, da thịt như tuyết trắng quyến rũ lồ lộ, bao nhiêu
nét đẹp tiết cả ra ngoài. Sắc mặt Tô Thanh Dung lạnh hơn, ánh mắt di
chuyển, rơi vào bộ y phục khá hoàn hảo trên người Lưu Thượng
Xương trắng um tùm như rừng như biển, Tô Thanh Dung cầm chiếc áo bào
rộng thùng thình còn dính vết máu đàn ông mặc vào người, thân hình mau
lẹ đuổi theo trong khu rừng dày đặc xương cốt yêu thú. Nhưng chính nhờ
một phút trì hoãn ngắn ngủn đấy mà Thiệu Cảnh đã kịp chạy trốn, giống
như con cá chạch tung hoành trong đám bùn bơi ra bên ngoài mất rồi,
nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào thân ảnh rất xa trước mặt mà đuổi
theo không bỏ.
Tiếng thở dốc dồn dập liên tiếp ở nơi hài cốt lạnh lùng, bỗng nhiên Tô
Thanh Dung dừng bước, sau khi đuổi theo một đoạn đường rất dài, cuối
cùng thì nàng cũng phát hiện được tung tích gã Thiệu Cảnh. Bàn tay nắm
chặt đoản kiếm, nàng đứng yên một chỗ, trên mặt không có vẻ kinh hoảng, chỉ là lạnh lùng cẩn thận quan sát tất cả mọt thứ ở chung quanh.
Nàng không có nhiều thứ đáng để lo lắng, một màn cuối cùng vừa rồi đã
khiến Thiệu Cảnh và Tô Thanh Dung hiểu rõ thực lực của nhau, luyện khí
cảnh tu chân sĩ tuy không có cái gọi là thủ đoạn vô cùng, thần thông lợi hại nhưng để đối phó một phàm nhân chưa được tu luyện, tính trên lực
lượng tuyệt đối là có uy thế chiến thắng áp đảo. Cho dù bàn tay Thiệu
Cảnh có thể hội tụ Ngũ Hành thuật pháp, nhưng chỉ là Hỏa Cầu thuật tầng
một, cùng lắm thì cũng chỉ có thể đánh lén làm Tô Thanh Dung bị thụ
thương, không thể khiến nàng bị trọng thương, nếu là tình huống đối
chiến chính diện thì e rằng dù hắn có muốn cũng không thể làm Tô Thanh
Dung bị thương. Dù sao, thuật pháp tầng một tốc độ phóng ra rất chậm,
cho dù thả ra trên không trung cũng phải bay qua một đoạn đường, tu chân sĩ được rèn luyện bằng pháp quyết nên thân thể cường hoành, thân thủ
nhanh nhẹn, có thể dễ dàng né tránh quả cầu đi qua.
Chỉ là Tô Thanh Dung tìm kiếm hồi lâu lại không thể phát hiện chút động
tĩnh nào của Thiệu Cảnh, lông mày liền chậm rãi chau lại, bỗng nhiên
giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức biến đổi, lập tức xoay người chạy đi như bay, lao về phương hướng tòa tế đàn.
Máu chảy đầy đất, dưới tòa tế đàn là một bầu hình ảnh u ám thảm thiết,
một thân ảnh đột nhiên lao ra từ khe hở trong rừng xương trắng kín như
tường đồng vách sắt, đúng là Thiệu Cảnh, hắn chỉ quét ánh mắt lướt qua
mặt đất rồi không nói một lời mà nhảy qua vết máu xông lên thềm đá của
tế đàn.
Môt lát sau Tô Thanh Dung quay lại, thân ảnh hiện ra trên ở đám hài cốt yêu thú phía trước tế đàn, sắc mặt âm lạnh, thỉnh thoảng dừng lại ở
phía trước tòa tế đàn, liếc liền thấy được dấu chân chẳng biết từ lúc
nào in trên hai bộ thi thể đang chảy máu tươi, lúc trước nơi này đã bị Lưu Thượng bố trí sơ qua Nhuyễn Cốt Tô, bây giờ thì khắp nơi đâu đâu
cũng là đống bột phấn phủ dày trên mặt đất. Tô thanh Dung sắc mặt càng
nhìn càng khó coi, ngẩng đầu liền trông thấy thân ảnh gã nam tử quen
thuộc đang dốc sức liều mạng chạy lên thềm đá của tòa tế đàn đằng trước.
Nàng hừ lạnh một tiếng, thân hình chớp động, cũng tùy ý chạy lên bậc thang của tế đàn.
Tòa tế đàn này ở sâu trong khu rừng bằng xương yêu thú, ước chừng cao
hơn ba mươi trượng, tất cả không gian chung quanh đều dày đặc chằng
chịt đám xương cốt của lũ yêu thú không lồ, từ bên dưới nhìn lên thấy
một vầng hào quang màu vàng sáng lấp lánh bao phủ đỉnh tòa tế đàn, ở bên trong vầng hào quang hình như còn có đồ vật kỳ quái nặng trĩu phiêu phù lơ lửng, số lượng không hề ít.
Thiệu Cảnh ở trong khu rừng bằng xương cốt của yêu thú im lặng không một tiếng động vòng vo chạy trốn một vòng, nhờ có vận may nên được rừng
xương che khuất, chạy lên tòa tế đàn trước Tô Thanh Dung, giờ phút này
toàn thân hắn căng cứng, tim đập cực nhanh, không biết điều gì đang đợi
hắn trên đỉnh tòa tế đàn nhưng ở giờ khắc này làm sao hắn có thể chần
chờ do dự!
Ba bước cũng thành hai bước, đạp bậc thang cuối cùng dẫm nát dưới chân,
Thiệu Cảnh gầm nhẹ một tiếng xông lên đỉnh tòa tế đàn, sau đó cả người
chìm đắm bên trong một vầng hào quang màu vàng chói lọi.
….
Tựa như long ngâm, tựa như Phật xướng, giống như kêu gọi, giống như rít
gào, ánh sáng màu vàng chói lọi đảo qua thân thể của hắn, đột nhiên bên
tai Thiệu Cảnh xuất hiện một thanh âm như ẩn như hiện, như có như không, một tấm bia đá cổ xưa cao hơn hai trượng, tấm bia đá đứng vững ở trung ương tòa tế đàn, phong cách cổ xưa tang thương, trang nghiêm túc mục,
bên trên khắc chìm một cột chữ to:
Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu!