Đàn tiên hạc bay
lượn theo những đám mây trắng trôi trên bầu trời đang cất tiếng kêu
trong trẻo, ngoài ra còn có những chú chim sơn ca đậu trên cành cây
trong khu rừng đang cất tiếng ca ríu rít, sáng sớm, những tia nắng ban
mai đầu tiên đã bắt đầu rơi xuống ngọn núi Thiên Thanh.
Thiệu Cảnh sau khi mở cửa bước ra ngoài đã nhìn thấy ở bên ngoài đã có
rất nhiều đệ tử của Huyền Thiên tông túm năm tụm ba, đi tới đi lui trên
những tầng lầu khác nhau chuyện trò vui vẻ, đúng là một ngày mới đã bắt
đầu. Cùng lúc đó ở cánh cửa phòng bên cạnh cũng đang vang lên từng
tiếng đẩy cửa kẽo kẹt rồi Đoan Mộc Hổ vừa ngáp vừa đi ra khỏi căn phòng
số mười trên tầng hai mươi bốn, hắn nhìn thấy Thiệu Cảnh đang đứng ở
phía trước liền cười ha hả rồi lại gần chào hỏi:“Chào buổi sáng nhé.”
Thiệu Cảnh mỉn cười gật đầu, đang định nói chuyện thì thấy đôi mắt của
Đoan Mộc Hổ sáng lấp lánh rồi hắn đi thẳng về phía trước, bên đó là
những dãy phòng cùng nằm trên tầng hai mươi bốn, ở đó đang có mấy người
đứng gần nhau tán chuyện, hai nam và ba nữ, một nữ tử chính là Lý Dục
tú còn người nữ tử kia ôn nhu, kiều mỵ, quyến dũ động lòng người, một
người con gái đứng dưới những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mùa hè
khiến cho người ta ngắm nhìn mà hai mắt phải tỏa sáng, đó chính là Tô
Thanh Dung.
Đoan Mộc Hổ cười hì hì lại gần, vừa đáp lời đám người trước mặt vừa
thuận tiện gọi Thiệu Cảnh một tiếng, sau cái vẫy tay gọi Thiệu Cảnh liền quay đầu nhìn những người bên cạnh, trong mười con mắt ở đây cũng đang có khoảng sáu, bảy con mắt liếc nhìn thân thể Tô Thanh Dung, cái tâm lý của những người cùng chung suy nghĩ thật là không bỏ sót một chỗ nào.
Thiệu Cảnh định lắc đầu nhưng hắn thực sự không muốn đứng một mình một
chỗ nên lại nở một nụ cười thật tươi rồi lại gần đứng cạnh Đoan Mộc Hổ,
chào hỏi và tán chuyện với những đệ tử quen thuộc cùng ở một chỗ của
Huyền Thiên tông.
Đôi mắt của Tô Thanh Dung khẽ chuyển động, hai con ngươi sóng sánh nhu
hòa nhẹ thôi như sóng nước, nhẹ nhàng lay động lòng người khiến cho
người ta tự nhiên sinh ra cảm giác yêu mếm, dung mạo mềm mại đáng yêu
lại thêm gương mặt khả ái khuynh nước khuynh thành thật đúng là tuyệt
sắc mỹ nhân, báu vật của thế gian, cũng khó trách Đoan Mộc Hổ ngày đêm
mê mẩn, kỳ thật không riêng gì Đoan Mộc Hổ mà mấy vị nam tử đứng cạnh
hắn thỉnh thoảng đều lén lút ngắm nhìn khắp trên dưới thân thể của Tô
Thanh Dung, khiến cho Lý Dục Tú đứng bên cạnh lúng túng bị đỏ mặt.
Dường như Tô Thanh Dung sớm đã làm quen với những ánh mắt nóng bỏng
thỉnh thoảng lại bay tới liên tục từ những nam tử ở bên cạnh nên nàng có vẻ bình chân như vại, chỉ là khi Thiệu Cảnh đi tới không hiểu sao nàng
lại lơ đãng quay đầu, liếc nhìn Thiệu Cảnh một chút.
Trong lúc nói cười, Đoan Mộc Hổ cứ nhìn Tô Thanh Dung rồi lại cười ha hả và nói:“Sư tỷ, lúc nào tỷ rảnh thì chỉ dạy cho sư đệ của ta một chút bí quyết tu hành nhé?”
Tô Thanh Dung mỉm cười và không để ý đến hắn, sau đó bỗng dưng lại quay
đầu nói với Thiệu Cảnh:“Hai người các ngươi không sai biệt lắm đều nhập
môn một lúc, hôm nay hắn đã tu hành đến Luyện Khí trung giai, ngươi muốn bắt kịp hắn thì phải cố gắng lên, sao lại phung phí thời gian đi luyện
thứ vớ vẩn như Ngũ Hành thuật pháp vậy?”
Thiệu Cảnh hơi giật mình và nhìn về phía Tô Thanh Dung, chỉ thấy nàng
vẫn cười cười nói nói dịu dàng xinh đẹp động lòng người, đôi mắt ôn nhu, ướt như nước chảy, trong giọng nói của nàng hình như có ẩn chút ý quan tâm nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy sợ hãi cả kinh. Thiệu Cảnh lập tức tỉnh ngộ rồi trợn trừng mắt lên nhìn Đoan Mộc Hổ, chắn chắn
cái gã nhìn qua thì cũng có vẻ khôi ngô này đã lén kể với Tô Thanh Dung, giờ phút này hắn đứng cạnh Tô Thanh Dung tươi cười, vẻ mặt dương dương
đắc ý cứ như không biết Thiệu Cảnh đang lườm hắn vậy.
Mấy người mới trò chuyện được một lúc thì Lý Dục Tú đã nhìn lên bầu trời rồi nói:“Gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
Mấy vị nam tử xem ra không sốt ruột như Lý Dục Tú, rõ ràng trên nét mặt
họ còn hiện lên hai chữ không muốn nhưng Tô Thanh Dung khẽ cười một
tiếng rồi cùng Lý Dục Tú sóng vai bước đi về phía con đường lớn làm bằng đá trắng, mấy vị nam từ không biết làm sao đánh phải đi theo hai người.
Tô Thanh Dung và Lý Dục Tú đi ở phía trước, Đoan Mộc Hổ, Thiệu Cảnh
cùng mấy vị nam tử kia đi theo phía sau. Thiệu Cảnh nhìn theo bóng lưng
của Tô Thanh Dung rồi âm thầm thở dài trong lòng, thầm hiểu những ngày
gần đây danh tiếng của Tô Thanh Dung càng lúc càng lớn ở trong đám đệ tử của Huyền Thiên Tông, ẩn ẩn đang có xu thế trổ hết tài năng với đám đệ
tử Luyện Khí Cảnh lâu năm. Có lẽ sau một thời gian nữa thì nữ tử xinh
đẹp này sẽ không còn đi cùng bọn họ mà đứng chung một chỗ với những sư
huynh sư tỷ đạo hạnh Ngưng Nguyên Cảnh mất rồi.
Đi đến con đường lớn bằng đá trắng, đúng vào lúc mọi người đang đứng
trên giao lộ, chuẩn bị tách ra để lên núi còn Thiệu Cảnh xuống núi thì
bỗng dưng có một thanh âm ôn hòa truyền đến ở bên cạnh, kêu một tiếng
nói :“Tô sư muội ?”
Thiệu Cảnh liếc mắt nhìn lại thì thấy Vệ Trọng đang đứng ở trên con
đường bằng đá trắng nghiêng nghiêng, mỉm cười chào hỏi Tô Thanh Dung,
dáng tươi cười ôn hòa, hai con mắt hình như đang tóe lửa, tỏa sáng lấp
lánh và toát ra một tia nóng bỏng chiếu thẳng vào Tô Thanh Dung.
Không cần quay đầu lại thì Thiệu Cảnh đã biết rõ sắc mặt của Đoan Mộc Hổ đang đứng ở bên cạnh đang sạm đen lại, hắn không nói câu nào mà đi thêm một bước rồi kéo Đoan Mộc Hổ lại, thân thể Đoan Mộc Hổ khôi ngô cường
tráng nên hắn không thể kéo đi được. Thiệu Cảnh ngẩng đầu trừng mắt hắn
một lúc, hình như Đoan Mộc Hổ đang cảm thấy cái gì đó nên khóe miệng khẽ nhúc nhích, Thiệu Cảnh nhìn thấy vội vàng dùng sức lôi kéo hắn xuống,
rốt cục thì hắn cũng bị kéo về phía sau.
Tô Thanh Dung hình như hoàn toàn không thấy hành động mờ ám của hai tên
gia hỏa đứng bên cạnh, nàng nở một nụ cười vui vẻ trên gương mặt xinh
đẹp, nhìn Vệ Trọng cười nói:“Là Vệ sư huynh à, hôm nay tại sao ngươi lại ở đây?”
Vệ Trọng nhún vai rồi đi tới gần, nói:“Chưởng giáo chân nhân có lệnh,
gần đây thế đạo không yên, rất nhiều tán tu có lòng làm loạn sơn môn của chúng ta, chi bằng nghiêm lệnh trấn thủ, phòng bị chuyện phát sinh
ngoài ý muốn, vì vậy đã tăng gấp đôi số người phải đi tuần núi.”
Tô Thanh Dung dịu dàng lưu chuyển đôi mắt ướt, liếc nhìn Vệ Trọng cười
nói:“Thì ra là như vậy, có Vệ sư huynh cùng chư vị sư huynh ở nơi này
thì những đệ tử nhập môn bản lĩnh thấp kém như chúng ta đã có người đáng để tin cậy, không còn phải sợ điều gì nữa rồi
.
Vệ Trọng bị đôi mắt ướt át dịu dàng như sóng nước của nàng đập vào mặt,
nhất thời cảm thấy bị ngứa ngáy ở trong lòng, rồi cười vang nói:“Nói
đúng lắm, có ta ở đây thì nàng không cần phải sợ cái gì cả. Đúng rồi,
lại nói tiếp, sự tình lần trước ta nói với nàng, không biết nàng đã suy
nghĩ xong chưa? Tô sư muội, phụ thân của ta rất tán thưởng tư chất xuất
chúng hơn người của nàng, nếu như nàng đồng ý ..., không bằng bây giờ
theo ta đi về gặp lão nhân gia, có ta ở một bên cầu xin chắc chắn lão
nhân gia sẽ một lòng giúp nàng tu luyện, lại miễn cho nàng phải làm tạp
vụ, truyền cho nàng tất cả tuyệt học thâm sâu cùng linh đan trân dược,
chỉ cần nàng kết thành đạo lữ với ta thì đột phá Luyện Khí Cảnh chỉ là
chuyện dễ như trở bàn nàng, nàng nghĩ thế nào ?”
Thân thể to lớn sau lưng Thiệu Cảnh đột ngột nhúc nhích, sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng không thay đổi nhưng lại gồng sức nhiều hơn rồi mạnh mẽ bóp
vào cánh tay của Đoan Mộc Hộ, một lát sau Đoan Mộc Hổ mới bình tĩnh trở
lại, chỉ có điều lúc này hắn đang thở ra từng hơi thở dốc ồ ồ.