Tô Thanh Dung hơi ngạc nhiên, hình như nàng không ngờ Vệ Trọng lại nói ra những lời này
ngay trước mặt mọi người, trong lúc nhất thời rất nhiều ánh mắt khác
thường của những đệ tử đứng xung quanh đều nhìn chăm chú vào Tô Thanh
Dung, ngay cả phần lớn những đệ tử của Huyền Thiên tông đã đi được một
đoạn đường xa từ trước đó đều quay người lại nhìn nàng.
Tô Thanh Dung bị tỏ tình trước mặt bao nhiêu người nên vẻ mặt của nàng
không dễ nhìn mấy ... nhưng Vệ Trọng lại không hề quan tâm những điều
ấy, hắn vẫn nhìn Tô Thanh Dung bằng ánh mắt sáng ngời và chờ đợi, xem
ra hắn đã thèm thuồng vị sư muội xinh đẹp này từ rất lâu nên hôm nay
muốn dùng lời nói ép buộc Tô Thanh Dung.
Đồng ý .... tất nhiên là không có chuyện gì cả, nhưng nếu nàng cự tuyệt
không chỉ làm Vệ Trọng mất hết mặt mũi mà còn khiến cho vị Thanh Hà
trưởng lão quyền cao chức trọng bị mất thể diện, người nào lại không
biết Thanh Hà trưởng lão ngày hôm nay chính là một trong hai vị trưởng
lão Huyền Đan cảnh ít ỏi của Huyền Thiên tông. Vệ Trọng lại là con trai độc nhất của hắn, ngày bình thường vẫn được hắn dành hết tình thương
yêu tha thiết. Cho dù là ai đắc tội Thanh Hà trưởng lão e rằng đều phải sống những tháng ngày khổ sở.
Tô Thanh Dung bị Vệ Trọng nhìn soi mói như lửa phải cúi đầu chần chờ một lát, nhỏ giọng nói:“Sư huynh, việc này quan hệ không nhỏ, có thể cho ta mấy ngày nữa để suy nghĩ được không?”
Vệ Trọng cười ha ha, nhìn thì phóng khoáng nhưng ánh mắt và lời nói của
hắn lại chẳng phóng khoáng chút nào, sau khi cười thì nhìn Tô Thanh Dung và trầm giọng nói:“Sư muội thế nhưng lại không tin tưởng Vệ Trọng ta,
phải chăng sư muội xem thường ta ?”
Tô Thanh Dung tái mặt, vội vàng nói:“Không phải ...”
Vệ Trọng rõ là bức người, cắt đứt lời nàng và nói:“Đã như vậy, sư muội hãy nói thẳng cho ta biết, sư muội có chịu đồng ý không?”
Tô Thanh Dung sắc mặt tái nhợt, hoa dung ảm đạm, nhất thời nói không ra
lời, ngực phập phồng cho thấy tâm tình đang rất kích động, mà Thiệu
Cảnh lại cảm thấy tiếng thở dốc ở sau lưng hắn đang có xu thế lớn và
nhanh hơn hẳn, cắn chặt răng rồi càng gồng nhiều sức hơn để giữ chặt
Đoan Mộc Hổ lại. Vệ Trọng ngang ngược càn rỡ, ỷ có cái lão tía là trưởng lão Huyền Đan Cảnh nên đã quen thói hoành hành ngang ngược với tất cả
đệ tử trong Huyền Thiên tông, nếu Đoan Mộc Hổ không nhịn được lao ra
thì chỉ sợ lập tức sẽ phải chịu đòn đau, làm không tốt thì sẽ gặp phải
kết cục giống như Cố lão đầu.
Chỉ là Tô Thanh Dung dường như đã bị Vệ Trọng bức đến không còn biện
pháp, trong đôi mắt dịu dàng hình như đã ngân ngấn nước, sự vô tư mà
quyến rũ giờ phút này đã bị Vệ Trọng bức bách trầm xuống, sớm đã không
thấy, cuối cùng chỉ còn lại bộ dáng cam chịu của một thiếu nữ xinh đẹp
và bất lực. Một giây này, phảng phất nàng đã không còn chịu đựng được áp lực của Vệ Trọng gây ra cho nàng, kìm lòng không được mà lui về phía
sau một bước, bờ môt hơi run, định nói rồi dừng lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thiệu Cảnh.
Sau khi nhìn thấy nàng quay đầu lại, Thiệu Cảnh liền cảm thấy nội tâm
trầm xuống, lập tức kêu to chết rồi, đang định ngăn trở Đoan Mộc Hổ
nhưng không còn kịp nữa. Đúng là đừng bao giờ nhìn thấy thì tốt hơn,
nàng vừa quay đầu lại đã để cho người ta nhìn thấy nét mặt xinh đẹp
thương tâm, đôi mắt ướt rưng rưng, cảnh người con gái đau thương âm thầm rơi lệ mang theo sự tuyệt vọng thống khổ cùng nhu nhược như muốn hủy đi tương lai của một kẻ tài giỏi nhưng không được trọng dụng, như con
thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa, lập tức khiến cho Thiệu Cảnh không thể
giữ được người đang đứng ở phía sau, Đoan Mộc Hổ vốn đã tu hành cao hơn
hắn một giai, hôm nay lại phải chứng kiến ý trung nhân phải chịu ủy
khuất, nổi giận gầm nhẹ một tiếng, nhấc tay một cái liền đẩy Thiệu Cảnh
ra, sải bước đi tới nói:“Vệ sư huynh, ngươi ở trước mặt mọi người ép
buộc một người con gái yếu ớt, ngươi không phải là anh hùng hảo hán!”
Một câu nói kinh người, lập tức khiến ánh mắt của mọi người đổ dồn về
nơi này, tất cả im bặt nhìn thân hình cao lớn của Thiệu Cảnh, bầu không
khí lặng ngắt như tờ. Ánh mặt trời buổi sớm đang chiếu đi những tia ánh sáng ấm áp xua tan đi cái giá lạnh của màn đem, xung quanh bốn bề yên
tĩnh, dường như cả tiếng lá cây rơi xuống mặt đất cũng có thể bị nghe
thấy.
Tô Thanh Dung cũng bị Đoan Mộc Hổ đột ngột lao tới làm hoảng sợ, ngơ
ngác một chút mới kịp pháp ứng, vội vàng đưa tay ra cản lại, vội la
lên:“Đầu gỗ sư đệ, không liên quan tới chuyện của ngươi, ngươi đi mau
lên.”
Đoan Mộc Hổ đâu có chịu đi, nhìn thấy vị sư tỷ mà mình thầm ngưỡng mộ
trong lòng bấy lâu phải đau khổ, hắn chỉ cảm thấy máu nóng trong người
dâng lên chứ chẳng cảm thấy gì khác, trong cơn giận dữ thì không sợ
hãi, hắn đưa tay kéo một phát, trái lại còn kéo Tô Thanh Dung về phía
sau mình, quay đầu ngang nhiên nhìn Vệ Trọng nói:“Vệ sư huynh, có chuyện gì, ngươi nói với ta là được rồi.”
Thiệu Cảnh dậm chân cắn răng nhưng không nghĩ được điều gì hay cả, tức
giận nhìn Tô Thanh Dung chằm chằm, hắn thấy nàng khóc nhu nhược, vẻ mặt
mờ mịt mà đứng ở sau lưng Đoan Mộc Hổ. Phía trước, sắc mặt của Vệ Trọng
sớm đã tái lại đen như màu gan heo, hai hàng lông mày dựng đứng trên
khuôn mặt chữ điền và gân xanh thì nổi đầy trên trán. Bị tên tiểu tử
không biết sống chết này nói lời hồ ngôn loạn ngữ, mặc dù hành động của
hắn đối với Tô Thanh Dung đúng là ỷ thế hiếp người cộng thêm ý đồ bất
chính nhưng vẫn còn để cho nàng một đường thoát đúng không? Chỉ cần Tô
Thanh Dung chịu đồng ý, tự hắn sẽ đi tìm lão tía cầu xin người làm chủ,
như vậy thì ai mà chẳng vui vẻ, dù là ai từ trên xuống dưới Huyền Thiên
tông cũng chẳng thể dị nghị được. Nhưng mà mình tính toán như vậy lại bị tên tiểu tử này phá hư gần hết, hôm nay không thể tiếp tục ép bục Tô
Thanh Dung được nữa rồi, nếu không chỉ sợ môn phái dị nghị rồi lão tía
lại tức giận, chửi rủa thì bực lắm. Cứ tưởng mỹ nhân đã sắp đến tay vậy
mà lại có kẻ phá thì bảo sao Vệ Trọng không tức giận?”
”Không thể tưởng tượng trong hàng đệ tử nhập môn lại có một sư đệ can
đảm như vậy, ta thật là nhìn lầm người mà.” Vệ Trọng giận quá thành
cười, buồn rười rượi nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Hổ, đột nhiên phất cánh tay phải, hào quang hiện ra rồi một kiện đồng bát màu đỏ xuất hiện
trong tay hắn.
”Xích Tâm Bát!” Đám người đứng xung quanh vang lên một hồi kinh hô to
nhỏ, Đoan Mộc Hổ cũng không nghĩ tới tên Vệ Trọng này lại hung bạo như
thế, vừa đảo mắt một cái liền trở mặt động thủ. Hắn tuy dũng mãnh nhưng
dù sao cũng không phải kẻ ngu, tự hắn cũng hiểu thực lực Luyện Khí
trung giai của mình thua kém đạo hạnh Ngưng Nguyên Cảnh đệ nhất trọng
của Vệ Trọng rất nhiều, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, huống
chi trong tay Vệ Trọng còn có một kiện hạ phẩm linh khí “Xích Tâm Bát”,
dùng đạo hạnh Ngưng Nguyên Cảnh để thúc dục nó thì uy lực mạnh vô cùng,
tuyệt không phải kẻ tầm thường như mình có thể ngăn cản.
Nhưng mà cục diện trước mặt đã không thể kiểm soát được nữa rồi, Vệ
Trọng trợn trừng đôi mắt, mặt mũi tràn đầy sát khi bước từng bước nặng
nề tới gần Đoan Mộc Hổ. Đoan Mộc Hổ đứng nguyên một chỗ nhìn hắn cảm
thấy có chút chóng mặt, hiển nhiên không nghĩ đến chỉ vì chuyện như vậy
mà lại gặp phải tình trạng sinh tử quyết đấu, Tô Thanh Dung đứng ở bên
cạnh nhìn hắn đầy lo lăng, muốn bảo bọn họ dừng lại nhưng lại không phải nói gì cho phải; Thiệu Cảnh đứng ở một bên chỉ biết bó tay đứng nhìn,
hai hàng lông mày cau lại đến độ không thể cau được nữa. Chỉ có Tiểu Trư đang đứng cạnh hắn đang rên hừ hừ không rõ ràng lắm, chạy tới chạy lui
vô tư ngửi ngửi vào những trên mặt đất, ngửi cỏ xanh ven đường, thi
thoảng mới ngẩng đầu nhìn xung quanh, tò mò nhìn những người này.
Trong nháy mắt Vệ Trọng đã đi đến trước mặt Đoan Mộc Hổ, tay phải chậm
rãi giơ lên, Xích Tâm Bát trong tay hắn giống như một kiện tích trữ
luồng sát khí khổng lồ, tràn ra trầm trọng sát ý. Đoan Mộc Hổ vẫn đứng
vững một chỗ không chịu lùi về phía sau, bởi vì phía sau của hắn là Tô
Thanh Dung, mà giờ khắc này hắn biết mình không thể thắng được sự cường
đại của kẻ thù, ngạo khí của hắn từ lâu đã biến mắt, chỉ còn lại nỗ lực
đứng vững, chèo chống sắc mặt đã tái nhợt.