Khi Thiệu Cảnh
nhìn thấy một luồng ánh sáng nhạt đột ngột lóe lên từ trên kiện Xích Tâm Bát thì nội tâm của hắn lập tức bị nguội lạnh, trong trận chiến ngày đó giữa Vệ Trọng và Cố lão đầu, ngay sau khi luồng ánh sáng nhạt này lóe
lên thì Xích Tâm Bát đã bắn đã một luồng uy lực lớn đánh bại Cố lão đầu. Đoan Mộc Hổ chỉ mới tu luyện không lâu làm sao có thực lực Luyện Khí
Cảnh thượng giai như Cố lão đầu đã tu luyện vài chúc năm, sợ rằng hắn
phải mất mạng dưới một kích này.
Đúng vào phút giây nguy cấp này đột nhiên từ đằng sau đám người truyền
đến giọng nói hùng hậu của một nam tử, nói:“Vệ sư đệ, vì sao gần đây
ngươi càng ngày càng không có tiền đồ vậy, lại còn gây phiền toái cho
một sư đệ mới chỉ là đệ tử nhập môn ? Nếu như ngươi ngứa tay không bằng
tìm đến người sư huynh như ta đây, ta sẵn lòng chơi với ngươi vài
chiêu.”
Vừa nghe thấy giọng nói của người nam tử này thì sắc mặt của Vệ Trọng
liền rất khó coi, hừ lạnh một tiếng nhưng lại buông bỏ kiện Xích Tâm Bát đang cầm trên tay, sau đó thì không thèm nhìn Đoan Mộc Hổ nữa mà quay
đầu nhìn về nơi thanh âm vừa phát ra. Mà Thiệu Cảnh đang đứng ở một bên
cũng phải giật mình, hắn cảm thấy giọng nói của nam tử này nghe cũng khá quen thuộc, sau một lát trầm ngâm đột nhiên khóe miệng khẽ lẩm bẩm,
thấp giọng nói:“Thì ra là hắn.”
Đám đệ tử nhập môn tự động mở ra một con đường, sau đó một vị nam tử có
dáng người khôi ngô không thua gì Đoan Mộc Hổ bước đến, dáng đi như long hành hổ bộ, mày rậm mắt to, cằm rộng môi mỏng, mặc dầu lần đầu tiên
nhìn thì vị nam tử này không được anh tuấn nhưng lại có dáng người hùng
vĩ, khí độ phóng khoáng. Uy thế vị nam tử này tỏa ra thậm chí còn nhiều
hơn hẳn Vệ Trọng, những người đứng bên cạnh đều cúi người hành lễ chào
hỏi hắn, mà ngay cả Tô Thanh Dung cũng sáng ngời đôi mắt, kêu lên một
tiếng:
”Nhậm sư huynh.”
Vị nam tử ấy mỉm cười và nhẹ gật đầu với Tô Thanh Dung, sau đó thản nhiên nói:“Yên tâm, có ta ở đây.”
Thiệu Cảnh đứng ở một bên tự nhiên cũng đã nhận ra thân phận của vị nam
tử này, hắn chính là một trong những đệ tử chân truyền của Huyền Thiên
tông, thậm chí danh tiếng của hắn ở trong Huyền Thiên tông còn cao hơn
Vệ Trọng, họ Nhậm, tên một chữ Hào, chính là đại để tử của chưởng giáo
chân nhân Thanh Phong của Huyền Thiên tông, một thân đạo hạnh đã tu đến
Ngưng Nguyên Cảnh đệ tam trọng, hơn nữa trên tay còn có một kiện hạ phẩm linh khí “Cù Long Côn”, uy lực cực lớn, chính là do Thanh Phong chân
nhân ban cho. Cho dù là thực lực hay danh vọng thì vị Nhậm Hào sư huynh này đều đứng yên ổn ở trong ba vị trí đầu của đám đệ tử trong Huyền
Thiên tông, chỉ có sư huynh Đoạn Thiên Lí chưởng quản Thiên Phong lầu
cũng với đại đệ tử Tạ Vân Long của Thanh Dương trưởng lão là có thể
đánh đồng cùng với hắn.
Mọi người đều biết trong Huyền Thiên tông ngoại trừ chưởng giáo Thanh
Phong chân nhân chủ trì toàn cục thì người nắm quyền thế lớn nhất chính
là Thanh Hà trưởng lão, dù sao bản môn cũng chỉ vẻn vẹn có hai người bọn họ tu luyện đến Huyền Đan cảnh, gần như cao nhân không màng thế tục, có hai bè phái mơ hồ vây quanh hai người bọn họ, tất nhiên Vệ Trọng và
Nhậm Hào sư huynh là người người thuộc hai mặt trận khác nhau, giao tình dĩ nhiên là không khá hơn người xa lạ chút nào.
Lúc này sắc mặt của Vệ Trọng đã tái đen lại, lạnh lùng thốt:“Nhậm sư
huynh rỗi rãi quá nhỉ, chẳng lẽ đang định chỉ điểm sư đệ một chút sao ?
Nhậm Hào mỉm cười và đi đến trước mặt Vệ Trọng, lúc này đứng ở một bên
Thiệu Cảnh đã chọn được cơ hội liền lén lút chạy lên kéo Đoan Mộc Hổ
xuống phía dưới, Đoan Mộc Hổ giờ phút này đã không còn vẻ quật cường khi nãy, ỡm ờ đi theo hắn.
Nhậm Hào hình như chả có cảm giác gì khi phải đối mặt với đôi mắt tràn
ngập sát khí thô bạo của Vệ Trọng, thậm chí trong ánh mắt hắn còn hiện
lên sự kinh thường, nói:“Vệ sư đệ, ta nhờ hôm qua chưởng giáo chân nhân
mới khuyên răn chúng ta rằng, thế đạo hiểm ác, giờ là lúc mọi người
trong môn phái phải đoàn kết một lòng, không được tùy ý tranh đấu. Vì
sao mới qua một ngày mà sáng sớm hôm nay ta đã phải chứng kiến sư đệ tùy tiện gây chuyện, suýt nữa thì làm việc hồ đồ vậy? Chẳng lẽ đệ còn muốn
ra tay giết người ở trước mặt của bao nhiêu vị sư muội, sư đệ như thế
này ? Việc này nếu bị truyền lên trên, e rằng Thanh Hà sư thúc cũng
không cảm thấy dễ chịu đâu sư đệ nhỉ.”
Vệ Trọng tức tối trợn lớn hai mắt lên nhìn Nhậm Hào, sau một lát bỗng
nhiên dậm chân, oán hận nói:“Được, coi như ngươi lợi hại.” Dứt lời liền
xoay người rời đi, cùng không quay đầu nhìn mọi người.
Nhậm Hào nhìn theo bóng lưng Vệ Trọng đang rời đi rồi cười khinh miệt,
sau đó xoay người nói với mọi người:“Tất cả mọi người giải tán đi, đừng
để lỡ việc quan trọng.”
Tất cả mọi người đang đứng xem cuộc vui hồi lâu trên con đường lớn bằng
đá trắng lúc này đều giật mình tỉnh ngộ, vừa thấp giọng bàn tán và nhao
nhao rời đi. Nhậm Hào đi qua một bên, Tô Thanh Dung đang lộ vẻ vô cùng
cảm kích nhưng lại không dám kích động, không biết có phải vì sợ gã Vệ
Trọng điên rồ đang đi một mình ở xa quay đầu lại nhìn hay không, nàng
không muốn gặp thêm chuyện gì cả nên chỉ dám nói khẽ với Nhậm Hào,
nói:“Đa tạ Nhậm sư huynh rồi.”
Nhậm Hào cởi mở cười cười rồi khoát tay áo, lúc này Đoan Mộc Hồ từ một
bên đã đi tới, thưa dạ vài câu và nói những lời thật lòng cảm tạ Nhậm
Hào, nếu hôm nay Nhậm Hào không kịp thời xuất hiện thì chắc chắn hắn
phải chịu rất nhiều thiệt thòi rồi. Nhậm Hào nhìn nhìn Đoan Mộc Hổ mấy
lần, hắn nhìn người sư đệ có dáng người cao to hùng tráng giống mình nên cảm thấy khá thuận mắt, không khỏi hỏi Đoan Mộc Hổ vài câu, biết được
Đoan Mộc Hổ nhập môn chỉ có nửa năm đã tu luyện đến Luyện Khí trung
giai, tốc độ này cũng có thể coi là khá nhanh trong đám đệ tử nhập môn.
Lúc trước mười một người đồng thời bái nhập Huyền Thiên tông, ngoại trừ
Tô Thanh Dung trổ hết tài năng tu hành tới Luyện Khí cảnh thượng giai
thì chỉ có hai người là Đoan Mộc Hổ và Lý Dục Tú tu hành đến Luyện Khí
Cảnh trung giai, còn lại tám người kể cả Thiệu Cảnh đến nay vẫn dậm chân tại chỗ ở Luyện Khí Cảnh sơ giai. So sánh thì tư chất của Đoan Mộc Hổ
có vẻ không tệ, Nhận Hào càng ưa thích liền giữ hắn lại nói chuyện lâu
hơn.
Tô Thanh Dung mỉm cười đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, im lặng
không nói gì cả, hình như mãi đến bây giờ tâm hồn nàng mới chậm chạp
bình tĩnh trở lại, chỉ có điều ngay sau khi nàng nhìn về phía Đoan Mộc
Hổ đứng sau lưng Thiệu Cảnh, giờ phút này chẳng hiểu vì sao hắn đang
nhìn nàng bằng ánh mắt quái dị. Ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa
không trung một lát rồi lại dời đi nơi khác và không còn nhìn nhau nữa,
giống như cơn gió lạnh lùng thổi qua ngọn núi, thoảng qua rồi biến mất.