Thanh Dương trưởng lão gật đầu, nói;
- Lão phu còn có chuyện quan trọng, nên đi trước, chuyện phân chia việc vặt, giao cho sư huynh các ngươi là Thường Hằng làm.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn đệ tử đứng bên cạnh, người đệ tử đó vội vàng tiến lên trước một bước, cung kính nói:
- Sư phụ yên tâm, cứ giao cho đệ tử.
Thanh Dương trưởng lão “ừ” một tiếng, cũng không nhiều lời, liền đi ra
ngoài cửa, bốn đệ tử đi theo hắn vào, trừ Thường Hằng, ba người còn lại
đều theo hắn đi ra ngoài. Lúc hắn đi ra đến cửa, vị đệ tử Thường Hằng ở
phía sau hình như nhớ ra việc gì đó, do dự một chút, vẫn gọi một tiếng,
đi tới nói:
- Sư phụ, hôm qua Thanh Tâm sư bá tìm người, bảo chúng ta phái ra vài người, người xem… .
Thanh Dương trưởng lão dừng bước, im lặng một lát, mặt không biểu tình nói:
- Không cần để ý đến hắn, ngươi cứ theo quy củ mà làm.
Sắc mặt Thường Hằng có chút phát khổ, nhưng vẫn phải đáp ứng, Thanh
Dương trưởng lão không dừng lại nữa, trực tiếp rời Tùng Đào các.
***
Thiệu Cảnh đứng trong đám người, ánh mắt nhìn vào chiếc hộp trên tay,
trong lòng có chút kích động, từ hôm nay trở đi, mình xem như đã bước
vào con đường tu chân rồi sao? Sách và quần áo trong hộp, còn có cái
ngọc bài, đều nằm yên tĩnh trước mắt hắn, nhưng mà Thiệu Cảnh vẫn giữ
vững tâm tình bình thản. Mấy ngày dưỡng thương ở trên núi, hắn cùng hai
huynh muội Tạ Tiểu Vũ và Tạ Vân Long, đã khá thân thiết, nhất là Tạ Tiểu Vũ, tuy rằng nàng nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng tính nàng hoạt bát, vui vẻ.
Lúc biết Thiệu Cảnh sẽ trở thành đồng môn của nàng, liền đem những
chuyện quan trọng cần chú ý của Huyền Thiên Tông nói cho hắn, trong đó
cũng có những vật hắn đang cầm trong tay này.
Có Tạ Tiểu Vũ nhập môn sớm hơn dốc lòng “dạy bảo”, Thiệu Cảnh đã biết,
từ lúc đệ tử nhận được pháp quyết tu luyện Luyện Khí Cảnh “Huyền Tâm
Quyết” đến về sau, cả giai đoạn Luyện Khí Cảnh đều phải tự mình tu
luyện, sư trưởng Huyền Thiên Tông sẽ không can thiệp hay chỉ dạy bất cứ
điều gì. Giai đoạn này hoàn toàn dựa vào thiên phú cùng sự chăm chỉ. Chỉ có đệ tử nhập môn tu luyện đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong và đột phá
tiến vào Ngưng Nguyên Cảnh, mới chính thức bước trên con đường tu chân.
Đến lúc này, Huyền Thiên Tông mới bố trí sư trưởng nhận đệ tử, chỉ dạy
tu hành.
Sở dĩ có quy định như vậy, nguyên nhân chủ yếu là tu luyện Luyện Khí
Cảnh muốn đột phá rất đơn giản, nhưng muốn đột phá Ngưng Nguyên Cảnh, tu luyện đạo pháp rất khó khăn, đồng thời, việc chọn một loại kỳ công để
tu luyện cũng rất rắc rối. Tu Chân Giới đã phát triển hơn 7000 năm, sáng tạo ra không biết bao nhiêu kỳ công, pháp thuật lợi hại. Nên các đệ từ
cần có sư trưởng để phân biệt và chọn một loại kỳ công thích hợp nhất để tu luyện, cũng nhờ vào sư trưởng tiến hành dạy bảo, mới giúp được để tử khỏi đi đường vòng, có tốc độ tu luyện nhanh nhất. Hơn nữa, tu luyện
đến Ngưng Nguyên Cảnh, linh khí trong đan điền phát triển mạnh, từ từ
vững chắc, nên ngoài tâm pháp trụ cột, có thể bắt đầu tu luyện các pháp
thuật thần thông khác.
- Khụ khụ !
Một tiếng ho khan vang lên, làm Thiệu Cảnh đang trong trạng thái ngây
người tỉnh lại, chỉ thấy vị Thường Hằng sư huynh kia đã chạy tới giữa
phòng. Lúc vừa rồi, cũng có một số người giống Thiệu Cảnh, nhìn chằm
chằm vào vật trong chiếc hộp, có vài người tính tình nóng nảy, trực tiếp mở quyển sách có ghi “Huyền Tâm Quyết” ra xem. Nhưng mà, cuối cùng mọi
người cũng nhớ là đại sự liên quan đến mình còn chưa làm xong, mà chuyện này đang nằm trong tay vị Thường Hằng sư huynh này. Mọi người lập tức
đứng thẳng người, trên mặt tươi cười nhìn Thường Hằng sư huynh.
Thường Hằng mặt mũi thật thà, tuy không anh tuấn, nhưng ngũ quan đoan
chính, đứng ở đó cũng có vài phần khí thế. Giờ phút này, khuôn mặt hắn
bình tĩnh, dường như không cảm nhận được ánh mắt khác thường của mấy vị
sư đệ sư muội trước mặt, mà chỉ lo nhìn vào quyển sổ trên tay, thản
nhiên nói:
- Bây giờ bắt đầu phân chia việc vặt.
Ở Huyền Thiên Tông môn, tất cả đệ tử đều có nhiệm vụ phải hoàn thành,
giống như đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh mỗi tháng phải đến Vạn Yêu Cốc giết
yêu thú, Luyện Khí Cảnh đệ tử vì đạo hạnh thấp kém, rất khó đánh thắng
yêu thú của Vạn Yêu Cốc, ngay yêu thú cấp thấp cũng chưa chắc giết được. Cho nên, bình thường đều ở lại trên núi làm việc vặt, mỗi tháng cũng
kiếm được một ít linh thạch, nhưng mà so sánh với mấy đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh đi săn yêu thú, thù lao của đệ tử Luyện Khí Cảnh quả thực ít đến
đáng thương.
- Tô Thanh Dung.
Thường Hằng ngẩng đầu, mặt không biểu tình nói. Người thứ nhất chính là Tô Thanh Dung, làm Thiệu Cảnh nhíu mày, quay đầu nhìn.