Ở trong Luyện Đan đường trên ngọn núi Thiên Thanh.
Luyện Đan đường chính là nơi trọng yếu nhất chỗ nhất của môn phái Huyền
Thiên tông, nếu nói đến số người ra vào mỗi ngày thì nó cũng có thế được coi là số một trong tất cả các tông, đường. Tu chân sĩ từ trước đến giờ đều rất coi trọng linh đan diệu dược, ngoại trừ môn hạ đệ tử của Luyện
Đan đường thì phần đông các đệ tử của các tông đường khác trong Huyền
Thiên tông cũng thường xuyên đi đến nơi này để mua thuốc.
Đại trạch viện có ba tòa đại điện chiếm diện tích khoảng sáu mươi mẫu
đất, Luyện Đan đường nếu tính toán về diện tích mà nói thì nó chính là
nơi rộng nhất của Huyền Thiên tông. Ngoại trừ tòa đại điện ở chính giữa
treo đại biển “Luyện Đan đường”, trước sau đều là các nhà lầu ẩn lộ
chốn thanh u trồng đầy cái loại cây gỗ quý như thông tùng thúy bách lâm
lập hạ, hoàn toàn khác hẳn với những gian nhà luyện đan ở dưới núi mới
nhìn qua đã thấy khói xông lửa đốt, bụi bay đầy trời.
Ngày bình thường, tiền viện ở trước đại điện chính là nơi náo nhiệt
nhất, đấy là nơi chúng đệ tử của Luyện Đan đường buôn bán và trao đổi
tất cả các loại đan dược, phần lớn bọn họ là những người chỉ được đến
rồi đi ở phía trước biệt viện và một vài nhà lầu được sắp xếp sẵn ở bên trong, so sánh với nó thì hậu viện ở phía sau thanh tịnh hơn rất nhiều, bởi vì nơi này là nơi các đệ tử của Luyện Đan đường ngày thường vẫn
dùng để luyện chế đan dược, mà luyện đan lại rất cần sự tĩnh lặng để
tập trung, nói như vậy nghĩa là nếu không được trưởng bối cho phép thì
tất cả đệ tử của các tông đường khác đều không được phép bước vào hậu
viện.
Luyện đan thực sự không phải là một chuyện dễ dàng, trong chuyện xưa
của dân gian có rất nhiều truyền thuyết kể về rất những tu sĩ luyện đan trong lúc trò truyện vui vẻ lại tiện tay bốc lên một nắm dược liệu có
cả gốc và lá, nói không chừng còn dính chút bùn đất ném vào cùng một chỗ trong lò dược, dùng lửa đốt thoáng cái bị cháy, thoáng cái bị nướng,
thoáng cái sau đó sẽ có một viên linh đan diệu dược có một không hai,
tuyệt đỉnh trân quý được ra lò. Nhưng mà ta van ngươi, cho dù là tên ăn xin lưu lạc đầu đường xó chợ dùng cái nồi hỏng để nấu một nồi cải
trắng bị nát cũng phải khiêu trước một cái, nhìn trước một cái rồi mới
nấu đúng không? Huống chi linh thảo của nhân gian, mỗi loại riêng như
rễ cây hoa lá quả cành đều có dược hiệu bất đồng, há có thể quơ đũa cả
nắm rồi nhắm mắt lại nấu linh tinh ư? Thực cho là nấu thịt heo hầm cách
thủy với cải trắng sao, việc đã xảy ra thì không thể cứu vãn được, nếu
chẳng may có người sau khi ăn viên linh đan diệu dược lại cảm thấy mùi
vị của đất bùn hoặc là cái gì khác thì thật đúng là. . .
Lúc này trời đã vào đêm, mây mờ đã che phủ ánh trăng nên trên bầu trời
chỉ còn một màu đen sâu thẳm, nó khiến cho không khí trong hậu viện
càng thêm yên tĩnh, nhưng trong màn đêm ấy vẫn có những tia sáng lung
tinh lóe ra từ cây đèn dầu cháy bằng nến của những gian nhà xây sát gần
nhau ở trong một đình viện rộng rãi. Ở trong căn phòng thứ ba phía bên
trái đình viện có ba nữ đệ tử mặc trang phục xanh trắng giao nhau của
đệ tử Huyền Thiên tông, hai người trong đó đứng chỉnh tề và hơi cúi đầu trầm mặc nhìn người còn lại ở trong phòng.
Người nữ tử thứ ba trong phòng chính là Tô Thanh Dung.
Nàng ngồi ngay ngắn trên một cái bồ đoàn tết bằng tre trúc nhìn chăm
chú vào chiếc dược lô bằng đồng màu xanh cao hơn một xích đặt ở trước
mặt, lô thở ra từng ngọn lửa âm u màu xanh lam, thỉnh thoảng có những
lưỡi lửa bùng cháy liếm lên trời từ trong ngọn lửa cháy âm ỉ không một
tiếng động, mùi thuốc nhàn nhạt nhẹ nhàng phiêu đãng trong phòng. Giờ
phút này trên gương mặt xinh đẹp của Tô Thanh Dung không còn nụ cười
như hoa hàm tiếu hay ánh mắt ôn nhu vẫn nhìn người khác như ngày bình
thường mà là sự ngưng trọng, nàng nhìn chăm chú, không, phải là chằm
chằm vào chiếc dược lô bằng đồng màu xanh ở trước mặt, cứ như thế một
lát sau thì dược lô cùng hỏa diễm đều không có gì thay đổi nhưng mùi
thuốc trong không khí hình như đột nhiên nồng đậm hơn trước.
Sắc mặt của hai nữ tử đang đứng ở một bên trong gian nhà đều thay đổi, một trong hai thiếu nữ đó đang lộ ra vẻ mặt vô cùng lo lắng, người đó
chính là Lý Dục Tú ngày trước cùng một chỗ tiến vào Luyện Đan đường với
Tô Thanh Dung, đôi môi nàng khẽ mở, hình như nàng muốn mở miệng nói điều gì đó.
Chỉ là nàng chưa kịp mở miệng thì vị nữ đệ tử còn lại nhìn qua có vẻ
lớn hơn nàng vài tuổi đang đứng ở bên cạnh đột ngột duỗi thẳng cánh tay chặn ngang trước mặt và dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng. Lý Dục Tú im lặng và cúi đầu.
Hình như Tô Thanh Dung hoàn toàn không biết gì về tình huống vừa xảy ra ở bên cạnh bởi giờ phút này toàn bộ tinh thần của nàng đều đã bị cái
dược lô bằng đồng màu xanh ở trước mặt thu hút mất rồi. Thời gian càng
trôi thì mùi thuốc càng nồng đậm trong không khí, trừ mùi đó ra còn có
một luồng hào khí vô hình đang sinh sôi với tốc độ chóng mặt. Thì ra cái cổ của Tô Thanh Dung đang khẽ cúi xuống và quay đầu lại nhìn thoáng qua về hướng nơi này.
Lý Dục Tú và vị sư tỷ lớn tuổi đều bị ngơ ngác trong chớp mắt, bởi họ
làm sao có thể nghĩ tới trong giây phút quan trọng như thế này mà Tô
Thanh Dung lại quay đầu nhìn họ cơ chứ, họ thấy ánh mắt của Tô Thanh
Dung lộ ra sự nhu hòa, khóe miệng của nàng nở một nụ cười nhè nhẹ rồi
khẽ gật đầu, sau đó nàng không nói chuyện và quay đầu trở lại, đứng dậy cầm lấy một cái kìm thuốc bằng thép tinh luyện đặt cách nàng ba thước ở trên mặt đất, nhẹ nhàng kẹp lấy cái dược lô bằng đồng màu xanh rồi nhấc nó lên rời xa khỏi hỏa diễm, sau đó lại nhẹ nhàng đặt cái dược lô ấy ở
một bên trên mặt đất.
Không có động tác mau lẹ, không có ánh sáng lóa mắt, cũng chẳn có cái
dị tượng gì kinh thiên động địa, Tô Thanh Dung giống như đang tiện tay
kẹp một cái giỏ trứng gà vậy, nàng nhẹ nhàng linh hoạt đặt cái dược lô
xuống đất.
Sau đó, nàng thở phào một cái, nhắm mắt nghỉ ngơi, một lát sau mỉm cười, quay đầu cười nói: “Khương sư tỷ, ngươi đến xem?”
Vị Khương sư tỷ tuổi tác hơi già gật đầu với nàng một cái rồi đi tới,
Lý Dục Tú đi theo phía sau của nàng, ánh mắt của cô rơi vào người Tô
Thanh Dung, lộ ra sự suy tư và khẩn trương, giống như cười mà không phải cười, cũng không biết trong nội tâm của Lý Dục Tú đang suy nghĩ điều
gì.
Khương sư tỷ đi đến trước lò dược nhưng lại không cầm lấy cái kìm thuốc mà trực tiếp dùng bàn tay cầm lấy cái nắp lò, giống như cái nóng của
chiếc dược lô bị ngọn lửa nung đốt lâu ngày không hề có tác dụng gì đối
với nàng. Nắp lò đã mở, từ trong cái lò dược bằng đồng màu xanh lập tức
bùng lên một mùi hương thơm ngát, một làn khói trắng bốc lên, Khương sư tỷ trên mặt đã hiện lên vài phần vui vẻ, tay áo nàng vung vẩy vài cái
cho làm khói trắng bị phẩy tán đi, sau đó nàng nhìn thấy một quả linh
đan hình tròn to bằng đầu ngón tay nằm im lặng trong lò dược, viên thuốc màu trắng tròn vo, nội liễm oánh nhuận.
”Thành đan rồi!” Một tiếng hét đầy kinh ngạc vang lên từ phía sau lưng
chiếc dược lò, nhưng lại không phải là tiếng của vị sư tủ mà là âm thanh do Lý Dục Tú phát ra ở phía sau.