Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 77: Chương 77: Quả Cầu Lửa(2)




“Thanh Dung, ta mừng cho ngươi.” Khương sư tỷ đang nở nụ cười thật tươi, có lẽ trong nụ cười ấy còn ẩn ẩn chút ý tứ hàm xúc, nàng nhìn Tô Thanh Dung và nói,“Ngươi mới bái nhập môn phái được ba tháng đã có thể luyện thành nhị phẩm đan dược 'Ngưng Nguyên”, chắn chắn chỉ cần vài chục năm nữa thôi là ngươi sẽ có thể đứng đầu trong đám đệ tử của Huyền Thiên tông chúng ta rồi.”

Hình như hai bên má của Tô Thanh Dung đang đỏ dần lên, nàng lui về sau một bước rồi cúi đầu cười, khẽ trả lời: “Khương sư tỷ, đều là nhờ tỷ đã tốn bao công sức chỉ dạy cho ta, Thanh Dung đa tạ tỷ nhiều lắm.”

Khương sư tỷ cười nhạt, nói: “Ta đều chỉ dạy như vậy cho tất cả mọi người nhưng để có thể làm được như vậy thì chỉ có một mình ngươi mà thôi.” Dứt lời, nàng lại nói, “Ta không thể giấu kín chuyện này được, tự nhiên ta phải bẩm báo sư thúc Thanh Vân là người đứng đầu của Luyện Đan đường, bằng tư chất của ngươi cho dù là tu hành hay là luyện đan đều có thể nổi tiếng, Thanh Vân sư thúc tất nhiên sẽ gắng hết sức tài bồi cho ngươi, tương lai tiền đồ của ngươi sẽ không thể có giới hạn.”

Tô Thanh Dung biết vâng lời, đôi môi lộ ra cười ôn hòa và toan tính, nhẹ giọng nói: “Sư tỷ đối đãi ân trọng như núi, Thanh Dung cả đời không dám quên.”

Khương sư tỷ lườm nàng một cái rồi đột nhiên bật cười, sau đó lại gần khoác tay xuống bả vai nàng thật thân mật, cười nói: “Con bé ngốc này, đây chính là đại hỷ sự, tối nay chúng ta ăn mừng một bữa thôi.”

Phía sau, Lý Dục Tú cũng là vẻ mặt tươi cười.

Tô Thanh Dung mỉm cười gật đầu, nàng còn chưa kịp nói chuyện thì đúng vào lúc này chợt nghe thấy một trận ồn ào truyền đến từ bên ngoài căn phòng, sắc mặt của Khương sư tỷ trầm xuống, hậu viện là cấm địa quan trọng của Luyện Đan đường, từ trước đến giờ cấm huyên náo, lại là có chuyện gì xảy ra mà dám làm ồn như vậy, chẳng qua là một lúc lâu sau thì tiếng ồn ào bên ngoài vẫn chẳng có chút dấu hiệu giảm đi nào, ngược lại tiếng ồn càng ngày càng to, thậm chí ở trong đó còn vang lên mấy tiếng sợ hãi gào thét chói tai.

Điều này cũng khiến cho ba người lấy làm kinh hãi, Khương sư tỷ lập tức bước nhanh về phía cánh cửa, mở cửa rồi đi ra ngoài, Lý Dục Tú đi theo phía sau của nàng cũng đi ra ngoài, nụ cười đang nở trên đôi môi hai người từ từ biến mất. Tô Thanh Dung đi ở cuối cùng, dứng bước ở trước bậc cửa ra vào rồi ngẩng đầu lên, trong phút giây ấy nàng bất ngờ nói không ra lời.

Ánh sáng màu đỏ lấp lánh đầy trời lóa cả màn đêm, bóng ảnh chập chờn, dị tượng mênh mông mãnh liệt, nhiều như thủy triều trên ngọn núi Thiên Thanh.

Rất nhiều người đã tụ tập ở trong đình viện, người người nhìn nhau hoảng hốt, sắc mặt sợ hãi, thậm chí còn có một vài nữ đệ tử đang rú lên từng tiếng kêu sợ hãi. Tô Thanh Dung đứng cô đơn ở sau đám người, cảnh yêu dị bay đầy trời trong màn đêm mang theo sự thê lương và ánh sáng chập chờn đỏ như máu đang rơi xuống, nàng lôi ra một cái thứ gì đó kỳ dị từ sau lưng, ánh sáng màu đỏ lóe ra chiếu rọi lên khuôn mặt ôn nhu kiều mỵ của nàng, nó không ngừng phảng phất sự thâm trầm cùng yêu dị, nàng nhìn vào long ảnh trong cự đỉnh khổng lồ đang bay trên bầu trời và suy nghĩ xuất thần.

※※※

”Cà Uồm!”

Đột nhiên con quái vật đang trốn ở bên trong âm ảnh gào lên một tiếng rống thật to rồi lao về phía Thiệu Cảnh để đánh, mơ hồ có thể thấy một đôi răng nang trắng của dã thú đang phát sáng trên thân thể khổng lồ của con thú trong bóng tối, nó có tai dài mắt nhỏ và mũi to miệng lớn.

Cảm thấy cơn gió cắt mãnh liệt từ sau lưng bổ nhào đến khiến Thiệu Cảnh lộ ra sự sợ hãi, mặc dù hắn đã quay đầu lại rất nhanh nhưng chỉ thấy quái thú đánh lén đã lao đến trước mặt nên nhất thời cũng không thể tránh được, nhưng đúng vào lúc này, Tiểu Trư vẫn đứng ở dưới chân hắn lại kêu ụt ụt hai tiếng rồi nhảy lên đập đầu thật mạnh vào quái thú đang lao tới.

Hình như con quái thú đang lao đến không hề nghĩ tới con ruồi muỗi bên cạnh gã nam tử trẻ tuổi này đột nhiên lại có thể hung hãn như vậy, ừ, so sánh với thể hình của nó thì Tiểu Trư chỉ là ruồi muỗi thật. Mắt của nó thấy lưng của Thiệu Cảnh ngay trước mặt rồi vậy mà cái đầu chết tiệt của con lợn nòi này lại đánh tới, vừa vặn đập mạnh vào vị trí giữa cổ và hai chân của con quái thú, chỉ nghe con quái thú phát ra một tiếng gầm nhẹ rồi thân thể bị rơi xuống, sau đó bước hai bước loạng choạng, lảo đảo về phía sau, nhưng ngay sau đó nó đã kịp ổn định thân thể.

Thần trí của Thiệu Cảnh vào lúc này đã bình tĩnh trở lại, sau phút cả kinh liền ngưng mắt nhìn lại, quan sát hình dáng của con quái thú và suy nghĩ một chút, chân mày cau lại, thấp giọng nói: “Ma Nha lang.”(sói răng dài)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.