Ma Nha Lang cũng
là yêu thú, nhưng nó chỉ là một trong những loài yêu thú cấp bậc thấp
nhất sống trong Vạn Yêu Cốc ở gần nơi này, khả năng tấn công rất kém
cỏi, trừ bỏ da dày thịt béo và nanh vuốt sắc nhọn ở ngoài thì nó chẳng
còn chút bản lãnh nào khác. Ở Vạn Yêu Cốc Ma Nha Lang thường hay bị lũ yêu thú lợi hại ăn thịt. Có điều bộ da dày thịt béo của con Ma Nha
Lang này thực ra cũng có một điểm hữu dụng, đó chính là có thể giúp nó
kháng khuẩn tất cả ảnh hưởng của tầng khí độc chung quanh khu vực Vạn Yêu Cốc để đi ra ngoài sinh sống, số lượng yêu thú ở bên ngoài Vạn
Yêu Cốc không nhiều lắm và Ma Nha Lang là một loại yêu thú tương đối
thông thường trong đó.
Thiệu Cảnh cảm thấy thật đau khổ, kiến thức của hắn uyên bác nên có thể
nhận ra Ma Nha Lang dễ dàng nhưng điều này đâu có đồng nghĩa với việc
hắn có thể thoải mái mà đánh bại con yêu thú này hả trời. Hoàn toàn
ngược lại, Thiệu Cảnh tự hiểu rằng Ma Nha Lang có thể thoải mái mà đả
bại hắn sau đó ăn một bữa thật no nê.
Luyện Khí Cảnh sơ giai chỉ giúp hắn có thể chất mạnh hơn một ít so với
người thường mà thôi, nó chỉ là bước đệm, đặt cơ sở, nền móng cho tương
lai tu hành sau này chứ đâu có mạnh mẽ gì, còn thể chất của con Ma Nha
Lang trước mặt thì mạnh hơn hắn nhiều lắm.
Tiểu Trư cứu chủ trong lúc lâm nguy, một đầu đẩy lui Ma Nha Lang, sau
đó vững vàng rơi xuống mặt đất, khí phách hiên ngang đứng ở trước người
Thiệu Cảnh, ý nói người phía sau là do ta bảo vệ, ngươi không được xằng bậy và nhìn chằm chằm thách thức con thú Ma Nha Lang.
Ma Nha Lang nhìn qua đang rất tức giận, gầm lớn liên tục, nhe răng trợn
mắt gầm gừ hung hãn, lộ ra hai cái răng nanh trắng hếu thật dài và
bén nhọn, nhìn qua thì cứ tưởng răng của nó uy vũ hơn hai cái răng
nanh nhỏ của Tiểu Trư hàng trăm lần, nhưng nó chỉ nhìn Tiểu Trư chằm
chằm chứ không có lập tức xông vào, xem ra đụng độ vừa rồi đã khiến nó
kiêng kị Tiểu Trư hơn trước một chút.
Thiệu Cảnh cũng tự biết thân biết phận đứng yên một chỗ, thể chất yêu
thú từ trước đến nay đều hơn con người nhiều lắm, trừ phi tu hành thành công, nếu không người thường căn bản không thể đánh nhau cùng con yêu
thú này, đây cũng là lý do khiến những câu chuyện về cảnh con người bị
yêu thú giết hại ở bên ngoài Vạn Yêu Cốc thường lưu truyền. Cho dù là
Thiệu Cảnh là tu sĩ cũng không phải đối thủ. Cho nên Thiệu Cảnh vô
cùng lý trí dùng chân đá Tiểu Trư một cái rồi hô một tiếng: “Chạy
thôi!”
Thiệu Cảnh quay đầu bỏ chạy, Thiệu Cảnh cả đời này chưa từng đánh nhau
với yêu thú, hắn chỉ biết chút xíu kiến thức từ một túi sách cũ
cùng thời gian lưu lạc ở khắp nơi hiểu chút lịch duyệt, cũng chỉ là lý
luận suông mà thôi, vì vậy hắn nghĩ chạy là trên hết.
Ai ngờ mới được vài bước thì bỗng nhiên hắn nghe thấy nhiều tiếng gầm
gừ liên tục truyền tới từ sau lưng, Thiệu Cảnh đang chạy băng băng vẫn
phải quay đầu lại nhìn, ngẩn ngơ, Tiểu Trư quả nhiên cũng nghe lời, nó
muốn chạy nhưng con Ma Nha Lang kia nó không chịu đồng ý, đụng phải ta
còn muốn chạy, ngươi cho ngươi là yêu trư sao? Con Ma Nha Lang liền
đuổi theo Tiểu Trư, hé miệng cắn tới.
Thiệu Cảnh khẩn trương, tim đập liên hồi và lập tức dừng bước lại, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào, nhưng Tiểu Trư ngày
thường lười nhác lúc này thoạt nhìn lại đầy nhanh nhẹn, thân mình khẽ
lách ra, tránh được miệng Ma Nha Lang nhưng vẫn không tránh được lợi
trảo của con Ma Nha Lang, “Bụp” một tiếng, Tiểu Trư bị nó đánh trúng
bụng, thân thể bắn ra vài thước, “Phốc” một tiếng rồi ngã trên mặt đất
Máu nóng của Thiệu Cảnh dâng lên đỉnh đầu, Tiểu Trư và hắn sống chết
cùng nhau, sinh mạng của Tiểu Trư cũng như sinh mạng của hắn vậy, lần
này sống chết chưa biết khiến cho hắn đáy lòng bùng lên một cổ điên
cuồng, nếu không trốn được, được rồi, cho dù mình muốn chạy trốn cũng
phải cứu Tiểu Trư cho bằng được rồi mới tiếp tục trốn!
Hắn đang định chạy nhanh trở lại liều mạng với con Ma Nha Lang nhưng
đúng vào giây lát đó thì bụi cỏ trước mặt quay cuồng gẫy đổ, Tiểu Trư
bật nhảy ra, ngửa mặt lên trời gầm ụt ụt không ngừng, xem ra nó rất tức
giận, nó lại chạy ra đứng trước người Thiệu Cảnh, mặt đối mặt Ma Nha
Lang, hình dáng thật uy vũ.
Thiệu Cảnh bị nó làm cho hoảng sợ, vội vàng nhìn vào nơi bị lợi trảo
của Ma Nha Lang đập vào, hắn chỉ thấy trên bụng Tiểu Trư da trắng thịt trơn, trừ bỏ mấy ngấn màu trắng mơ hồ thì chẳng còn lưu lại dấu vết gì
cả.
Đây là tình huống gì?
Thiệu Cảnh có chút dại ra.
Ma Nha Lang thực sự không phải là loài yêu thú thông minh tuyệt đỉnh gì
cả, ngược lại, ở Vạn Yêu Cốc từ trước đến nay đơn giản Ma Nha Lang chỉ
nổi danh nhờ hung ác bạo lực, vì vậy khi thấy lần này không cắn chết
Tiểu Trư nên con Ma Nha Lang này lại nhào lên, vì thế một sói một heo lại bắt đầu khai chiến.
Thiệu Cảnh ở bên cạnh xem cuộc chiến, nhất thời không biết phải giúp đỡ
Tiểu Trư như thế nào cả, có điều chỉ sau một hồi công phu hắn đã nhìn
ra vài phần manh mối, Tiểu Trư không biết vì sao mà không giống với lúc
trước một tí nào, thằng nhãi này tuy tầng da thịt trên người đều không
phải là giáp xác cứng rắn nhưng lại vô cùng cứng cỏi, cho dù con Ma
Nha Lang có công kích nó như thế nào thì Tiểu Trư cũng chẳng hề bị tổn
hao gì, trừ bỏ nhiều vết ngấn trắng hiện lên trên da thịt thì ngay cả
máu cũng không có chảy ra một giọt.
Chỉ có điều tuy rằng da nó dày như thế nhưng con Ma Nha Lang vẫn đang
chiếm ưu thế quá nhiều, bởi vì Tiểu Trư ngoại trừ năng lực phòng
thủ thì hoàn toàn không có khả năng tấn công, mấy lần nó lao lên đều bị con Ma Nha Lang ngăn chặn hết.
Cứ thế này chắn chắn không phải chuyện hay, Thiệu Cảnh rất nhanh đã nghĩ đến một chuyện, cho dù da thịt của Tiểu Trư có cứng cỏi hơn cũng không thể chịu nổi bị đánh trong thời gian dài như vậy, hơn nữa chẳng may
con Ma Nha Lang kia cào vào miệng hay mắt Tiểu Trư thì chuyện xảy ra
sau đó hắn không cần phải suy nghĩ cũng đã tự hiểu rồi