Với hắn, mặc dù đã biết rõ khối Tinh Bàn này không phải là bảo vật thông thường, để tham thấu những điều bí ảo bên trong phải chuẩn bị tư tưởng sẽ mất khá nhiều thời gian, nhưng tuyệt không nghĩ phải cần đến ba ngày trời, điều tệ hại nhất là cho đến lúc này ba ngày công phu đã trôi đi, Quỷ tiên sinh tựa hồ vẫn chẳng tiến được bước nào.
Hắn tin là, khi Quỷ tiên sinh lần đầu tiên tiếp xúc với khối Tinh Bàn này sẽ kích phát Tinh Bàn có dị biến, rồi đó sẽ có mấy phần tâm đắc với bảo vật này, chỉ cần sau mấy ngày tham ngộ là không khó hiểu thấu huyền hư. Ai ngờ ba ngày chực chờ bên cạnh Quỷ tiên sinh, chỉ thấy y không ngừng nghiêng đi đảo lại thần vật, có thể nói là nhìn đến phát chán ra, Quỷ Lệ thậm chí còn cảm giác Quỷ tiên sinh hẳn phải ghi nhớ hết những cổ tự trên khối ngọc nhỏ không ngừng hoạt động ở trung tâm ngọc bàn. Thế nhưng Quỷ tiên sinh hiển nhiên đã rơi vào tình trạng quẫn bách nào đó rồi, hoặc giả thuyết là khi tham ngộ bảo vật này, y đã gặp phải một vấn đề hết sức khó khăn, mấy ngày qua không tiến được nửa tấc.
Thạch thất Quỷ Vương cư trú đương nhiên rộng rãi hơn chỗ ở của những người khác, chia thành hai gian, phía ngoài rộng hơn là nơi Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh tham ngộ Tinh Bàn, gian trong nhỏ hơn tự nhiên là phòng ngủ của Quỷ Vương. Tuy rằng Quỷ Vương không có mặt, nhưng ba ngày vừa qua hai người không hề bước vào đó một bước, với đạo hạnh của bọn họ, đừng nói là ba ngày ba đêm, mà đến mười ngày mười đêm không ngủ vẫn chẳng hề gì
Khó chịu đựng nhất vẫn là hai chữ “chờ đợi.”
Ba ngày nay, Quỷ Lệ không rời khỏi thạch thất nửa tấc, con khỉ Tiểu Hôi cũng chờ ở đó, bất quá do tính khỉ hiếu động, mấy ngày qua chẳng còn chỗ nào không bị Tiểu Hôi phá phách. Chỉ cần coi lúc này Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh vẫn mắt mở trừng trừng vào nhìn bảo vật, e rằng đến ba ngày nữa họ cũng chẳng thèm để ý đến Tiểu Hôi.
Ba bức họa này sắp thành hình chữ nhất trên tường đá, liên kết bổ sung lẫn nhau, tuy rằng cảnh trí và tư tưởng hết sức bất đồng, nhưng tổng thể vẫn hài hòa trong một cách cục nào đấy.
Đối lập với ba bức họa trên, ở bức tường đá bên cạnh, chỉ treo duy nhất một bức họa đơn độc.
Không phải sơn thủy, cũng chẳng phải điểu hoa, mà là một vị phụ nhân mỹ lệ, bức họa này vẽ theo phong cách tế vi, đường nét cực kỳ tinh tế, phụ nhân này từ thân hình đến chiếc nhẫn đeo tay, hoa tai mọi chi tiết đều giống hệt như thật, chưa kể dung mạo đoan trang tú lệ, khiến người ta trông thấy bất giác đều sinh lòng ái mộ, đích thực là một họa phẩm cực kỳ trân quý.
Nhưng cũng chỉ là trân phẩm trong mắt người ta, với tam chỉ nhãn của con khỉ này tự nhiên là giá trị phải thấp đi rất nhiều lần, Tiểu Hôi ngắm tranh chẳng một chút động dung, liếc qua liếc lại mấy cái rồi lại quay lại với bức tranh lão hổ.
Không hiểu trong mắt loài khỉ, một bức họa tốt phải vẽ cái gì, phải chăng xấu đẹp gì cũng đến vẽ ra mấy con khỉ thôi?.
Đáo để thì loài khỉ thích vẽ người gì vật gì chẳng có cách nào biết được, bất quá lúc này Tiểu Hôi quan tâm nhất hiển nhiên là bức họa lão hổ ngọa tùng trung, ba con mắt chớp chớp, nhảy tót đến bên dưới bức vẽ ngửa đầu nhìn lên, lão hổ trong tranh uy phong lẫm liệt, công lực dĩ nhiên không thể coi thường, tựa hồ có cảm giác mãnh hổ sắp từ trong tranh nhảy ra, ngửa lên trời gầm vang chấn phục vạn thú.
Tiểu Hôi coi rất lâu, chợt quay người nhìn ra ngoài, lại thấy Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh ở gian ngoài đều đã bị tường đá che khuất, không trông thấy gì trong này, hơn nữa đã một lúc lâu như thế cũng chẳng thấy động tĩnh gì, hiển nhiên không ai chú ý đến việc Tiểu Hôi làm gì hay không.
Tiểu Hôi quay lại, đưa tay gãi đầu, lát sau tựa như chợt hạ quyết tâm, tung thân nhảy vọt lên cao. Ba bức họa treo trên tường cao, thạch thất chẳng có bàn ghế gì để leo trèo, đám khỉ thông thường chẳng nói làm gì, nhưng Tiểu Hôi nào phải khỉ thường, một cú nhảy lẹ làng đủ lên tới phía trên, hầu trảo vươn ra nhấc luôn bức họa. Chỉ vì bức tranh khá lớn cùng rơi xuống theo thân hình Tiểu Hôi, nó thu thế không được, kêu lên một tiếng rơi phịch xuống đất.
Tiếng động này tuy không lớn, nhưng hai người bên ngoài là hạng người nào, lập tức kinh động bọn họ, sau một khắc im lặng có tiếng Quỷ Lệ từ ngoài vọng vào, giọng nghi ngờ: “Tiểu Hôi?”
Chách! Chách! Chách! Chách!
Một loạt thanh âm quái dị cất lên, trong ánh mắt chăm chú của hai người, con khỉ lông xám từ thạch thất của Quỷ Vương chạy vọt ra, hai tay ôm bức họa có hơn một nửa lòng thòng xuống tận đất bị nó kéo lê đến trước mặt Quỷ Lệ.
Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh ngơ ngác nhìn nhau.
Tiểu Hôi dán mắt vào bức họa trên tay, chạy đến bên Quỷ Lệ, trong miệng phát ra những tiếng “ chi, chi, chi, chi” liên tu bất tận.
Quỷ Lệ nhăn mặt, đưa tay cầm bức họa mở ra nhìn, thì ra là một bức Tùng trung ngọa hổ đồ, bút lực hùng hậu, đường nét tinh xảo. Hắn nhìn đi nhìn lại rồi quay sang Tiểu Hôi nói: “Mi lấy bức tranh này làm gì?”
Tiểu Hôi nhảy tưng tưng, chân tay ngó ngoáy, nét mặt đầy hưng phấn, song thủ vung lên lúc chỉ vào bức tranh, khi thì vẽ lên trong không khí một hình thù kỳ quái, lúc sau lại chỉ về hướng bắc, cuống quít tưng bừng, khiến cho Quỷ tiên sinh ở bên cạnh mắt hoa đầu váng, tuy rằng ông ta học thức uyên bác hiếm thấy, nhưng đối với thứ ngôn ngữ của con khỉ ba mắt này một khiếu cũng chẳng thông, trong bụng đầy nghi vấn, đành quay sang nhìn Quỷ Lệ.
Ngờ đâu Quỷ Lệ cũng có vẻ ngạc nhiên, vừa quan sát động tác của Tiểu Hôi vừa nghe tiếng kêu chi chi không ngừng của nó, lại nhìn sang bức vẽ, ngập ngừng một lát nói: “Mi... thấy con vật trong bức tranh này rất giống Đại Hoàng chứ gì, muốn mang đi để ngày sau tặng cho Đại Hoàng phải không?”
Tiểu Hôi lập tức gật đầu lia lịa.
Quỷ Lệ lúc này tâm tình bực dọc, cảm thấy hơi sốt ruột, mãnh hổ trong tranh sống động như thật, nhưng mà hổ uy hùng liệt, tuy rằng đang nằm trong đám cỏ, cũng vẫn tỏ ra rất oai phong, cái con chó ham ăn ham ngủ ấy làm sao mà so bì được? Huống hồ Quỷ Lệ nhìn đi nhìn lại mãi, quả thực không nhìn ra mãnh hổ kia đáo để có cái gì giống với Đại Hoàng.
Bất quá sau khi ngạc nhiên và buồn cười, Quỷ Lệ lại nhớ đến Đại Hoàng ở xa ngàn dặm trên một đỉnh núi, cảm giác ấm áp dễ chịu dâng lên trong lòng, sau một lát trầm mặc, một nét cười nhẹ nhàng xuất hiện nơi khóe miệng, thần tình trên mặt đã ôn hòa hơn, thấp giọng nói: “Bức họa này là của Quỷ Vương Tông chủ, bây giờ lấy đi không được, nhưng mi yên tâm, khi quay trở lại ta sẽ cầu xin ông ấy cho mi là được.”
Quỷ tiên sinh nói: “Kỳ thực lão phu cũng không chắc lắm, nhưng cảm giác đích xác như vậy, hiềm vì cho dù mấy viên ngọc đó vận hành theo Thiên Khung tinh đẩu, nhưng vẫn còn nhiều điều mơ hồ không rõ, lão phu cho rằng bí mật quan trọng nhất để tham ngộ bửu vật này nằm ở những cổ tự trên đám ngọc đó.”
Quỷ Lệ chậm rãi gật đầu.
Hai người không ngừng trao đổi, hồi đáp lẫn nhau, chốc sau lại chìm đắm với Tinh Bàn.
Tiểu Hôi ngồi một lát bên cạnh hai người rồi chuyển thân bỏ đi.
Từ trong thạch thất lúc lúc lại truyền ra giọng nói khe khẽ của Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh, Tiểu Hôi nhìn ngang nhìn ngửa một lúc chán quá, lại len lén đi vào gian trong.
Trên bức tường đá chỗ mới rồi bị Tiểu Hôi lấy đi mất bức tranh lộ ra chút dấu tích màu sắc hơi khác với xung quanh, xem ra bức họa đó treo ở đó đã khá lâu. Chỉ vì trong thạch thất này trừ bốn bức họa trên tường chỉ có mấy thứ giường, bàn, ghế gỗ, còn thì chẳng có thứ gì thú vị. Tiểu Hôi sờ mó lung tung chẳng bao lâu đã lại chán nản.
Chính vào lúc nó đã chán ngán đến cực điểm, bỗng dưng tam chỉ nhãn lóe sáng rực, giống như phát hiện điều gì đấy, lập tức liên tục nhảy nhót, thân hình chợt bay lên chiếc giường lớn của Quỷ Vương, chẳng để ý gì đến chuyện có làm bẩn đệm giường hay không, cứ thế nhảy nhót lăn lộn. Gian thạch thất này bài trí thiết kế đơn sơ nhưng cực kỳ sạch sẽ, hẳn Quỷ Vương là người ưa sạch sẽ, không biết là khi trở về nhìn thấy tình cảnh này ông ta có tức giận đến mức lỗ mũi phì khói ra hay không.
Bất quá lúc này Tiểu Hôi chẳng lý gì đến những thứ ấy, nhân lúc bây giờ chẳng bị ai quản cố, nó thoải mái ở trên giường tự tung tự tác, đột nhiên tựa hồ chạm phải cái gì đấy ở chỗ nào đấy trên giường, cả cái giường chợt động, sau đó ở chỗ giường tiếp giáp với tường đá, âm thầm không một tiếng động tách ra một khe rộng, đoạn lại từ từ mở ra hai bên, để lộ một hang động đủ để một người chui lọt.
Thời điểm đó Tiểu Hôi dĩ nhiên cảm thấy có điều gì đấy, từ trên giường nhảy xuống nằm phục trên mặt đất nghi ngờ quan sát, đến khi ám môn trên tường đá âm thầm mở ra, nó mới từ từ đứng lên nhìn vào trong ám môn, chỉ thấy hang tối um, không có gì hết, nhưng cũng không có quái vật hung hãn nào nhảy ra, hắc động thần bí đó xem ra hiện giờ đối với con khỉ đang buồn chán này có chút hấp dẫn, tựa hồ đang nhẹ nhẹ vẫy tay kêu gọi nó.
Tiểu Hôi gãi gãi đầu, quay nhìn thạch thất bên ngoài, Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh đều yên lặng, xem ra đang trong một giai đoạn tham ngộ dài dằng dặc.
Rốt cuộc cũng tới gần nơi phát ra luồng sáng hồng, thì ra là một cửa động, Tiểu Hôi thò thụt mấy lần rồi mới nhảy ra, tiến vào một thông đạo rộng rãi gấp mấy lần con đường vừa đi qua.
Thông đạo lớn này ngoài con đường Tiểu Hôi vừa tiến vào lại còn nối với một thông đạo khác, không biết dẫn đi đâu, chỉ thấy bên trong cực kỳ tối tăm.
Tiếng cười lạnh lùng theo gió đêm truyền đi, không biết bay đến xó xỉnh nào của nhân gian, dưới ánh sao đêm, hình bóng áo trắng mỹ lệ vẫn đứng trên đỉnh núi nghênh đón làn gió núi, cô đơn tịch mịch.
Trong đêm đen này, tựa hồ cũng còn nhiều người không ngủ được như vậy, tựa hồ có chuyện gì đấy vấn vương trong lòng làm gợi nên những nỗi niềm vô danh, những cảm giác khó nói thành lời.
oOo
Trong hang động dưới lòng Hồ Kỳ sơn, Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh vẫn đang tụ tinh hội thần tham ngộ Tinh Bàn, bọn họ đã đi tới thời điểm mấu chốt, với học thức uyên bác của Quỷ tiên sinh, cũng đã miễn cưỡng suy đoán mấy chữ cổ trên ngọc bàn, tuy tạm thời vẫn chưa hiểu thấu bí mật của ngọc bàn, nhưng so với mấy ngày trước đã khá hơn nhiều.
Quỷ Lệ trong lúc khẩn trương, chợt cảnh giác, ánh mắt rời khỏi Tinh Bàn nhìn ra bốn phía, chỉ thấy bên mình trống trải, Tiểu Hôi không biết đã chạy chơi xó nào, hay đã tìm chỗ nào đánh một giấc rồi! Cặp mắt chợt lóe lên nhìn vào cuộn tranh bên cạnh, trầm mặc đôi chút, tựa hồ nhớ ra chuyện gì, miệng khẽ mỉm cười.
Có điều nụ cười này tuy ấm áp nhưng đã mau chóng tắt ngấm, nhè nhẹ lắc đầu, tựa như muốn buông rơi những chuyện không nên nhớ đến lúc này, liền đó lại quay lại với khối Tinh Bàn đầy bí ẩn.
oOo
Ở một nơi khác trong lòng Hồ Kỳ sơn, trong hàn băng thạch thất tĩnh lặng, khói sương lãng đãng. Bích Dao vẫn mê mệt trong giấc ngủ, bên nàng Quỷ Vương ngồi trầm mặc cúi đầu.
Mớ tóc hoa râm xõa xuống nhắc nhở tuổi già, vậy mà người nằm mê man bên đây lại càng khiến ông ta ngấm ngầm đau xót. Những đêm dài như thế này, giống như biết bao đêm trong vòng mười năm qua, ông ta không hề ngủ được.
Ông lặng lẽ chờ đợi, đợi bình minh, đợi ngày mai, dù rằng ngày mai thực sự không có gì khác.
Bàn tay ông ta vô tình nắm chặt.
oOo
Ở nơi xa xôi ngàn dặm, đêm trường cũng cô đơn vắng lặng như thế này.
Cao cao trên Thanh Vân Sơn Tiểu Trúc phong, gió đêm gào thét, rừng tre xào xạc, Lục Tuyết Kỳ trên giường chầm chậm ngồi dậy. Đêm nay, không biết làm sao nàng không ngủ được.