Người đào tẩu không nhiều, chỉ có một người, hơn nữa cũng không phải là nhân vật gì quan trọng, chỉ là một đệ tử Quỷ Vương Tông hết sức bình thường, bái nhập Quỷ Vương Tông chưa được ba năm. Quỷ Vương Tông là một phân chi của Ma giáo, mà Ma giáo thì sao có thể thiếu được các loại hình phạt tàn khốc?
Tên đệ tử đào tẩu chẳng mấy chốc đã bị bắt lại dùng nghiêm hình xử tử, nhưng bóng ma sợ hãi bao trùm lên tâm trí mọi người và bầu không khí nghẹt thở vẫn không thể nào biến mất.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc, tử khí bao trùm khắp tổng đường rộng lớn của Quỷ Vương Tông, nếu không buộc phải nói chuyện, thì sẽ không ai mở miệng.
Trước tình hình đó, Tông chủ Quỷ Vương Tông Quỷ Vương vẫn giữ vẻ trầm mặc, sau khi ra quyết định xử tử tên đệ tử đào tẩu để chấn nhiếp nhân tâm, ông ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao thâm khó lường, xuất thần nhập quỷ ấy, không ai biết được vị Tông chủ hùng tài đại lược này đang nghĩ gì, liệu có phải ông ta đã bị sức mạnh thần bí đáng sợ kia làm cho phát cuồng hay không, hay là trong lòng ông ta đang tính toán đại kế gì khác?
Bởi vì trận địa chấn lần trước quá lớn, làm cho rất nhiều tảng đá trên trần thạch thất rơi xuống nên những ngày này, ngoại trừ mấy lần ra ngoài âm thầm điều tra, thời gian còn lại hầu như đều ở trong Hàn Băng Thạch Thất, cho dù có ra ngoài, hắn cũng cố sức để trở về thật nhanh. Chuyện gì không sợ, chỉ sợ lại có một trận địa chấn nữa, vạn nhất lúc ấy hắn không ở bên Bích Dao, để đá rơi xuống làm tổn thương thân thể nàng, thì hắn sẽ ân hận suốt đời.
Tổng đường của Quỷ Vương Tông lúc này đã không còn nơi nào là an toàn nữa, sau cơn địa chấn một ngày, Quỷ Lệ cũng đã nghĩ đến những mối nguy hiểm này, nên có đến tìm Quỷ Vương nói chuyện một lần.
Đối với sự an toàn của nữ nhi, Quỷ Vương đương nhiên không dám đại ý qua loa, chỉ là trong nhất thời, ông ta cũng không tìm được nơi nào thích hợp để an trí cho Bích Dao. Chuyện khác không nói, Bích Dao nằm ngủ đã mười năm, lúc này đã không thể rời khỏi Hàn Băng Thạch Đài được nữa, mà muốn tìm một nơi lạnh giá và khô như vậy e là không phải chuyện một hai ngày.
Quỷ Lệ tuy lo lắng, không biết phải làm sao, nhưng cũng đành tạm thời nhẫn nại, Quỷ Vương cũng phái thêm nhiều người đi tìm nơi thích hợp, còn Quỷ Lệ thì ngày đêm đều ở bên cạnh bảo vệ cho Bích Dao.
Hàn Băng Thạch Thất dù sao cũng khác những nơi khác, những ngày này, các vết nứt nẻ trên vách đá đã mau chóng được tu sửa lại, cả thạch môn cũng được thay thế bằng một tảng đá lớn từ nơi khác vận chuyển tới, Hàn Băng Thạch Thất so với trước cơn địa chấn không khác biệt so với trước đó là mấy, hoàn toàn khác hẳn so với tình trạng lộn xộn bừa bãi bên ngoài.
Thạch môn từ từ đóng lại sau lưng Quỷ tiên sinh, ngăn cách thạch thất với thế giới bên ngoài.
Quỷ tiên sinh chầm chậm bước tới, không nói gì với Quỷ Lệ, mà chỉ nhìn Bích Dao chăm chú, hồi lâu sau, y mới lên tiếng: “Bích Dao tiểu thư bị như vậy thoáng chốc cũng đã mười năm rồi...”
Sắc mặt Quỷ Lệ đanh lại, ánh mắt xạ ra những tia nhìn sắc bén, nhìn Quỷ tiên sinh trừng trừng. Dưới lớp sa đen, không biết gương mặt Quỷ tiên sinh như thế nào, nhưng nhìn động tác của y thì dường như hoàn toàn không có cảm giác.
Ánh mắt Quỷ Lệ từ từ thu lại, dịch dần sang phía Bích Dao, nhìn gương mặt yên bình và nụ cười trên môi nàng, Quỷ Lệ chợt thấy tim mình như thắt lại, trên mặt thoáng hiện lên vẻ rầu rĩ.
Quỷ tiên sinh nhìn biểu tình trên mặt Quỷ Lệ, ánh mắt lấp lánh dị quang. Y khẽ đằng hắng một tiếng, rồi quay người sang nói với Quỷ Lệ: “Ngươi có muốn cứu Bích Dao tiểu thư không?”
Y nói tới đây thì ngưng lại, có vẻ ngập ngừng. Quỷ Lệ vội nôn nóng giục giã: “Xin tiên sinh nói tiếp!”
Quỷ tiên sinh trầm ngâm nói: “Lão phu vừa mới nói rồi, bảo vật này là thượng cổ thần khí, thần kỳ khôn lường, dị năng không thể đoán biết, lão phu cần phải tham ngộ ra được những bí ẩn của nó thì mới cứu được Bích Dao tiểu thư.”
Đây vốn là một tin tức rất đáng mừng, nhưng Quỷ Lệ nghe xong lại cảm thấy có gì đó kỳ quái, không hề có vẻ mừng rỡ, ánh mắt hắn dịch dần từ người Quỷ tiên sinh sang phía trên thạch đài, một lúc sau mới chầm chậm quay người lại, thần sắc bình thản, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ châm biếm và cảnh giác, nhạt giọng nói: “Vậy ý của tiên sinh là...”
Quỷ tiên sinh trầm ngâm giây lát rồi đi luôn vào chính đề: “Lão phu cần thời gian để tham ngộ ra bí mật của Tinh Bàn, nếu ngươi tin lão phu, thì hãy cho ta mượn Tinh Bàn một thời gian để nghiên cứu, một khi ngộ ra được, lão phu nhất định sẽ lập tức đến cứu Bích Dao tiểu thư.”
Khóe miệng Quỷ Lệ khẽ máy động, chầm chậm nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt trở nên lạnh tựa hàn băng, từ từ nói: “Vậy nếu ta không tin thì sao?”
Quỷ tiên sinh ngẩn người, nhất thời cứng họng, không biết phải nói sao.
Quỷ Lệ lạnh lùng nói: “Ngày đó ở bên ngoài Tổ Sư Từ Đường trên Thanh Vân Sơn, ngươi và lão giả kia rõ ràng là có giao tình rất sâu đậm, vậy mà ngươi vẫn chẳng hề nương tay hạ sát. Ta và ngươi đã từng giao thủ mấy lần, ngươi có ý muốn giết ta hay không, thiết tưởng mọi người đều rõ cả. Nếu Tinh Bàn này đúng là thần kỳ như ngươi nói, một là nó quan hệ đến chuyện cứu tỉnh Bích Dao, hai là pháp bảo này không phải là vật của ta, ta làm sao có thể dễ dàng giao ra cho ngươi như vậy được chứ?”
Quỷ tiên sinh cười lạnh: “Nói như vậy thì dường như địa vị của Bích Dao tiểu thư trong lòng các hạ cũng không quan trọng lắm, trước mắt có hy vọng cứu nàng tỉnh dậy mà các hạ lại nỡ bỏ qua hay sao?”
Quỷ Lệ hừ nhẹ một tiếng trả lời: “Muốn ta giao pháp bảo này cho ngươi mang đi, thì tuyệt đối không thể được.”
Quỷ tiên sinh buông thõng hai tay nói: “Hừ, vậy thì ta hết cách rồi!”
Quỷ Lệ im lặng giây lát, rồi đột nhiên nói: “Ta có một cách, chính là ngươi...” Gã vừa nói vừa liếc mắt nhìn Quỷ tiên sinh, ngần ngừ một chút, cuối cùng cũng hòa hoãn trở lại, đổi giọng nói: “Chính là làm phiền tiên sinh vất vả một phen, vừa có thể tham ngộ pháp bảo, lại vừa có thể bớt mối lo cho tại hạ, không biết tiên sinh có đồng ý hay không?”
Quỷ tiên sinh “ừm” một tiếng, rồi nói: “Còn có cách như vậy hay sao, hãy nói đi!”
Quỷ Lệ nói: “Làm phiền tiên sinh vất vả, hãy nghiên cứu bí mật của Tinh Bàn ngay trong Hàn Băng Thạch Thất này vậy!”
Quỷ tiên sinh ngẩn người: “Gì hả?”
Quỷ Lệ thản nhiên nói: “Đương nhiên tại hạ sẽ ở bên cạnh phụng bồi tiên sinh, hoặc nếu tiên sinh nghĩ rằng nơi này không tiện để nghiên cứu tham ngộ thì tại hạ cũng đồng ý để tiên sinh tự chọn địa điểm, chỉ là ta nhất định phải đi theo bên cạnh mới được.”
Quỷ tiên sinh nhìn Quỷ Lệ, song mục sáng rực lên. Còn Quỷ Lệ thì vẫn bình tĩnh như thường, ánh mắt kiên định, rõ ràng là không hề có ý nhượng bộ. Quỷ tiên sinh trầm ngâm, chầm chậm nói: “Ta cần phải suy nghĩ đã, chuyện này để sau nói cũng được.”
Vừa nói, y vừa đưa mắt nhìn Bích Dao, nói: “Có điều mười năm nay chắc Bích Dao tiểu thư đã chịu không ít thống khổ, điều này chắc ngươi rõ hơn lão phu!”
Quỷ Lệ hừ lạnh một tiếng, trong mắt thoáng hiện vẻ đau khổ, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén và tỉnh táo: “Không cần nói nhiều, chuyện này ta còn rõ hơn ông gấp trăm lần.”
Quỷ tiên sinh khẽ gật đầu, quay người đi ra khỏi thạch thất.
Quỷ tiên sinh ra khỏi thạch thất, đứng tần ngần bên ngoài giây lát, thông đạo bên ngoài vẫn y như trước, không một bóng người, nhưng lúc này, không hiểu tại sao, khắp thông đạo lại tràn ngập một thứ mùi kỳ dị.
Quỷ tiên sinh nhìn thông đạo vắng vẻ một hồi, sau đó chuyển thân đi về phía đầu kia của thông đạo, bước chân của y không hơi không tiếng, trong thông đạo không một bóng người mà hoàn toàn toàn không hề nghe thấy dù chỉ một tiếng động nhỏ, tựa như một bóng u linh.
Càng đi, thông đạo càng tối. Quỷ tiên sinh vận hắc y, nên cơ hồ như càng thích hợp với hoàn cảnh này, từ xa nhìn lại, cơ hồ như cả người y đã tan biến vào bóng đêm vậy.
Đang đi, đột nhiên Quỷ tiên sinh khựng người lại, nhìn về phía trước. Trước mặt y, thông đạo có một chỗ ngoặt sang hướng khác, chỗ ngoặt này không có đèn đuốc chiếu sáng, tối đen như mực, phảng phất như có một người đang đứng.
Quỷ tiên sinh nhìn bóng đen kia một cái, chậm rãi cất bước. Trong bóng tối, bóng người kia khẽ dịch động, phát ra thanh âm trầm trầm: “Thế nào rồi?”
Quỷ tiên sinh ủ rũ lắc đầu: “Hắn không chịu giao bảo vật cho lão phu.”
Bóng đen kia khẽ khựng lại, hình như có vẻ ngạc nhiên, sau đó thì lộ vẻ tức giận, sải chân bước về phía trước, trầm giọng nói: “Lẽ nào hắn không để ý đến sự sống chết của Dao nhi nữa?”
Quỷ tiên sinh lắc đầu: “Tính tình của hắn thế nào, chắc Tông chủ cũng đã biết. Bích Dao tiểu thư là người quan trọng nhất trong lòng hắn, chỉ có điều hắn không tin lão phu, vì vậy mới không chịu giao Tinh Bàn cho lão phu tham ngộ.”
Bóng đen kia hừ lạnh một tiếng, chầm chậm bước ra từ trong bóng tối. Chỉ thấy sắc mặt y lạnh tựa tảng băng ngàn năm: “Hắn đã không chịu giao bảo vật ra, mà huyết trận của chúng ta thì vẫn chưa thành, nhất thời ba khắc cũng không thể trở mặt với hắn được, vậy thì phải làm sao đây?”
Quỷ tiên sinh điềm tĩnh nói: “Quỷ Lệ vẫn rất nặng lòng với Bích Dao tiểu thư, vì thế hắn đưa ra một điều kiện cho lão phu.”
Quỷ Vương ngẩn người: “Điều kiện gì?”
Quỷ tiên sinh thở dài đáp: “Hắn có thể giao Tinh Bàn cho lão phu tham ngộ, nhưng lúc nào cũng phải có hắn ở đó giám thị.”
Quỷ tiên sinh quay người lại, nhấc chân bước đi, miệng điềm đạm nói: “Vậy lão phu đi chuẩn bị một chút.”
“Gượm đã!”
Thanh âm của Quỷ Vương đột nhiên vang lên, Quỷ tiên sinh khựng người lại, quay đầu nhìn ông ta hỏi: “Tông chủ còn điều gì dặn dò?”
Ánh mắt Quỷ Vương trở nên sáng rực như điện, nhìn chằm chằm vào Quỷ tiên sinh hồi sâu, sau đó chậm rãi nói: “Ta muốn hỏi tiên sinh một chuyện nữa.”
Quỷ tiên sinh trầm mặc, rồi mới từ từ nói: “Lão phu không biết, tất cả phải đợi sau khi lão phu nghiên cứu pháp bảo đó mới rõ được.”
Khóe miệng Quỷ Vương khẽ máy động, sau đó vẫy vẫy tay nói: “Ta hiểu rồi, tiên sinh đi đi!”
Quỷ tiên sinh chắp tay thi lễ rồi quay người bước đi.
Quỷ Vương đứng một mình trong thông đạo, hồi lâu sau mới chuyển động, bóng đêm dần nuốt trọn lấy thân ảnh ông ta, chẳng bao lâu sau thì đã không còn thấy bóng ông ta đâu nữa rồi.
Quỷ tiên sinh chậm rãi đáp: “Hàn Băng Thạch Thất này dù sao cũng là nơi Bích Dao tiểu thư nghỉ ngơi, mấy lần trước Tinh Bàn phát động đều có dị biến xảy ra, nếu như tham ngộ ở đây, không phải là rất nguy hiểm hay sao?”
Quỷ Lệ trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi gật đầu nói: “Không sai, đúng là cần phải tìm một nơi khác.” Hắn nhìn Quỷ tiên sinh hỏi: “Không biết tiên sinh có biết nơi nào thích hợp hơn hay không?”
Quỷ tiên sinh mỉm cười: “Lão phu tới đây tức là đã chuẩn bị mọi thứ rồi. Cứ đi theo ta là được!” Vừa nói, y vừa chuyển than đi khỏi thạch thất.
Quỷ Lệ quay đầu lại nhìn Bích Dao, dịu dàng nói: “Bích Dao, muội yên tâm nghỉ ngơi, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu tỉnh muội.”
Bích Dao vẫn nằm đó, nụ cười vẫn nở trên môi. Quỷ Lệ nhìn nàng hồi lâu, rồi mới quay người, thở dài một tiếng, sải chân bước ra ngoài.
Thạch môn từ từ khép lại sau lưng hắn. Quỷ Lệ nhìn Quỷ tiên sinh, nói: “Xin tiên sinh dẫn lộ!”
Quỷ tiên sinh khẽ cười, giọng cười âm u mà ngụy dị. Quỷ Lệ không khỏi chau mày, có điều bình thường Quỷ tiên sinh nói chuyện với hắn cũng vẫn là giọng điệu này, chỉ là không hiểu tại sao, hôm nay hắn lại cảm thấy rất chướng tai mà thôi.
Quỷ tiên sinh đưa tay ra hiệu cho Quỷ Lệ, quay người đi men theo thông đạo vào sâu trong lòng núi. Tiểu Hôi ngồi trên vai Quỷ Lệ dường như đã hoàn toàn tỉnh ngủ, ngó ngó nghiêng nghiêm khắp nơi, con khỉ này có vẻ rất chú ý đến những vết nứt mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một nhiều ở hai bên vách đá.
Hai người chầm chậm bước đi trong thông đạo tối om, xung quanh không một bóng người, chỉ có tiếng bước chân vang vang. Đi được hồi lâu, Quỷ Lệ đột nhiên lên tiếng: “Tiên sinh có thấy những vết nứt này không?”
Quỷ tiên sinh cơ hồ như hơi khựng người lại, nhưng y không dừng bước cũng chẳng quay đầu, vẫn giữ tốc độ bình ổn đó chầm chậm đi về phía trước, đồng thời chậm rãi trả lời: “Những thứ này rõ ràng như vậy, lão phu tự nhiên là phải nhìn thấy, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này làm gì?”
Bước chân Quỷ Lệ cũng không thay đổi, chầm chậm đi theo Quỷ tiên sinh, chỉ có ánh mắt hắn là sáng rực lên những tia dị quang quái lại, cuối cùng thì dừng lại trên lưng Quỷ tiên sinh, điềm đạm nói: “Tại hạ đến Quỷ Vương Tông đã mười năm, nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện này. Thời gian tiên sinh ở Quỷ Vương Tông dài hơn ta rất nhiều, kiến thức uyên thâm, không biết có thể giải mối nghi ngờ này cho tại hạ được không?”
Quỷ tiên sinh đột nhiên dừng bước, thân ảnh màu đen cơ hồ như đột nhiên đông cứng, Quỷ Lệ cũng khựng người lại ngay lúc đó, trầm tĩnh nhìn y. Thông đạo vắng lặng không một người qua lại, chỉ có bóng đêm che phủ khắp nơi, Quỷ tiên sinh trầm ngâm hồi lâu, mới chầm chậm quay người lại đối diện với Quỷ Lệ.
Quỷ Lệ không hề né tránh, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt y.
Bởi có lớp sa che mặt nên không biết biểu tình lúc này của Quỷ tiên sinh thế nào, nhưng song mục y thì đã sáng rực lên, hoàn toàn không tương xứng với bóng đêm xung quanh y, chỉ nghe y cất giọng trầm trầm bình tĩnh nói: “Sao Quỷ Vương Tông có vô số người, phó Tông chủ không hỏi mà lại hỏi lão phu?”
Quỷ Lệ nhìn thẳng vào y, thản nhiên nói: “Tự nhiên là vì tại hạ biết tiên sinh là người có kiến thức nhất trong Quỷ Vương Tông, thế nên mới thành tâm cầu giáo.”
Quỷ tiên sinh im lặng một hồi, liếc thấy sắc mặt Quỷ Lệ vẫn lãnh đạm bình tĩnh, không lộ biểu tình, không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, bèn chầm chậm nói: “Những vết nứt này là do mấy ngày trước ở phương viên trăm dặm quanh Hồ Kỳ Sơn có vô số lần địa chấn, làm cho sơn mạch bị chấn động mà nên.”
Quỷ Lệ nhìn Quỷ tiên sinh, song mục lưu chuyển, nói: “Thì ra là vì vậy sao?”
Quỷ tiên sinh bỗng nhiên hỏi ngược lại: “Nếu không phải, vậy phó Tông chủ các hạ cho rằng là vì duyên cớ gì?”
Quỷ Lệ không nói gì, khoảng thông đạo hai người đang đứng đột nhiên trở nên yên lặng như tử thành, không khí dường như đông cứng lại. Quỷ tiên sinh đột nhiên có ảo giác, dường như bóng tối xung quanh đang tập trung lại, che phủ lấy gã thanh niên đang đứng trước mặt mình.
Sau đó, Quỷ Lệ điềm đạm cất tiếng: “Tại hạ chỉ thành tâm thành ý xin được tiên sinh chỉ giáo, nếu tiên sinh đã nói là nguyên nhân này, thì tự nhiên là đúng rồi.”
Quỷ tiên sinh đưa mắt nhìn Quỷ Lệ, chầm chậm quay người, tiếp tục đi về phía trước, sau lưng y lại vang lên tiếng bước chân đều đặn của Quỷ Lệ.
Hai bên vách đá, những vết nứt kéo dài ngang dọc, tựa hồ như đang cười điên loạn dõi theo bước chân hai người, gầm rú không hơi không tiếng.
Không biết đã đi được bao lâu, Quỷ Lệ đảo mắt một vòng, rồi chợt chau mày lại.
Cuối cùng, Quỷ tiên sinh cũng dừng bước, đứng trước cửa một gian thạch thất khuất nẻo, rõ ràng là đã chọn sẵn nơi này, còn hai hàng lông mày của Quỷ Lệ thì lại càng nhíu chặt hơn.
“Chậm đã!”
Đúng lúc Quỷ tiên sinh đưa tay ra định đẩy cánh cửa đá đi vào trong thì Quỷ Lệ đột nhiên buột miệng hỏi: “Nơi này không phải là thạch thất của Quỷ Vương Tông chủ sao?”
Quỷ tiên sinh chậm rãi quay người, gật đầu đáp: “Không sai, chính là nơi này.”
Quỷ Lệ cau mày hỏi: “Tiên sinh muốn tham ngộ Tinh Bàn ở đây?”
Quỷ tiên sinh gật đầu: “Không sai!”
Quỷ Lệ lạnh lùng nhìn y, nói: “Quỷ Vương Tông tổng đường này có mấy ngàn gian thạch thất, tại sao lại chỉ chọn nơi này?”
Quỷ tiên sinh cơ hồ như căn bản không hề nhận ra trong lời của Quỷ Lệ, thản nhiên nói: “Chỉ vậy mà thôi.”
Quỷ Lệ im lặng, không nói gì thêm.
Quỷ tiên sinh khẽ gật đầu, đưa tay đẩy thạch môn, tiếng ù ù quen thuộc vang lên, cửa đá chầm chậm dịch chuyển, lộ ra một gian phòng bài trí đơn sơ.
Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh đi vào, đảo mắt một vòng, chỉ thấy trần thiết vẫn như xưa, các bức thư họa treo trên tường vẫn vậy, có điều Quỷ Lệ lại hơi chau mày, nhận ra chính bản thân hắn cũng nhất thời nhớ không ra lần trước đến đây là lúc nào nữa?
Quỷ Vương không ở trong này, Quỷ tiên sinh quay người lại đối mặt với Quỷ Lệ, bình thản nói: “Quỷ Vương Tông chủ đã có phân phó, bảo chúng ta yên tâm ở đây tham ngộ. Tông chủ còn bận nhiều việc, mấy ngày này sẽ không đến đây đâu.”
Quỷ Lệ khe khẽ gật đầu, đột nhiên nghĩ ra thứ gì đó, nói: “Đúng rồi, Bích Dao thì...”
Quỷ tiên sinh xua tay ra hiệu cho hắn yên tâm: “Không sao, Tông chủ có nói trong những ngày này, người sẽ đến chiếu cố cho Bích Dao tiểu thư, phó Tông chủ không tin người khác, nhưng không thể ngay cả phụ thân của Bích Dao tiểu thư cũng không tin chứ?”
Quỷ Lệ trầm mặc, gật gật đầu nói: “Vậy thì tại hạ yên tâm rồi, nếu tiên sinh không còn việc gì khác, vậy thì chúng ta có thể bắt đầu đi!”
Quỷ tiên sinh lấy ra hai chiếc đệm cói, ném cho Quỷ Lệ một cái, còn mình ngồi xuống một cái, nói: “Cũng được!”
Quỷ Lệ ngồi xuống, lấy bọc vải đen trong người ra, cầm Tinh Bàn lên quan sát một lát, rồi chậm rãi đưa cho Quỷ tiên sinh.
Quỷ tiên sinh nhận lấy tinh bàn, cẩn thận quan sát kỹ càng, cơ hồ như muốn nhìn xuyên qua bảo vật này vậy.
Thạch thất chìm vào tĩnh lặng, cơ hồ như cả tiếng hô hấp cũng không còn đâu nữa.
oOo
Sau khi Quỷ tiên sinh và Quỷ Lệ đi khỏi, Hàn Băng Thạch Thất trở lại vẻ yên tĩnh thường này. Hàn khí trắng đục mang theo mấy phần cô tịch, lặng lẽ bay lơ lửng bên trên thạch đài.
Trong thạch thất không người, một thân ảnh áo xanh đang nằm bất động, trên gương mặt thanh tú nở một nụ cười dịu dàng, phảng phất như tất cả đều không khác gì mười năm trước, dường như thời gian không hề lưu lại vết tích của mình trên dung nhan của nàng vậy.
Nàng vẫn đẹp như xưa chỉ là không biết trong lòng nàng đã từng âu sầu hay hồi hận hay chưa?
Hàn khí mờ ảo như làn khói nhẹ, mông lung tịch mịch, tựa như một giấc mộng dài.
“Đinh!”
Đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên trong thạch thất, âm ba vô hình tựa như một làn gió nhẹ, làm hàn khí lững lờ che phủ bên trên thạch đài khẽ run rẩy.
“Đinh!” Lại một tiếng động nữa, lần này thì rõ ràng hơn rất nhiều. Thanh âm đó phát ra từ Hợp Hoan Linh nằm trong tay Bích Dao.
Làn khói nhẹ hờ hững trôi trong thạch thất cơ hồ như bay nhanh hơn một chút, tiếng chuông va vào bốn bức tường vọng lại, tiếng trước nối tiếng sau, liên miên bất tuyệt, dệt thành một khúc nhạc du dương, có mấy phần vui vẻ, mấy phần bi thương, mấy phần sục sôi hăng hái, cũng có vài phần than vãn thở dài.
“Đinh!”
Tiếng chuông lại vang lên lần thứ ba, lần này thanh âm cao vút, lanh lảnh, trong nháy mắt đã làm làn khói trong thạch thất cuồn cuộn lưu chuyển như biển mây bồng bềnh, ánh sáng vàng nhàn nhạt ẩn hiện tỏa ra từ hai bàn tay đang đan chéo vào nhau của Bích Dao.
Trong thạch thất, nghe như có tiếng sấm sét, nhưng chỉ trong chốc lát, thanh âm này lại từ từ thấp xuống, cơ hồ như hữu khí mà vô lực, màn sương khói màu trắng đục lại trở lại như bình thường, cơ hồ như vừa rồi hoàn toàn không xảy ra vậy.
Yên tĩnh lại trở về với Hàn Băng Thạch Thất.
Không biết bao lâu đã trôi qua, cánh cửa Hàn Băng Thạch Thất từ từ chuyển động, Quỷ Vương không biết đã đứng bên ngoài tự bao giờ, thấy cửa mở liền chầm chậm bước vào.
Ông ta chậm rãi bước đến bên cạnh thạch đài, nhìn nữ nhi hồi lâu rồi tháp giọng nói: “Dao nhi, cha đến thăm con đây!”
Thần tình Bích Dao không hề thay đổi, sắc mặt vẫn y mười năm trước.
Quỷ Vương rõ ràng là đã quen với kết quả này, ánh mắt nhìn nữ nhi đầy vẻ từ ái, sự hung hăng tàn nhẫn đã thu cả vào bên trong, ông ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh thạch đài, ngẩng đầu lên nhìn màn sương mông lung huyền ảo đang bay lững lờ giữa thạch thất.
“Bích Dao... mười năm rồi, mấy chốc con đã ngủ được mười năm rồi.” Ông ta đột nhiên bật cười một tiếng, chua chát thấp giọng nói: “Nếu bây giờ tỉnh lại được, liệu con còn nhận ra cha nữa không?”
Ông ta ngập ngừng đôi chút, rồi lại khẽ lắc đầu, cười khổ một mình, lẩm bẩm nói: “Làm sao thế được đúng không, tự nhiên là con phải nhận ra cha rồi. Có điều chắc chắn con sẽ nói: ‘Cha, sao tóc cha lại bạc nhiều thế? ’.”
Ông ta chìm vào trong trầm mặc, giống như đang hồi tưởng gì đó, không biết có phải đang cảm thán mình ngày một già đi, hay là nhớ lại những lúc mà cha con quấn quít bên nhau.
Hồi lâu sau, mới nghe y dịu dàng nói: “Dao nhi, con yên tâm, chỉ cần cha còn sống, nhất định cha sẽ cứu con. Quỷ Lệ cùng Quỷ tiên sinh đang tham ngộ thượng cổ kỳ bảo Tinh Bàn rồi, hy vọng trời cao có mắt, có thể tìm ra được cách cứu con...”
Nói tới đây, Quỷ Vương liền dừng lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng khôn tả, giây lát sau, ông ta gằn giọng nói: “Vạn nhất lão thiên không mở mắt, thì con cũng không cần phải sợ, chỉ cần hóa giải được Càn Khôn Tỏa, Tứ Linh Huyết Trận vận hành viên mãn, lúc ấy thì cha sẽ làm được tất cả, tranh bá thiên hạ thì không cần phải nói, có muốn cứu con cũng là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.”
Màn khói trắng đột nhiên chuyển hướng ra ngoài. Quỷ Vương chấn động trong lòng, vội bổ người ra ngoài quan sát, hồi lâu sau mới thấy màn khói trắng kia từ từ bay trở lại, ngưng tụ bên trên thạch đài. “Con đừng sợ, đừng nôn nóng!” Ánh mắt Quỷ Vương vẫn nhìn chăm chăm vào màn khói trắng kia, nhưng giọng nói thì vẫn êm hòa dịu dàng: “Cha nhất định sẽ cứu con!”
“Thạch thất của cha, là nơi gần Huyết Trì và Tứ Linh Huyết Trận nhất trong Hồ Kỳ Sơn này.”