Tận sâu trong đó, một tiếng gầm thét kinh hồn đột nhiên phát ra!
Lập tức, toàn bộ Thông Thiên Phong như bị chấn động, thân ảnh khủng bố đó hoá thành huyết sắc, từ trong lỗ đen thăm thẳm vọt ra bổ thẳng vào ba người bọn Đạo Huyền chân nhân.
Tất cả mọi người cùng thất kinh!
Thú Thần đứng trên đỉnh của đám mây, ngẩng mặt hú dài, y phục phần phật bay trong cuồng phong, đám quái vật phía dưới cũng gầm lên, thanh thế cực lớn, như ngọn đại sơn đè lên đám người chính đạo.
Có điều, công phu này trong con mắt của Đạo Huyền chân nhân, Phổ Hoằng thượng nhân và Vân Dịch Lam, ba người đệ nhất đẳng cao nhân tu đạo vốn dĩ đã nhìn thấy sự đáng sợ dữ tợn toát ra từ dục huyết toàn thân của Thú Thần, thế nhưng điều đáng sợ hơn cả đó chíng là yêu lực cao cường của hắn, Thần Hoả Chi Diễm của Vân Dịch Lam vừa rồi vốn dĩ đã khiến hắn bị thương, vậy mà giờ đây đã vô tông vô tích. Giờ phút này, mây đen tản mác, ẩn ẩn hiện hiện có thể nhìn thấy đám yêu vật đằng sau, giữa làn mây đen, đống hài cốt yêu thú chất chồng như toà núi phủ phục dưới đất như lá khô.
Lúc này, thân hình to lớn đó giơ nanh múa vuốt, che kín cả bầu trời, âm ảnh trong chớp mắt bao trùm lên đầu ba vị cao nhân, Đạo Huyền chân nhân sắc mặt đanh lại, đang lúc định nghênh đỡ thì đột nhiên Phổ Hoằng thượng nhân kêu lên: “Nhị vị đạo huynh, xin lùi về sau”.
Nói rồi, thân hình Phổ Hoằng thượng nhân dịch về phía trước hai bộ, đối mặt với bóng âm ảnh to lớn vô bì trên đầu. Từ xa nhìn tới, Phổ Hoằng thượng nhân nhỏ như một con kiến trong sóng nước.
Đám hắc khí càng ngày càng dữ dội, chúng nhân chính đạo thất sắc, từ xa nhìn lại, khuôn mặt Thú Thần vẫn vô cảm, hai con mắt vẫn lạnh lùng. Phía trên kim luân, chân diện của Phật Tổ bắt đầu xuất hiện những vệt hắc khí kỳ quái, càng lúc càng rõ ràng, nét mặt vốn dĩ hoà bình, bi thương giờ đây đầy vẻ xú khí, càng lúc càng hung tợn.
Phổ Hoằng thượng nhân sắc mặt đại biến, lầm rầm niệm chú, tăng bào tự nhiên phồng lên, thân hình chuyển động. Dường như bị kích động, kim quang đầy trời đột nhiên hồi chuyển, nhanh chóng kết thành quả cầu kim sắc phía trước mặt Phổ Hoằng thượng nhân, to bằng nắm tay, nóng bỏng như mặt trời, từ xa cũng có thể cảm thấy uy lực kinh người của Phật pháp.
Trên không trung, lại nổi lên những tiếng tụng kinh trang nghiêm.
Khối cầu kim sắc từ từ bay về phía trước dưới sự dẫn động của Phật gia pháp lực, khiến cho đám hắc khí dần dần tan biết, bắt đầu lấy lại thế cân bằng. Thú Thần dường như cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt chợt biến.
Chỉ thấy khối cầu hoà nhập với Đại Bi Kim Luân, thời khắc đó, kim quang loé sáng của pháp bảo Đại Bi Kim Luân đột nhiên chói loà, như một đạo bá quang cuối cùng cũng phát ra, như hoả sơn nhiều năm yên ắng đột nhiên phun trào, kèm theo vô số chân ngôn Phật pháp, theo đó phóng ra.
Sát na đó, cả bầu trời biến thành một vùng biển kim sắc, kim quang mãn thiên, lấn áp tất cả màu sắc khác. Dường như trong hào quang huy hoàng cực đỉnh đó, không một yêu ma nào có thể tồn tại.
Ngoại trừ, một ngòn tay ẩn hiện trong đó!
Bên trong sâu thẳm của kim quang, dường như vẫn tồn tại một sợi hắc khí, nhỏ bé như một làn khói mong manh, từ từ bay lên, lúc ẩn lúc hiện, nhè nhẹ bay tới điểm lên giữa hai hàng lông mày trên khuôn mặt đầy vẻ hiền hoà từ bi của Phật Tổ.
Điểm đó,như sợi chỉ trên mặt biển, so với phật quang mãn thiên, dường như không ảnh hưởng gì. Thế nhưng sắc mặt Phổ Hoằng thượng nhân lại sạm đi, thống khổ vô cùng.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy, đột nhiên thiên địa như dao động, Phật quang rối ren, Phổ Hoằng thượng nhân thổ ra một bụm máu tươi ướt đẫm cả pháp bảo Kim Luân trước mặt.
Cuồng phong nổi lên, phá tan sự yên tĩnh của trời đất, ánh kim quang cũng dần dần tiêu tán. Phổ Hoằng thượng nhân hai môi run run, thân hình dường như cũng không vững, lùi lại một bước, Pháp Tướng ở phía dưới thấy sự không hay vội bay vọt lên, đỡ lấy người thượng nhân.
Trong ba vị thủ lĩnh chính đạo, thì đã có hai vị bị yêu nhân lai lịch thần bí kỳ quái đả thương, nhất thời mọi người trên Thông Thiên Phong mặt ai nấy đều biến sắc. Ngàn vạn con thú thì cùng nhau gầm rú lên ra chiều vui mừng.
Chỉ thấy bên trong Hàn Băng Đàm, một cột nước khổng lồ nhắm không trung mà bắn lên, cao đến mười trượng, phía trên cột nước đó, thần thú trấn sơn của Thanh Vân Sơn Thuỷ Kỳ Lân xuất hiện.
Đám Thanh Vân đệ tử trên Thông Thiên Phong trước thì kinh ngạc, sau thì reo hò vui mừng, tinh thần phấn chấn. Hình ảnh Thuỷ Kỳ Lân trong mắt mọi người đang ngẩng đầu hướng lên trời xang gầm lên một tiếng, vẫy vẫy đuôi, bay khỏi trụ nước, nhẹ nhàng đáp lên một đám mây.
Trụ nước không còn ai khống chế, đổ ập xuống như một trận mưa, đám đệ tử chính đạo ở gần tránh không kịp, toàn thân ướt sũng.
Thế nhưng trong thời khắc này, mọi người như chẳng thèm để ý đến điều đó, tất cả đều hướng mắt nhìn lên trời xanh. Thuỷ Kỳ Lân nộ mục long lanh, gầm thét không dứt. Trên không, một thân ảnh mặc áo bào màu lục, từ từ hạ xuống bên cạnh Thuỷ Kỳ Lân, đứng đối diện trước mặt Thú Thần.
Đạo Huyền chân nhân!
Khuôn mặt lạnh lùng của Thú Thần vẫn không thay đổi, ánh mắt hết nhìn Đạo Huyền chân nhân rồi lại đến Thuỷ Kỳ Lân đang gầm thét, mà Thuỷ Kỳ Lân đối với tên yêu quái này, hiển nhiên là không có một chút hảo cảm nào, dáng vẻ như càng hung ác, nhe răng gầm thét liên hồi.
Trong tiếng gầm thét, Thuỷ Kỳ Lân ngẩng đầu, phát ra một đạo thanh quang, từ trong miệng thổ ra một thanh trường kiếm, thoạt nhìn thì tưởng là bằng đá mà không phải, từ từ bay lên không trung, Đạo Huyền chân nhân giơ tay phải ra bắt lấy thanh kiếm.
Thời khắc đó, đột nhiên toàn bộ Thanh Vân Sơn yên tĩnh lạ thường, một lúc sau cả bầu trời như bị chấn động bởi tiếng gầm thét của Thuỷ Kỳ Lân và tiếng hò reo khản giọng như triều dâng nước lũ của chúng nhân.
Tru Tiên Cổ Kiếm!
Bất khả nhất thế trong truyền thuyết, Tru Tiên Cổ Kiếm không gì chống đỡ nổi, tiên khí vô thượng trừ yêu diệt ma của chính đạo, sau mười năm, cuối cùng lại xuất hiện.
Một ánh sáng từ thanh cổ kiếm trong truyền thuyết phát ra, như dòng nước ôn hoà nhè nhẹ trôi, chiếu rọi người Đạo Huyền chân nhân. Chúng nhân phía dưới vẫn reo hò, Đạo Huyền chân nhân tay nắm chặt chuôi kiếm, thân hình không hiểu vì sao đột nhiên chấn động, sau đó, ông dùng lực kiềm chế, vẫn nắm chặt lấy Tru Tiên kiếm.
“Thần kiếm trời ban, tru sát tà ma!”.
Đạo Huyền chân nhân diện mục như thường, thần sắc hoà bình, tay giơ thanh kiếm, chỉ thẳng vào Thần Thú, trong con mắt của mọi người, lão giống như một tiên nhân không thể khinh mạn.
Thú Thần hai mắt chăm chú, nhìn chằm chằm vào Đạo Huyền chân nhân, đột nhiên trên nét mặt lạnh lùng của y chợt có biến hoá, y lắc lắc đầu mà cười lớn, tiếng cười như chế nhạo thiên địa, lấn át mọi âm thanh, trong đó dường như pha lẫn mấy tiếng ho.
“Hảo kiếm, hảo kiếm!” Thú Thần vỗ tay, liền sau đó, trong giọng nói như thêm mấy phần châm biếm: “Thanh kiếm này hung lệ vô thượng, đến ta cũng còn kém mấy phần, vậy mà không ngờ lại xuất hiện trong tay người này, thật là…ha ha ha…”.
Hắn không nói tiếp, mà dường như trông thấy một chuyện nực cười nhất thế gian, không ngừng cười lớn, khiến cho mọi người ngạc nhiên nhìn nhau.
Mắt nhìn thân ảnh điên cuồng ấy, Đạo Huyền chân nhân diện mạo không đổi, cũng không nói nửa lời, chỉ chầm chậm hít sâu, đôi mắt lim dim từ từ mở to, bắn ra những tia nhìn sắc lạnh.