Lâm Kinh Vũ hiên ngang nói: “Lão nhân chết trong tay ngươi mười năm nay dạy dỗ ta không ít, đối đãi với ta như con, ân trọng như núi, tình như phụ thân. Người chết trong tay ngươi, ngươi lại mê hồ bất hối, ta phải vì dân trừ hại, vì lão nhân gia mà báo thù”.
Quỷ Lệ lạnh lùng cười nói: “Thế gian này có rất nhiều hạng sài lang độc ác, thế vốn cũng chẳng có ý nghĩa gì với ta, song chỉ là tâm nguyện chưa thành, ta quyết không thể chết được”.
Lâm Kinh Vũ cười lên một tiếng ngạo nghễ, quang mang từ Trảm Long Kiếm bừng bừng phát ra, nói: “Phế ngôn nói ít thôi, ta và ngươi ân oán mười năm nay, hôm nay tính cả đi”.
Quỷ Lệ cũng hét lên một tiếng, ánh sáng xanh u ám phát ra từ tay trái, Thiêu Hoả Côn trong tay từ từ sáng lên.
Đúng lúc này, đột nhiên từ sau lưng hai người, cả toà Ảo Nguyệt Động Phủ truyền tới những âm thanh ầm ì, cảnh sắc xung quanh như từ từ chuyển động, khiến hai người thần sắc cũng đột biến.
Lúc hai người còn chưa kịp phản ứng, từ bên trong toà động phủ ngàn năm đó, một đạo khí tím vọt qua, chớp mắt đã bay lên lưng chừng trời, bao trùm cả động phủ, mây khói vần vũ, rồi một tiếng nổ lớn như tiếng sấm, khí tím ngàn trượng, khí thế vạn năm, lao thẳng lên trời.
Sau hiện tượng kỳ lạ đó, dường như ngay lập tức, hai người lại đứng đối mặt với nhau, nét mặt lạnh lùng, tà áo bay phấp phới theo gió.
* * * * * *
Gió vẫn thổi mạnh.
Trên đỉnh Thông Thiên Phong, không gian như ngừng lại, không chỉ có đám người chính đạo không một tiếng động mà cả đám quái vật cũng tịnh không có một tiếng gầm thét, dường như tất cả cảm giác tới điều gì, từ từ yên tĩnh lại, cùng ngước đầu nhìn lên trời.
Đứng trên cái đầu xương sọ khổng lồ của bạch cốt đại yêu vật, tà áo của Thú Thần nhè nhẹ bay theo gió, khuôn mặt thiếu niên trắng bệch, nhưng đôi mắt lại phát ra những tia nhãn thần phải trải qua bao nhiêu phong sương mới có thể có được, nhìn chằm chằm vào kiếm trận vĩ đại đang dần dần hình thành.
Hùng hùng khí tím, từ phía sau ngọn Thông Thiên Phong vọt lên, tốc độ như điện, khí thế vô biên, nhằm thẳng trời xanh mà lao tới, giống như cây trụ chống trời, bao trùm lấy cả không gian rộng lớn. Tử khí hung mãnh chuyển động phá không, cuối cùng rơi xuống cổ kiếm Tru Tiên.
Chỉ một khắc sau, cổ kiếm Tru Tiên sáng rực lên, chiếu rọi ra xa, vô số linh hồn của nhân loại, như là cảm giác thấy trên không trung dường như có sự vật gì đang khuấy động không gian, từ cõi hư vô mở mắt mà tỉnh dậy.
Chớp mắt, Tru Tiên kiếm sáng rực hơn bao giờ hết, như mặt trời mọc dưới nhân gian, ánh sáng phát ra xua tan những đám mây đen vô ảnh vô tông. Trong ánh sáng cường liệt đó, bảy đạo quang mang nhập lại làm một, ánh sáng trắng phóng phụt ra trên không trung biến thành một thanh kiếm khổng lồ bảy màu, luân phiên chiếu rọi. Thanh kiếm hấp thụ linh khí không ngừng tuôn ra từ bảy ngọn núi, dần dần biến ra to lớn hơn, các đạo quang mang cũng dần dần hoá nhỏ ra càng ngày càng nhiều hơn, chằng chịt đan xen.
Dưới mặt đất, đám người chính đạo đột nhiên reo hò, vô số đệ tử trẻ tuổi, không kể là người của Thanh Vân Môn hay là các phái khác, khuôn mặt lộ vẻ sùng bái đều ngước lên nhìn ngắm say mê chứng kiến một kiếm trận hùng vĩ như trong thần thoại. Giờ khắc đó trên khuôn mặt mọi người lộ ra vô số những tình cảm phức tạp, hoan hỷ, trầm mặc…
Trong đám đệ tử trẻ tuổi đang hoan hỷ, Lục Tuyết Kỳ vẫn trầm mặc ngước nhìn lên trời, trông vào uy thế lẫm liệt của Tru Tiên kiếm trận, từng đạo từng đạo bá quang bao trùm lên toàn bộ đám người, chiếu rọi lên cả khuôn mặt nàng. Chỉ là vẫn khuôn mặt lạnh lùng mĩ lệ, không một chút tình cảm, chỉ có đôi mắt long lanh phản chiếu ánh sáng bảy màu toát lên những cảm xúc kỳ lạ, thế nhưng không một ai biết được trong sâu thẳm nàng đang nghĩ gì.
Mười năm, cứ như vậy mà nhẹ trôi đi. Còn ai nhớ, năm đó cũng trên đỉnh Thông Thiên Phong này, âm thanh ai oán bi thương. Còn ai nhớ, người thanh niên trẻ tuổi bị đẩy vào tuyệt vọng?
Thân hình Lục Tuyết Kỳ khẽ rung động, dường như trong lòng nàng trào dâng một cảm xúc không thể kiềm ném nổi, thậm chí gương mặt cũng có chút sám lại, nàng nắm chặt hơn thanh Thiên Gia thần kiếm.
Hắn liền vỗ tay, nói liền ba tiếng: “Thật không ngờ, thật không ngờ, thật không ngờ!”.
Miệng hắn thì thốt ra như vậy, nhưng sắc mặt không một chút sợ hãi, hoặc có thể nói, ai cũng biết, một yêu quái phi thường như hắn, còn có điều gì sợ hãi nữa?.
Trong màn hắc vân, con Bạch Cốt Yêu Vật khổng lồ gầm lên một tiếng, bay vọt lên không trung, giương nanh múa vuốt đối mặt với Thuỷ Kỳ Lân lúc này đang đứng trước mặt Đạo Huyền chân nhân.
Thiên địa, trong thời khắc đó, như tĩnh lặng.
“Ầm”.
Một âm thanh cực lớn phát ra, bao trùm lấy tất cả trời đất, hắc khí và kiếm quang từ từ tan biến, kèm theo vài luồng điện loé xẹt.
Trên đỉnh Thông Thiên Phong, đám người chính đạo ai nấy đều đinh tai nhức óc, sắc mặt thất thần. Mặc dù đều biết hai người này là những nhân vật đạo pháp cực cao, thế nhưng hai người vừa mới giao thủ đã phát ra uy lực cực đại, thật là ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Đồng thời kết quả của trận đấu pháp này cũng khiến mọi người không thể đoán nổi.
Thậm chí trong lòng mọi người tất thảy đều nghĩ, sau trận hạo kiếp này, dưới trận quyết đấu này, đỉnh Thông Thiên Phong không biết sẽ biến thành thế nào.
Trên không trung, Đạo Huyền chân nhân và Thú Thần vẫn đối mặt với nhau, khuôn mặt không chút biểu cảm, không nhìn thấy chút kinh sợ ngạc nhiên trên cả hai khuôn mặt đó.