Trúc Mã Chọn Thanh Mai

Chương 11: Chương 11




Một đường từ ký trúc xá đến tận thư viện Triệu Mẫn vẫn làu bàu chưa dứt miệng. Chuyện là... vốn dĩ Triệu Mẫn muốn Triệu Tử Thi ăn mặc thật đẹp, cô ấy nghĩ dù sao cũng là trúc mã hơn nữa có khả năng trở thành phò mã thì lần gặp lại này càng phải gây ấn tượng tốt với đối phương mới được. Có điều nguyện vọng không thực hiện được dẫn đến tức quá hóa làu bàu.

Thi Thi a, cậu nghe mình nói, cuộc họp quan trọng như vậy cậu nhất định phải mặc đẹp một chút. Cậu xem cậu, áo sơ mi với quần jeans đơn giản quá rồi.

Triệu Tử Thi đẩy gọng kính tiếp tục đọc phần tài liệu nghiên cứu của mình. Trong lòng cô bắt đầu thấy nghi ngờ Triệu Mẫn lại đang có cái kế hoạch gì nữa đây.

Ma nữ a, cậu mau khuyên cậu ấy cho tớ đi, cậu nói chắc chắn cậu ấy sẽ nghe. Suy nghĩ một chút:Mà không, cậu ấy sẽ suy nghĩ lại. 

Trịnh Nhu ngay cả biểu cảm cũng không cho, tiếp tục đọc tài liệu vụ án của mình.

...

Triệu Tử Thi đọc xong thì gấp sách lại, cô nhìn Triệu Mẫn chằm chằm:Nói đi, cậu rốt cuộc có ý đồ gì với mình?

Triệu Mẫn giật mình:Tớ thích đàn ông a

Cau mày, cô lấy sách gõ lên đầu Triệu Mẫn:Nhỏ tiếng một chút, đây là thư viện. Việc cậu thích đàn ông hay phụ nữ tới nay vẫn chưa xác định được, cẩn thận vẫn hơn

Triệu Mẫn bĩu môi:Có thích phụ nữ thì tớ cũng không thích nổi cậu, tính tình thất thường, hừ. Lại nhìn sang Trịnh Nhu một bộ dạng một mình một cõi:Lại càng không chứa nổi ma nữ, cả ngày cứ y như cuốn sách luật di động, chẳng có tí thú vị gì

Triệu Tử Thi nghe xong phì cười:Thôi đi miêu tiểu cẩu, cậu cứ làm như mình có giá lắm vậy. Cũng đừng cố đánh trống lảng, vô ích thôi. Cô vốn là người lơ mơ nhưng chỉ lơ mơ khi tập trung vào nghiên cứu thôi, cũng không phải full time.

Triệu Mẫn cười ngốc, cầu cứu Trịnh Nhu. Trong lòng thầm nghĩ ma nữ đúng là ma nữ làm chuyện xấu mà vẫn duy trì được cái mặt than đó, chả thay đổi gì.

Còn với Trịnh Nhu, bề ngoài thản nhiên nhưng trong đầu chửi Triệu Mẫn ngu ngốc không biết bao nhiêu lần, thầm nói một câu mẹ nó. Gấp sách lại, bỏ vào ba lô nói:Cậu ta thì có cái ý đồ hay ho gì chứ, còn không phải là chuyện mẹ cậu dặn dò. Giúp cậu tìm kiếm đàn anh hay sao

Triệu Mẫn mắt lóe lên: tại sao cô không nghĩ đến cái lí do này nhỉ. Mà sao ma nữ lại biết, không lẽ dì Triệu định gả Thi Thi ra ngoài thật?.

Triệu Tử Thì không nói gì, nhìn nhìn Trịnh Nhu một chút rồi cất sách, nhẹ nhàng kéo ghế ra ngoài:Các cậu chưa đói à?

Triệu Mẫn cười tươi liên tục gật đầu nói có. Trịnh Nhu cũng từ từ theo ra khỏi thư viện. Đi được một đoạn, Triệu Tử Thi mới nói:Các cậu đi ăn trước, tớ có chút chuyện muốn gặp giảng viên Hà

Triệu Mẫn cau mày:Sức khỏe cậu không tốt, không ăn làm sao chịu nổi chứ?

Trịnh Nhu gật đầu:Chuyện này không lơ là được, cậu là bác sĩ chẳng lẽ không biết!

Triệu Tử Thi thấy hai người định dùng bạo lực kéo cô đi ăn cơm thì nhanh chóng ngăn lại.

Cô buồn cười nói:Cũng không phải tớ nhịn luôn, các cậu gấp cái gì. Chỉ gặp cô ấy lấy tài liệu thôi, chừng 15 phút là xong.

Hai người nghe vậy mới yên tâm. Triệu Mẫn thầm thấy cũng được, có chút thời gian bàn bạc với ma nữ. Cho nên thúc giục nói:Vậy cậu đi nhanh một chút, bọn tớ chờ cậu

Triệu Tử Thi gật đầu đi về hướng văn phòng. Đột nhiên cô quay lại, nhìn về hướng hai người bạn của mình rời đi, cười khẽ:Cho các cậu thời gian bàn bạc đấy, sau này tớ có trả thù thì cũng thuận tay hơn. Cô cảm thấy bản thân thật nhân từ mà.

Vốn là cô định ăn xong mới đi, nhưng thấy thái độ thần bí của miêu tiểu cẩu và ma nữ cô quyết định mở đường cho hươu chạy.

Đi đến văn phòng, nhìn vào trong không thấy giảng viên Hà đâu, cô bước vào lễ phép chào thầy quản lý ngồi gần cửa:Em chào thầy.

Thầy quản lý nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn:Chào em,  có chuyện gì sao?

Thầy cho em hỏi có giảng viên Hà khoa y ở trong không ạ

Giảng viên Hà à, cô ấy lên phòng giáo sư Trịnh rồi, em có thể qua đó tìm hoặc ở đây đợi cũng không sao

Cô mỉm cười, hơi cúi đầu:Cám ơn thầy, vậy em đi tìm cô ấy

Được

Triệu Tử Thi cảm thấy mình thật xui xẻo, đường đến văn phòng và phòng giáo sư là ngược hướng nhau đấy. Lấy tay xoa bụng, cô cảm thấy hơi đói rồi.

...

Cuối cùng cũng tới được phòng giáo sư, cô nghĩ cuối cùng cũng lấy kinh thành công. Cô vui vẻ giơ tay lên gõ cửa:Phịch một tiếng. Cô rõ ràng thấy tay mình vừa đập vào một vòm ngực... đàn ông. Cảm giác đầu tiên đó là... rất rắn chắc đấy.

Hỏi tại sao cô nãy giờ chỉ lo tới ngực của người ta à. Bởi vì người này thật sự quá cao rồi. Đúng, cô khẳng định là người này quá cao chứ không phải mình quá thấp.

Dù cô chỉ cao 1m59,999. Thật ra cô muốn nhìn xuống hơn, đừng nghĩ đen tối cô chỉ là muốn nhìn chân người ta dài cỡ nào thôi.

Gạt bỏ mấy thứ linh tinh ra khỏi đầu, cô ngẩng lên, hơi sờ mũi:Vừa rồi xin lỗi nhé bạn học này, tôi là đang định gõ cửa

Vừa nói cô vừa quan sát khuôn mặt anh. Hơi ngẩn ra,  rất đẹp trai a, đặc biệt là đôi mắt màu lam.  Nó làm cô nhớ đến một người...

Bên này Tống Hồ Ly cũng giật mình. Thật không ngờ lại gặp cô ở đây, lâu rồi không ở cùng, cô vẫn đáng yêu như vậy. Anh vui vẻ mỉm cười, nhưng chợt thu lại khi phát hiện ra cô nhóc này vậy mà không nhận ra mình.

Anh dịu dàng nói:Không sao, cậu tìm giáo sư Trịnh à?

Cô hơi lắc đầu:Không có, tôi tới tìm giảng viên Hà, nghe nói cô ấy đang ở đây

Vừa nói xong thì cửa cũng mở ra:Tử Thi đấy à, em đến lấy tài liệu phải không?

Dạ

Ùm, cái này phải xin lỗi em rồi. Tài liệu đó vốn dĩ là đưa cho em nhưng mà vì Hạ Hi cần gấp, cô cũng nghĩ em năm cuối thì tài liệu đó với em cũng không quan trọng lắm cho nên cô đã đưa cho em ấy trước rồi. Em có thể chờ em ấy dùng xong cũng được.

Triệu Tử Thi kinh ngạc, dừng một chút mới nói:Dạ,  em đã biết. Vậy em đi trước. Chào cô ạ. Lại quay sang Tống Hồ Ly:Bạn học này, mình đi trước

Anh gật đầu không nói gì nhìn cô đi.

Tiến sĩ Tống,  cậu cũng nghỉ ngơi một chút đi,  chuẩn bị cho cuộc họp chiều nay

Được

À phải rồi, cậu cũng biết đấy về việc hợp tác nghiên cứu lần này tôi có đề cử một người cho cậu

Anh không nói gì, im lặng chờ giảng viên Hà nói tiếp.

Hạ Hi, chắc hẳn cậu nghe giáo sư Trịnh nhắc tới rồi. Con bé tuy mới năm ba nhưng kiến thức rất vững, lại có tinh nghiên cứu cao,  rất thích hợp hoàn thành phần mềm của cậu

Anh nghe xong, nhàn nhạt nói:Cảm ơn giảng  viên Hà đã giới thiệu. Tôi sẽ xem xét

Nhanh chóng đuổi theo Triệu Tử Thi,  còn cách cô một đoạn nhỏ mới đi chậm lại.

Nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi, anh nhếch môi cười lạnh nghĩ: Hạ  Hi? Anh đã sớm cho dấu X rồi. Không cần biết là do hai người  hợp tác hay chỉ giảng viên Hà tự chủ trương. Anh mặc kệ, chính là nhìn không vừa mắt thì cho X thôi.

Triệu Tử Thi thì không quan tâm nhiều lắm, con người mà, luôn có tư lợi riêng. Chỉ cần đừng cho cô cơ hội đá  lại là được. Dù sao bắt cô lặn lội đường xa mà không đưa chân Kinh  cho cô. Hại cô đói thảm. Nói gì thì nói cô ghim rồi.

Triệu Tử Thi. Anh cuối cùng vẫn là nhịn không được muốn nói chuyện với cô thêm một chút.

Nghe có người gọi, cô quay lại, thấy người đến là anh thì hơi ngạc nhiên:Sao lại là cậu?.

Anh cười mỉm:Không thể là tôi?

Cô hơi ngượng khẽ lắc đầu:Tôi không có ý đó, chỉ là không biết cậu gọi tôi có chuyện gì không?.

Anh nhu nhu nói:Thật ngại quá, tôi không phải sinh viên ở đây nên không biết ăn cơm ở chỗ nào, cậu có thể chỉ cho tôi không?.

Cậu là đến giao lưu sao?.

Cũng có thể coi là vậy

Ùm, thế cậu đi theo tôi, tôi cũng chưa ăn

Anh nhíu mày:Trễ giờ cơm rồi mà?

À, tại tôi tranh thủ đi lấy tài liệu, bạn tôi đã lấy phần cơm rồi

Anh hơi mất hứng, im lặng đi theo.

Triệu Tử Thi cảm thấy bầu không khí không được thoải mái lắm. Tâm trạng người nào đó hình như không được vui.  Cô nghi hoặc nhìn xung quanh,  thấy nữ sinh viên nhìn về phía này to nhỏ, chợt cô hiểu ra cũng thầm bĩu môi: ai bảo đẹp trai quá làm gì, giờ lại chê phiền phức à.

Một đoạn đường tới nhà ăn, cả hai đều im lặng. Cô là không có gì để nói, còn anh là đang suy nghĩ cho kế hoạch của mình.

Bước vào nhà ăn, Triệu Tử Thi nhìn thấy bọn Triệu Mẫn cũng đang nhìn cô,  à không... là đằng sau cô.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.