Triệu Tử Thi nhìn theo ánh mắt của hai người, nhướng mày: Các cậu nhìn gì vậy?
Bốn con mắt nhìn chằm chằm cô, đồng thanh:Anh chàng đi với cậu lúc nãy là ai?
Triệu Tử Thi à một tiếng lấy phần ăn có sẵn trên bàn của mình chậm rãi mở ra.
Bốn con mắt vẫn nhìn chằm chằm.
Triệu Tử Thi bắt đắc dĩ nói:Cũng không biết là ai, tớ gặp khi đi lấy tài liệu ở chỗ giáo sư Trịnh.
Cô cũng không nhắc đến chuyện mình bị giảng viên Hà cho một vố. Với tính cách của Triệu Mẫn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua...
Triệu Mẫn tò mò:Vậy tại sao cậu lại đi chung với cậu ta đến nhà ăn
Triệu Tử Thi cau mày:Chuyện này rất lạ sao?
Đồng thanh:Rất lạ
Cậu ta không biết đường đến đây cho nên tớ dẫn đi, có gì lạ đâu
Triệu Mẫn khinh bỉ:Bình thường cậu gặp chuyện như vậy chắc chắn sẽ mắt mọc trên đầu, không thèm quan tâm, sao hôm nay lại tốt bụng như vậy. Xong lại cười gian nói tiếp:Hay vì cậu có ý gì. Nói cậu ta trông có đẹp trai không?
Triệu Tử Thi vẫn bình tĩnh, không hề chột dạ:Vừa rồi không phải đã thấy rồi sao?.
Xa quá, không thấy rõ
Ùm
Triệu Mẫn cáu:Ùm là ý gì a...
Soái, đôi mắt rất đẹp
Triệu Mẫn xuýt xoa một tiếng:Có đẹp bằng trúc mã nhà cậu hay không?
Triệu Tử Thi giật khoé miệng, nghĩ một chút:Tương tự nhau
Triệu Mẫn còn đang định tra khảo tiếp thì bị Trịnh Nhu nãy giờ im lặng ngăn lại:Cậu không định để cậu ấy ăn trưa à, Thi Thi đầu óc đôi lúc không bình thường cậu còn không biết sao!
Triệu Mẫn à một tiếng.
Triệu Tử Thi lại không cho là đúng:Tớ rất bình thường. Dừng một chút, khẳng định:Cũng rất tốt bụng
Cô vừa dứt lời thì một giọng nam hơi ngập ngừng vang lên:Triệu sư tỉ, làm phiền học tỉ một chút có thể chỉ cho em về quá trình phản sinh hoá học trong cơ thể người hay không? Em... em đã tìm rất nhiều tài liệu rồi nhưng những tư liệu này nói đến rất ít. Là... là Hạ học bạn chỉ em đến tìm học tỉ, nói... nói học tỉ rất giỏi về phần này...
Cậu ta vừa nói vừa cúi đầu. Ngẩng đầu lên thì chẳng thấy Triệu Tử Thi đâu chỉ còn một người mặt trẻ con nhìn cậu cười và một người yêu mị đang chăm chú đọc sách. Thẹn quá cậu nhanh chóng quay người đi.
Triệu Tử Thi đúng lúc vừa đi dọn phần cơm của ba người trở về. Lại nhìn một chút, không thấy vị học đệ khi nãy đâu thì ngạc nhiên nhìn Triệu Mẫn:Cậu ta đâu, nhanh thế đã hỏi xong rồi à
Cậu nhìn tớ làm gì?
Vừa rồi cậu ta tới hỏi cậu còn gì?
Trịnh Nhu:...
Triệu Mẫn mắt cá chết:Làm ơn đi, người ta nhờ là Triệu sư tỉ có được không
Trịnh Nhu:...
Triệu Tử Thi không cho là đúng:Cậu thì không họ Triệu à?
Triệu Mẫn: °_°
Trịnh ma nữ mất kiên nhẫn gấp sách lại:Miêu tiểu cẩu cậu làm ơn bớt ngu ngốc giúp tớ, còn Thi Thi cậu cũng đừng giả Tiểu bạch thỏ lừa người nữa, tớ nhìn thấu rồi
Triệu Tử Thi đẩy gọng kính nhu nhu nói:Cậu nhìn thấu thì có là gì, tớ cũng không phải muốn đùa cậu
Triệu Mẫn mắt đẫm lệ:Thi Thi, cậu nhẫn tâm với mình quá a. Cậu không phải người tốt tớ có nói cho người khác biết đâu chứ, nay cậu lại còn lấy tớ ra để bao che cho bụng dạ xấu xa của cậu cơ đấy. Hừ, không muốn chỉ cho người ta thì nói đại đi
Triệu Mẫn nói xong thì hầm hầm bỏ đi. Trong đầu nghĩ: đừng tưởng tớ không biết các cậu đang chửi tớ ngu ngốc, mới không ở lại cho các cậu đắc ý. Để tớ xem chiều nay cậu gặp Tống Hồ Ly thì cái mặt biến thành ngu ngốc của cậu sẽ trông thế nào đây Thi Thi a~.
Càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, đi cũng nhanh hơn. Cô phải đi xin giáo sư tham gia cuộc họp chiều nay mới được, tốt nhất lúc đó nên chụp lại.
Triệu Mẫn đi rồi Trịnh Nhu mới nhìn người đối diện đang nhàn nhã uống nước, tò mò:Sao tự dưng lại nổi hứng bắt nạt cậu ta vậy?
Triệu Tử Thi nheo mắt nhìn Trịnh Nhu, khoé miệng nhếch lên quỷ dị:Đó là do cậu ta dám đưa tớ vào cái kế hoạch điên khùng gì đó
Trịnh Nhu nổi da gà:Cậu biết đó là kế hoạch gì à?
Không biết
Thế sao đã ra tay phạt rồi?
Đây là khai vị, đợi khi tớ biết ý đồ của cậu ta sẽ đưa bữa chính lên
Cô nhìn Trịnh Nhu cười hiền lành. Trông như đứa trẻ con nhìn thấy người bán kẹo vậy.
Trịnh Nhu lại cảm thấy cô là đang nói: Cậu cũng không thoát được.
Đổ mồ hôi, Trịnh Nhu thầm nghĩ không biết có nên khai thật không. Ma nữ cô không sợ ai nhưng với cái người nghiện nghiên cứu đến mức trở nên biến thái trước mặt này cũng phải vô cùng cẩn thận mới được. Suy nghĩ một chút vẫn là quyết định không nói, cơ hội để thấy vị này mất bình tĩnh là rất có sức hút đấy.
Nghĩ vậy Trịnh Nhu bèn chuyển đề tài:Cậu không chỉ vì phạt Triệu Mẫn mới làm vậy phải không?
Triệu Tử Thi buồn cười nhìn bạn mình chuyển đề tài, coi như không có gì nói :Cậu nghe cậu ta nhắc đến Hạ học bạn hay không!
Hạ Hi năm 3?
Ừ. Cô kể lại chuyện của giảng viên Hà cho Trịnh Mẫn nghe.
Trịnh Mẫn nghe xong vuốt vuốt mái tóc ngắn, cười yêu mị:Có ý tứ, cậu biết vì sao rồi chứ
Triệu Tử Thi cười nhạt:Đoán không nhầm thì là liên quan đến việc tiến sĩ IT nổi tiếng muốn tìm một nhóm bác sĩ trẻ cùng hợp tác với cậu ta hoàn thành phần mềm kết hợp y học. Tớ là đang giúp cô bé ấy thuận nước đẩy thuyền
Trịnh Nhu nhướng mày:Cậu biết tiến sĩ đó là ai không?
Chưa kịp nghe tên
Trịnh Nhu làm vẻ mặt hèn gì cậu bình tĩnh thế làm cho cô càng thấy kì quái, rốt cuộc là Triệu Mẫn và ma nữ định làm gì a.
Nói vậy Hạ Hi nghĩ cậu là rào cản cho nên định làm gì đó
Triệu Tử Thi im lặng đồng ý.
Vậy cậu có hứng thú với lần hợp tác này không
Không có hứng thú
Sao thế. Trịnh Nhu biết nhưng vẫn hỏi.
Tớ chỉ hứng thú với hệ nghiên cứu, còn những chuyện áp dụng y khoa này...
Trịnh Nhu à một tiếng.
Hai người nói chuyện một lúc thì gần đến giờ họp. Triệu Tử Thi đi tới phòng họp sớm, còn Trịnh Nhu đi tìm Triệu Mẫn.
Trinh Nhu về phòng thì thấy Triệu Mẫn đang chuẩn bị sách vở.
Cậu định làm gì với mớ tài liệu đó vậy
Tớ đi họp
Cuộc họp chiều nay à?
Phải, tớ phải chụp lại vẻ mặt ngu ngốc của quan tài nhỏ, để xem sau này cậu ta còn dám đem tớ ra làm trò đùa hay không
Trịnh Nhu nhìn vẻ điếc không sợ súng của ai đó buồn cười hỏi:Sao cậu chắc chắn Thi Thi sẽ ngạc nhiên, nói không chừng cậu ấy đã sớm quên tên họ Tống kia từ lâu
Triệu Mẫn liếc một cái xem thường:Chưa nói đến chuyện lúc trước quan tài nhỏ chân chó thế nào trước mặt Tống Hồ Ly, hiện tại mỗi lần nhắc đến cậu ta là cô ấy đã đỏ mặt. Tớ biết tỏng, hừ
Trịnh Nhu đang tưởng tượng đến vẻ chân chó và đỏ mặt của ai đó. Càng nghĩ càng cảm thấy hết sức vi diệu.
Trịnh Nhu lại hỏi:Sao tớ thấy cậu có vẻ muốn gán ghép họ với nhau như vậy?
Triệu Mẫn vẻ mặt tất nhiên:Không phải đó là điều đương nhiên sao
Trịnh Nhu đổ mồ hôi: đương nhiên chỗ nào cơ chứ, vì họ lúc nhỏ hay dính lấy nhau? Vậy cũng phi lý quá đi chứ.
Thật ra Triệu Mẫn đúng là nghĩ như vậy. Đầu óc cô ấy rất đơn giản và luôn nghe theo trực giác của mình. Trực giác của cô là Triệu Tử Thi và Tống Hồ Ly sớm muộn gì cũng về một nhà. Nghe hoang đường nhưng đây chính là sự thật.
Triệu Mẫn thấy Trịnh Nhu im lặng thì tò mò:Không phải lúc đầu cậu cũng nghĩ giống tớ à
Nào có, là sếp Triệu gọi cho tớ nói tớ để ý đến người tên Tống Hồ Ly một chút
Triệu Mẫn trừng mắt:Tại sao giờ cậu mới nói. Không đúng, tại sao sếp Triệu nói với cậu mà không phải là tớ?
Cái này thì cậu phải hỏi xếp Triệu rồi
Triệu Mẫn không cam lòng:Cậu mau kể rõ cho tớ
Trịnh Nhu buồn cười kể:Chuyện là...
...