Kiều Đa Bảo lên lớp yêu ngủ, thích quên, không thích chữ, không nháo. Cho dù là lên tới năm thứ ba, ngữ văn kém đến nỗi ngay cả tên của mình đều viết không tốt, mỗi lần xếp hạng cả lớp đếm ngược đều trừ cô ra không còn có thể là ai khác.
Đối với những thứ kia phải nhớ gì đó cô thực phi thường không ưa, có đôi khi trăm nghìn cay đắng mới học thuộc lòng một đoạn của bài khoá, trong nháy mắt lại quên hết sạch rồi, ngay cả bài khoá tên gì đều không nhớ nổi. Cô chỉ nhớ kỹ một chút từ ngắn hoặc là thành ngữ, thường thường còn nhớ bừa bãi loạn từ mà lạm dụng!
Giáo viên ngữ văn là thanh thiếu niên mới vừa tốt nghiệp đi ra dạy học, ngập tràn nhiệt huyết giáo dục cùng với ý niệm cẩn trọng dạy học, vì muốn tăng cao cả thành tích toàn thể lớp, cô bèn suy nghĩ biện pháp.
Bởi vì cái gọi là nhiệt huyết đã nói: Thực tế ra, vì vậy cô nghĩ tới đem những thành ngữ này dung nhập vào trong cuộc sống rồi vận dụng, khiến Kiều Đa Bảo mỗi ngày đều đem trên sinh hoạt phát sinh từng ly từng tý, dùng từ ngữ hoặc là thành ngữ tạo vài ra câu nói, như vậy có lẽ có thể nhớ kỹ vững vàng.
Đây thật là biện pháp tốt, cũng thiệt thòi cho vị giáo viên này vắt hết óc nghĩ ra cái phương pháp giáo dục này so với lúc trước. Đáng tiếc cái phương án này nếu như dùng ở trên người học sinh khác nói không chừng có thể hiệu quả nhanh chóng, bất quá dùng ở trên người Kiều Đa Bảo, thường thường lại sẽ đi ngược lại kết quả trong tưởng tượng.
Buổi sáng sớm nay, Kiều Đa Bảo theo thường lệ đi theo Chu Huyền cùng nhau đi tới trường học, ở chỗ rẽ cầu thang cùng các ca ca phất phất tay xong, liền đi đằng sau Chu Tích Tiệp mặt không chút thay đổi, chao đảo kéo cái túi sách hướng vào cửa phòng học đi đến, đúng lúc gặp được giào viên Ngữ Văn cầm lấy sách giáo khoa đi đến, Kiều Đa Bảo phi thường có lễ phép ngọt ngào kêu một tiếng: "Chào cô giáo!" Chu Tích Tiệp ở một bên cũng cùng cô giáo llên tiếng chào hỏi.
"Ừm, buổi sáng tốt lành a!" Cô giáo sờ sờ đầu Kiều Đa Bảo, sau đó cười híp mắt hỏi: "Đa Bảo a, vài ngày này dạy những thành ngữ kia chắc em còn nhớ rõ đi? Đến, tạo một câu cho cô nghe một chút!"
Bởi vì một tuần lễ này, Kiều Đa Bảo liền chỉ học được mấy thành ngữ, cô giáo phi thường có kiên nhẫn từng bước từng bước phân tích cụ thể ý tứ cho cô hơn nữa còn lấy ví dụ, Kiều Đa Bảo cuối cùng khó khăn trải qua một tuần lễ đều chưa từng quên.
Giờ phút này cô ngước đầu, mắt to chớp chớp nhìn xem cô giáo, dương dương đắc ý lại đứng đắn tạo một câu: "Cô giáo! Hôm nay em ‘trưởng thành chắc nịch’ a!"
Không đợi lão sư kịp phản ứng, tay mập lại chỉ một cái vào trong phòng học, giòn giã đạo: “Cô giáo, bên trong thực có rất nhiều ‘đầu người óc heo’ nha!"
Sau đó bàn tay nhỏ bé chỉ nghiêng nghiêng, lại chỉ bàn giáo viên trên bục giảng nói: "Cô giáo! Cái bàn kia quá ‘tứ chi phát triển’ !"
Nói xong Kiều Đa Bảo xoay đầu đến, ánh mắt đột nhiên chú ý tới nữ giáo viên hôm nay đặc biệt mặc quần hoa, lập tức như phát hiện ra, hít một hơi hô: " Cô giáo! Váy của cô tâm hoa nộ phóng* a! !"
*Văn vẻ tuôn trào. ◇Đào Tằng Hựu 陶曾佑: "Cố tâm hoa nộ phóng, tuỷ hải nan khô, nhi kiệt cấu hồng thiên, đại suất siêu quần xuất loại" “
"Cô giáo! # $%&*#!"
"Cô giáo! *&... %... %!"
". . . ."
Cuối cùng cô giáo trợn mắt há hốc mồm cùng Chu Tích Tiệp mặt lại run rẩy, Kiều Đa Bảo cuối cùng vẫn chưa thỏa mãn liền tạo một câu: "Cô giáo, cô hôm nay có chút ‘trang điểm xinh đẹp’ . . ."
Đắm chìm trong đả kích khổng lồ, cả một tiết cô giáo rất hốt hoảng, cô cầm lấy sách giáo khoa, khóe mắt quét đến có người nằm sấp bàn ngủ, vô thức gõ mặt bàn học sinh kia. Kiều Đa Bảo còn buồn ngủ ngẩng đầu đến, mơ mơ màng màng nhìn xem quần hoa bên cạnh, cô lau nước miếng, tỉnh lại một tý, hướng về phía cô giáo, phấn chấn nói câu: "Cô giáo, hiện tại em ‘long mã tinh thần’* a!"
*hàm ý có tinh thần phấn đấu vượt hiểm nguy
"Cành cạch!" một tiếng, sách giáo khoa trong tay cô giáo rớt , trong ánh mắt còn còn có một ngọn lửa nhỏ giãy giụa bàng hoàng cuối cùng cũng dập tắt, nản lòng thoái chí ngã rồi chạy ra khỏi phòng học. . . . .
Từ một khắc kia, cô giáo đối với Kiều Đa Bảo đã thất vọng, nhìn vào một cảnh giới muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Đến đây thành tích ngữ văn của Kiều Đa Bảo lại là kém đến nổi chưa từng có ai vươt qua, từ đầu đến cuối đều cứ chiếm lấy ngai vàng trong lớp thậm chí là toàn bộ khối đếm ngược.
Nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, mặc dù ngữ văn của Kiều Đa hiếm thấy kém vô cùng, nàng số học lại tốt vô cùng, số học có đôi khi đạt max điểm. Bởi vậy, khiến cô giáo vừa yêu vừa hận, Kiều Viễn Sơn là đau đầu vô cùng, không ít lần cho cô mời thầy dạy kèm tại nhà, bất quá những giáo viên kia không phải là bị cô giày vò đến đau lòng, đến không muốn sống rời đi, chính là như mỗi ngày điêu khắc gỗ mục không thành.
Vừa vặn mẹ Kiều bởi vì thừa kế huyết thống nước ngoài, tồn tại ý niệm buông lỏng, đối với Kiều Đa Bảo vẫn là thái độ mặc kệ tự do phát triển. Mà theo ý tưởng của bà chính là đường này không thông có thể đi một con đường khác, lục địa không đi được chẳng lẽ sẽ mù mịt sao. Nhưng Kiều Viễn Sơn điển hình cho truyền thống giáo dục Trung quốc, lại cho rằng nếu như Đa Bảo ngay cả nhận thức ngôn ngữ quốc gia mình cũng không xong cũng quá mất mặt.
Cho nên, ông không có chọn lựa phương thức đối với Kiều Đa Bảo mà nuôi thả, ở mời nhiều giáo viên dạy kèm không có kết quả xong, ông dứt khoát kiên quyết chính mình phụ đạo cho Kiều Đa Bảo môn ngữ văn bằng được. Mặc dù quá trình này khiến ông bạc vài sợi tóc, nhiều thêm hai cái nếp nhăn, nhưng rất có thu hoạch chính là Kiều Đa Bảo cuối cùng cũng biết viết tên của mình ! Kiều Viễn Sơn một khắc kia thật sự là một phen chua xót nước mắt a.
Theo thời gian trôi qua, vốn là bốn người cùng đến trường, cùng tan học bắt đầu biến thành hai người.
Chu Huyền cùng Chu Mạch cũng bắt đầu lên sơ trung, mặc dù tới trường học rời nhà không phải là rất xa, nhưng vô luận là thời gian lên lớp hay thời gian tan học cũng không đầy đủ như tiểu học, thường thường đều là sớm một chút đi tới trường học, chậm chạp đến chạng vạng mới tan học.
Mà lên lớp năm, Chu Tích Tiệp cùng Kiều Đa Bảo lại được cùng nhau làm bạn cùng lớp.
Kiều Đa Bảo lên lớp trừ ngủ ra, còn lại chính là ngẩn người, Chu Tích Tiệp ngoại trừ làm lớp trưởng chính là làm lớp phó học tập, thành tích tốt, là đệ nhất trong lớp, Kiều Đa Bảo ngoại trừ số học và tiếng Anh khá hơn một chút, ngữ văn từ đầu đến cuối đều chiếm đệ nhất đếm ngược.
Mặc dù chính cô không biết là có cái gì, bất quá cô không quan tâm không có nghĩa là chủ nhiệm lớp không quan tâm, ở hình thức dự thi giáo dục, học sinh thành tích không tốt bình thường cũng sẽ không có ánh mắt tốt gì.
Mà Kiều Đa Bảo không nghe giảng bài còn ngủ nướng, học sinh dốt tự nhiên là muốn được ở lại sao. Đối với lần này, Kiều Đa Bảo cảm thấy phi thường khó chịu, vốn là cô liền không thích lên lớp, hiện thời hết giờ học vẫn không thể đi, đây không phải là muốn chết sao.
Bụng oa oa gọi khiến cô bực bội vô cùng nằm sấp ở trên bàn chép bài, chép viết cái gì cũng đều đáng ghét.
Bất quá tiểu nhu nhược ngồi cùng bàn- Vạn Tiểu Bân cũng bị ở lại, hai người hơi có chút đồng bệnh tương liên ngồi cùng một chỗ làm bạn ở lại.
Ngồi ở phòng học bên kia, Chu Tích Tiệp cũng siêu cấp khó chịu, kể từ khi Chu Huyền Chu Mạch lên sơ trung, cậu bị Dương Yên ban lệnh cưỡng chế phải đợi Kiều Đa Bảo cùng nhau mới có thể trở về nhà, mục đích đúng là sợ Kiều Đa Bảo đột nhiên quên không biết rõ đường về nhà như thế nào. Dù sao trưởng tiểu học cũng gần như vậy, trong lúc này là đã đi được mấy vòng.
Mặc dù có thời điểm Chu Tích Tiệp có thể quang minh chính đại cùng Kiều Đa Bảo đối nghịch, mà không có ca ca nhất một bên giúp cô, cảm thấy như vậy cũng rất tốt, nhưng hiện tại mỗi ngày đều phải đợi cô trở về mới có thể đi, cậu cũng rất không nhịn được.
Bên kia, đại biểu ngữ văn Trương Tiểu Linh cũng hết sức không kiên nhẫn, nhưng cô giáo dặn dò xuống nhiệm vụ giám sát, cô không thể không chấp hành. Cô cảm thấy đi quản những học sinh dốt này hết sức lãng phí thời gian, nhất là Kiều Đa Bảo! Mỗi lần đều chậm chạp chép, chỉ còn lại một mình.
Cha mẹ Trương Tiểu Linh đều là giáo viên ở sơ trung, chữ của cô trong lớp đượccông nhận viết được đẹp mắt nhất, còn nhỏ tuổi liền viết chữ tốt, rõ ràng, rất có ý tứ hàm xúc. Hơn nữa thành tích ngữ văn cũng là tốt nhất, viết văn cũng thường xuyên được giáo viên xem như khuôn mẫu, ở trong lớp, ngẫu nhiên cũng có thể xếp hạng phía trước Chu Tích Tiệp, điều này làm cho cô cảm thấy hết sức kiêu ngạo, dù sao có thể vượt qua đệ nhất của lớp cũng không phải là hết sức dễ dàng.
Trương Tiểu Linh kỳ thật lớn lên chẳng có gì đặc sắc, làn da còn có chút tối, nhưng liền có một loại ngạo khí như vậy, bình thường đều sẽ chỉ cùng bạn trong lớp có thành tích tốt trò chuyện, đối với học sinh dốt mặc dù không có biểu hiện rõ ràng, nhưng còn là trẻ con, như thế nào cũng che giấu không được vẻ khinh miệt trong mắt.
Lúc này Trương Tiểu Linh ngồi ở trước dãy bàn chống tay, vô tình hay cố ý đưa ánh mắt thả tới trên người Chu Tích Tiệp.
Chỉ thấy cậu lúc này ngồi lên, dựa vào đằng sau cái bàn, một bên mọi cách nhàm chán nghịch lấy sách vở, một bên khóe mắt xem như có như không nghiêng mắt nhìn Kiều Đa Bảo một bên, gò mlạnh lùng á mặc dù còn chưa trưởng thành, nhưng lại khiến cô cảm thấy cậu là lớp trưởng đẹp mắt nhất.
Mặc kệ Trương Tiểu Linh bình thường có nhiều ngạo khí, bất quá với thành tích cùng lớp của Chu Tích Tiệp, cô không có biện pháp để cao ngạo mười phần nói chuyện với cậu.
"Chu. . . Lớp trưởng như thế nào cậu còn không có về nhà?" Gặp bốn phía không có người nào, không khỏi xoay đầu lại, mặt có chút nóng lên, hạ thấp giọng ôn nhu hỏi Chu Tích Tiệp.
Chu Tích Tiệp ngẩng đầu lên liếc cô một cái, lại nằm trở về, mặt không thay đổi gạt bỏ một câu, "Đợi người."
Trương Tiểu Linh vừa định hỏi cậu phải đợi ai, bất quá nhìn xem bộ dáng xa cách của cậu, lập tức cảm thấy có chút thật mất mặt, ngạo khí trong lòng cũng nổi lên, liền không có hỏi lại. Ở trên chỗ ngồi, ngồi một hồi sau, liền sắc mặt có chút ít khó coi đi đến bên cạnh Kiều Đa Bảo bên kia.
Đối với những người thành tích kém như vậy, lớn lên còn trắng trẻo hơn mình, so với mình cũng đẹp mắt hơn, Trương Tiểu Linh thật là không thích, trong chuyện này cũng bao gồm Kiều Đa Bảo cùng Vạn Tiểu Bân.
Trương Tiểu Linh cầm lấy quyển sách dạo bước đi qua, sau đó nặng nề vỗ một cái trên bàn Kiều Đa Bảo cùng Vạn Tiểu Bân, nghiêm mặt hỏi, "Đến là cùng chép xong chưa? Tớ muốn kiểm tra rồi!"
Vạn Tiểu Bân vốn là mềm yếu, bị làm cho giật mình, không khỏi tái mặt yếu ớt nhìn cô một cái, lại thấp đầu.
Kiều Đa Bảo như không nghe đến, vẫn cúi đầu như cũ, tay phải siết chặt bút từng chữ từng chữ chộp lấy, vừa thô vừa to lại còn xấu, dùng là khí lực cơ hồ là muốn xuyên qua tờ giấy, đem quyển sổ cơ hồ đều muốn đâm ra. Nhiều phút sau, cô mới thở ra, lắc lắc bàn tay nhỏ bé, đem sách bài tập cho Trương Tiểu Linh đẩy đi ra, "Ừ, chép tốt lắm!"
Trương Tiểu Linh vểnh cái miệng lên, khinh thường cầm lấy bài tập của cô từng tờ từng tờ lật ra vài cái xong, đột nhiên chỉ chỉ vài lỗi chính tả, đem quyển sổ ném trở về cho Kiều Đa Bảo, học bộ dáng của cô giáo chống nạnh trên cao nhìn xuống ra lệnh: "Mấy chữ này chép sai rồi! Lại chép mười lần! Nhanh lên!" Mười phần một bộ dáng vênh váo hung hăn.
Vạn Tiểu Bân còn là một bộ dáng như rùa bò, nhưng Kiều Đa Bảo mập mạp lại đột nhiên đứng lên, tay trái một tay khẽ chống cái bàn, vươn tay phải ra, bàn tay nhỏ bé thẳng tắp chỉ một cái vào mũi Trương Tiểu Linh!
Trương Tiểu Linh sợ hết hồn, trong nháy mắt khí thế yếu đi, cô xem thấy ngón tay của Kiều Đa Bảo sắp đâm chọt cái mũi của cô, không từ nhỏ giọng mà nói: "Kiều. . Kiều Đa Bảo, cậu muốn làm gì? Là cô giáo muốn kiểm tra như vậy, sai rồi sẽ phải chép tiếp!"
Kiều Đa Bảo vốn là cũng không có ý định như vậy, trong lỗ mũi phát ra hừ một tiếng, thu tay lại chỉ nhìn chằm chằm cô một cái, giận dỗi ngồi trở lại: "Chép thì chép!"
Trương Tiểu Linh thấy cô ngồi trở lại đi, cũng không dám lại khoa tay múa chân, uốn thân thể một cái, mặt thối thối đi kiểm tra người khác.
Bất quá Kiều Đa Bảo một lần nữa ngồi trở lại trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn muốn kẹp chết con muỗi, nhìn chằm chằm sách bài tập hận không thể muốn xé nó, gặp Vạn Tiểu Bân vẫn còn ở vẻ mặt sợ hãi nhìn cô, trong tay thủy chung rối rắm làm bài thi số học có vài đề mục bị vết bút đỏ thẫm đan xen.
Kiều Đa Bảo mắt sáng rực lên, mới vừa muốn mở miệng nói với hắn nói chút gì đó, lại nhất thời không nhớ rõ hắn gọi là cái gì. Thật sự là đáng thương cho Vạn Tiểu Bân, làm bạn ba năm ngồi cùng bàn thế nhưng không có nhớ kỹ tên của hắn. Bất quá Kiều Đa Bảo còn nhớ người này, bởi vì cô từng nếm qua bánh rán hắn mang đến.
"Bánh rán, nếu không thì tớ với cậu trao đổi đi, cậu giúp tớ chép chữ, tớ giúp cậu làm bài!"
"A? Này. . . . . Như vậy có thể chứ?"
"Có thể!"
Kiều Đa Bảo cũng mặc kệ hắn có đồng ý hay không liền đem bài tập của mình ném cho hắn, sau đó đoạt lấy cuốn số học trong tay hắn, cầm lấy bút nhìn cũng không nhìn một cái liền sột soạt mà làm.
Vạn Tiểu Bân cô nàng đoạt bài thi, vội vã đến gần đến hỏi: "Cậu có làm hay không nha? Để cho cô giáo tố cáo ra thì phải làm thế nào giờ, tớ tính đã lâu ."
Kiều Đa Bảo cũng không ngẩng đầu lên, lòng tin mười phần trả lời: "Yên tâm đi, cậu vội vàng chép cho tớ!"
Vạn Tiểu Bân đành phải cầm lấy bút bắt chước chữ của cô, so với làm đề toán học hắn vẫn cảm thấy chép sách tương đối nhẹ nhàng, bởi vì không cần động não.
Bất quá hắn mới vừa viết một chữ lại đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Kiều Đa Bảo có chút nghiêm túc nói: "Tớ không tên là bánh rán, gọi là Vạn Tiểu Bân!"
Kiều Đa Bảo gật đầu nhẹ bày tỏ ý biết rõ.
Một lát sau.
"Bánh rán, cậu phải nhớ viết chữ thật xấu."
". . ."