Trúc Mã Cực Sủng

Chương 70: Chương 70: Ngoại truyện 4: Lần đầu gặp nhau




Bên kia Chu Tích Tiệp thực tại đợi đến không kiên nhẫn, cậu đem túi sách đeo trên lưng, bước nhanh hướng tới Kiều Đa Bảo đi đến, đứng ở trước bàn Kiều Đa Bảo, mặt nhìn chằm chằm một hồi lâu, trông thấy Kiều Đa Bảo giúp Vạn Tiểu Bân làm bài thi lại không lưu ý một bên Vạn Tiểu Bân giúp cô chép chữ, lập tức Chu Tích Tiệp trong lòng kia vọt ngọn lửa nhỏ chà xát xông ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh hung hăng nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu Kiều Đa Bảo, hừ lạnh một tiếng, "Chính mình cũng còn không làm xong, còn giúp người khác làm, thật sự là lãng phí thời gian của tôi! Tiểu gia lười phải chờ cậu, tự mình trở về đi!"

Kiều Đa Bảo không rõ chuyện gì bèn ngẩng đầu, không đợi cô phục hồi tinh thần lại, Chu Tích Tiệp nhấc theo cái túi sách, đầu cũng không quay lại bước nhanh đi ra khỏi phòng học. Nhìn xem bóng lưng Chu Tích Tiệp nổi giận đùng đùng không khỏi đầu đầy nghi hoặc cùng Vạn Tiểu Bân nhìn nhau, có chút ít nghi hoặc nói: "Cậu ta làm cái gì tức giận?"

Vạn Tiểu Bân nháy mắt vô tội lắc đầu.

Hai phút sau, Kiều Đa Bảo cầm bài thi trong tay đưa cho Vạn Tiểu Bân, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm nằm sấp ở trên bàn, Vạn Tiểu Bân nhìn thấy bài thi, tinh thần tràn đầy, cũng mặc kệ có đúng hay không, vội vàng giúp Kiều Đa Bảo chép lại lỗi chính tả, Kiều Đa Bảo kiểm tra, xem xét liền vội vã nhắc cặp sách của mình chạy ra khỏi phòng học.

Vạn Tiểu Bân nhìn bóng lưng của Kiều Đa Bảo, há to miệng không có kêu ra, tỉ mỉ nhìn một hồi lâu bài thi của mình xong, mới vẻ mặt thấp thỏm đem bài thi giao cho cô giáo, còn tưởng rằng lại muốn mắng cho một lần, không nghĩ tới cuối cùng đang nhận được cô giáo khen ngợi.

Kiều Đa Bảo kéo cái túi sách đi ra cổng trường, tiểu thân thể quẹo trái quẹo phải mắt to nhìn chung quanh một lần, lại không phát hiện bóng dáng của Chu Tích Tiệp. Cô mím mím môi, không khỏi lầm bầm câu: "Quỷ hẹp hòi!"

Bình thường cô tự mình về nhà là tuyệt đối tìm được đường, điều kiện tiên quyết là bệnh cũ kia không phát tác. Bất quá nhìn tình huống trước mắt đến xem, Kiều Đa Bảo cũng đành phải tự mình đi trở về.

Còn tưởng rằng có thể dựa theo trong đầu mình, bất quá đang di chuyển, Kiều Đa Bảo lại từ từ phát hiện đường trước mặt thế nhưng càng ngày càng trở nên xa lạ hơn, trước mắt tựa như bịt kín một tầng sương trắng vậy, mông lung thấy không rõ lắm, vẻ mặt luống cuống nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, thân thể mập mạp thịt thịt không khỏi dừng bước, trực giác nói cho cô biết không được tiếp tục đi xuống.

Cô có chút chán chường để túi sách trên lưng xuống, trong tay kéo đai an toàn, kéo túi sách đi đến ven đường thấy ghế đá liền ngồi xuống.

Kiều Đa Bảo hai tay ôm túi sách để ở trên bụng, hai cái chân nhỏ rung rung, có chút nhàm chán nhìn xem người đến người đi trên đường cái. Một trận gió nhẹ lướt nhẹ qua, tóc đuôi ngựa sau ót đen nhánh, bóng loáng bay bay lên, tóc trên trán lộn xộn theo gió chập chờn, dưới ánh mặt trời vàng nhạt, lông mi thật dài vểnh lên vểnh lên hiện ra bảy sắc hào quang.

Dưới ánh mặt trời vàng nhạt tịch, lông mi thật dài vểnh lên vểnh lên, khuôn mặt nhỏ nhắn, con mắt hắc lam ngọc thạch sáng chói tỏa ra tia sáng chói mắt làm cho không người nào có thể nhìn thẳng.

Triệu Nghị Nhiên mới vừa lên sơ trung đi ngang qua, trong lúc vô tình nghiêng đầu chứng kiến Kiều Đa Bảo dưới trời chiều ngẩn ngơ, gò má thoạt nhìn thật đẹp mắt, đáng yêu, anh không khỏi dừng bước chân, lăng lăng nhìn xem bóng lưng Kiều Đa Bảo.

Kiều Đa Bảo cảm giác sau lưng có người liền xoay đầu lại, không biết đã xảy ra chuyện gì, một bộ dáng u mê ngây ngốc manh, Triệu Nghị Nhiên nhịn không được tiến lên đi một bước.

Kiều Đa Bảo quét mắt nhìn anh một cái, gặp người xa lạ không có bất kỳ quen thuộc cảm giác lại lăng lăng quay đầu trở lại đi, nhìn chằm chằm lá cây dưới chân, tiêu điểm trong đồng tử lại bắt đầu khuếch tán.

Triệu Nghị Nhiên có chút kỳ quái, bình thường nữ sinh vừa nhìn thấy anh không đều là ngây ngô cười không thôi, đỏ bừng cả khuôn mặt sao, như thế nào hiện tại liền bị triệt để bơ đi. Triệu Nghị Nhiên lớn lên đúng là thập phần đẹp trai, mắt xếch hẹp dài, tóc đen như tơ lụa bóng loáng, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn mỹ, là trong trường học công nhận tiểu hot boy, giống như tiểu vương tử cao quý, nhất là anh lại đối đãi với người khác ôn hòa lễ phép, thập phần có khí chất.

Triệu Nghị Nhiên nghi ngờ đi tới, ngồi ở bên kia ghế đá, khó hiểu, có hào hứng nhìn xem Kiều Đa Bảo.

Đối với người ngồi ở bên cạnh, Kiều Đa Bảo còn là không có phản ứng gì nhìn chằm chằm trên mặt đất.

Một lúc sau, Triệu Nghị Nhiên rất chủ động hỏi: "Em ngồi ở chỗ này làm cái gì? Không trở về nhà sao?"

Kiều Đa Bảo nghe vậy ngẩng đầu lên, không nói gì, chỉ là mắt to ngơ ngác nhìn anh.

Triệu Nghị Nhiên nhìn xem lúc cô sững sờ thịt đô đô trên khuôn mặt trắng trắng mềm mềm, rất là đáng yêu, liền không nhịn được duỗi ngón tay muốn chạm một tý ra.

Kiều Đa Bảo nhìn tay anh tiếp cận, thân thể kịp phản ứng không khỏi lui về phía sau hạ, trừng mắt liếc anh một cái, không để ý tới anh, một tiếng cũng không phát, trầm mặc cầm lấy túi sách nhảy xuống ghế đá, chao đảo hướng về phía trước đi.

Triệu Nghị Nhiên trợn tròn mắt, lần đầu chủ động cùng nữ sinh đến gần thế nhưng bị bơ, anh có chút ít không cam lòng theo sát đi lên, gặp Kiều Đa Bảo bên này đi một chút, bên kia đi một chút, một bộ dạng không mục đích gi mà đi loạn, anh không khỏi lại một lần nữa chủ động hỏi: "Em có phải hay không lạc đường? Anh có thể đưa em trở về."

Nghe vậy Kiều Đa Bảo lập tức ngừng lại, mắt to vụt sáng vụt sáng nhìn Triệu Nghị Nhiên, nghiêng đầu suy tư, hỏi: "Anh biết hướng về cư xá phía Nam không?"

"Hướng về cư xá phía Nam ? Bên này là cư xá phía Bắc, cách xa nhau như vậy, như thế nào em lại chạy đến tới bên này? Nếu không phải là anh đến bên này tìm bạn, chắc không gặp được em đâu!"

Kiều Đa Bảo không có trả lời, chỉ là trầm mặc khuôn mặt nhỏ nhắn bốn phía tràn ra vẻkhông mục đích đánh giá, túi sách nhỏ bị lay một cái đề phòng để ở trong tay, Triệu Nghị Nhiên cũng không thèm để ý, một bên dẫn cô đi, một bên mắt nhìn đồng phụ cô mặc trên người, liền chủ động tự giới thiệu mình: "Anh tên Triệu Nghị Nhiên, em ở đâu?"

Kiều Đa Bảo cảnh giác nhìn hắn một cái, không có cũng trả lời.

"Yên tâm đi, anh không phải là người xấu. Em học năm mấy?"

"Năm thứ tư."

"Nha. Không phải nha, em năm thứ tư ? Lớn như vậy, lại còn lạc đường?"

"Hừ!" Kiều Đa Bảo ở bên tay phải của anh, nghe được anh nói vậy không khỏi mặt trầm xuống, hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý tới anh .

"Ách." Triệu Nghị Nhiên tự biết nói sai lời nói có chút thẹn thùng sờ sờ mũi, suy nghĩ một chút, "Kỳ thật mới vừa chuyển đến bên này, anh vậy thường xuyên lạc đường , bên này đường quá nhiều."

Trong trầm mặc.

Dọc theo con đường này, Triệu Nghị Nhiên cảm giác mình chưa từng có nói nhiều lời như vậy để rồi đến trêu chọc một cái người, đặc biệt đối phương còn là nhỏ hơn mình, hơn nữa người ta còn xa cách mình.

Chu Tích Tiệp sau khi về đến nhà, ngồi trên sô pha hờn dỗi, mở truyền hình, xem phim hoạt hình, lại như thế nào cũng xem không vào.

Nửa giờ sau, Dương Yên cùng Chu Đồng hai vợ chồng đều tan tầm trở lại, Kiều Đa Bảo vẫn chưa về, Chu Tích Tiệp vốn là âm trầm khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu có chút biến hóa, con mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm ra cửa.

Lại nửa giờ sau, Chu Huyền, Chu Mạch tham gia khóa thể dục huấn luyện, cũng một thân đầy mồ hôi trở lại tắm rửa, bóng dáng Kiều Đa Bảo vẫn không có xuất hiện ở cửa. Vô ý thức nhìn xem đồng hồ trong đại sảnh, Chu Tích Tiệp lập tức lo lắng đứng lên, trong lòng bịch bịch nhảy loạn, vội vã vòng qua ghế sô pha chuẩn bị ra khỏi cửa.

Dương Yên đúng lúc từ trong phòng bếp đi ra, nhìn xem bộ dáng này của Chu Tích Tiệp, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Đây là thế nào?"

Chu Tích Tiệp nhìn mẹ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mất tự nhiên lại lo lắng nói ra: "Mẹ, cái kia Kiều đại. . . Kiều Đa Bảo còn chưa có trở lại."

Dương Yên cả kinh, "Các con. . . . Các con không phải là bình thường đều đồng thời trở về sao? Ta mới vừa rồi còn cho rằng còn ở trong phòng, đây là có chuyện gì?"

"Con. . . . Con hôm nay không đợi được, liền chính mình về trước, ai biết cô ấy đến bây giờ cũng không trở lại. . . ."

Chu Tích Tiệp rất áy náy cúi đầu xuống, trong lòng hối hận thoáng cái bắt đầu lan tràn ra, cậu biết rõ Kiều Đa Bảo có tật xấu mau quên, có đôi khi bối rối, bất kể là đường đã đi nhiều lắm, quen thuộc, cũng sẽ trong tức khắc quên. Tình huống hiện tại, rõ ràng chính là. . . Nếu như nửa đường, Kiều Đa Bảo đi loạn, hoặc là bị người xấu để mắt tới, Chu Tích Tiệp càng nghĩ càng cảm thấy có chút kinh hồn.

Cậu lại là lo lắng lại là sốt ruột ngẩng đầu nhìn Dương Yên, cầu khẩn lại nức nở nói: "Mẹ, chúng ta bây giờ phải đi tìm cô ấy đi, nói cách khác. . ."

Dương Yên so với Chu Tích Tiệp còn biết rõ tình huống của Kiều Đa Bảo hơn, nhưng bây giờ cô không có thời gian trách cứ Chu Tích Tiệp. Vội vã triệu tập toàn bộ người, lập tức chia nhau đi tìm Kiều Đa Bảo thất lạc.

Chu Tích Tiệp đầu đầy mồ hôi, một đường chạy tới trường học xong, nhìn xem cửa trường đóng chặt, cậu vốn là sốt ruột, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt. Cậu hỏi người gác cửa, nhận được tin tức là trông thấy Kiều Đa Bảo sớm chỉ có một người đã đi về, bởi vì Kiều Đa Bảo thường xuyên lạc đường, người gác cửa thấy được, tự nhiên là còn nhớ cô nhóc béo này.

Chu Tích Tiệp lại vội vàng liên tiếp đi tới mấy nơi sau khi tan học hay tới đều không thấy người.

Trong lòng của cậu lành lạnh, một mảnh trống không, hối hận vô biên mãnh liệt đến, hiện tại cậu thật sự là cực hận, tại sao mình giận dỗi bỏ lại chính cô đi trước, trong ti vi thường xuyên chiếu những người kia lừa bán lạc đường trẻ em, nếu như cô thực đã xảy ra chuyện gì, vĩnh viễn không trở lại, vậy cậu phải làm sao bây giờ? Không có ai cùng cậu gây gổ, không có người cười hì hì đâm khuôn mặt của cậu, gọi Chu lão tam, không có người đem món đồ chơi trong phòng của hắn đều hủy đi thành từng khối. . .

Chu Tích Tiệp chỉ cảm giác mình cả người đều nhẹ đi, không hề cóphương hướng đi tới.

Khi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lúc mất hồn mất vía ý thức trở lại cửa tiểu khu, lại thấy xa xa một tiểu bóng dáng quen thuộc, q khuôn mặt uen thuộc đáng yêu, ánh mắt quen thuộc mê mang, tim của cậu thiếu chút nữa kích động nhảy ra ngoài; nặng nề thở một hơi sau, đột nhiên trông thấy bóng dáng đứng bên cạnh Kiều Đa Bảo có chút cao ráo đẹp trai, gặp hai người đứng chung một chỗ, Chu Tích Tiệp trong lòng thoáng cái lại là một trận không thoải mái.

Cậu chết đi sống lại tìm cô, cô thì tốt hơn, lại cùng một cái tiểu soái ca đi cùng một chỗ!

Hai, ba bước chạy đến trước mặt bọn họ, Chu Tích Tiệp lạnh nhạt liếc Triệu Nghị Nhiên một cái, sau đó hung dữ trừng mắt Kiều Đa Bảo.

Kiều Đa Bảo dưới sự hướng dẫn Triệu Nghị Nhiên, cuối cùng trở lại nới quen thuộc, hơn nữa chứng mau quên tới cũng nhanh đi cũng nhanh, nhìn xem người đột nhiên vọt ở trước mặt cô, Chu Tích Tiệp nghiêm mặt, cô lập tức kịp phản ứng, nổi giận đùng đùng đem túi sách nện vào ngực của cậu, ngón tay đâm vào mũi của cậu ta, giòn giã quát: "Chu lão tam! ! Cậu không đợi tôi mà đi ! Hại tôi lạc đường!"

Chu Tích Tiệp bị túi sách nện đến ngẩn người, vô ý thức cầm túi sách, nhìn Kiều Đa Bảo nóng giận đền mắt to rạng rỡ phát sáng, cùng với bị ánh sáng trời chiều chiếu rọi vào khuôn mặt nhỏ nhắn. Thoáng đã quên chính mình muốn làm gì, lấy xuống bàn tay nhỏ bé của Kiều Đa Bảo, không khỏi nhíu lại mi hỏi: "Cậu đến cùng chạy đi đâu? Tôi lại đi tới trường học tìm cậu, cũng tìm không ra."

Không đợi Kiều Đa Bảo trả lời, Dương Yên cũng vội vã tìm trở về, nguyên một đám vây quanh Kiều Đa Bảo mạnh mẽ hỏi han, lo lắng vô cùng. Ồn ào, Chu Mạch lạnh lẽo liếc Chu Tích Tiệp một cái, Chu Tích Tiệp có chút chột dạ quay mặt không dám cùng hắn đối mặt.

Một hồi lâu sau, Kiều Đa Bảo đột nhiên mỉm cười, chỉ Triệu Nghị Nhiên đứng ở một bên nói ra: "Là anh ấy dẫn con trở lại."

Ánh mắt của mọi người mới chuyển dời đến trên người tiểu nam sinh.

Chu Đồng nhìn xem Triệu Nghị Nhiên không khỏi có chút ít kinh ngạc bật thốt lên: "Đây không phải là con trai của Triệu chủ tịch sao?"

Triệu Nghị Nhiên hết sức có lễ phép cùng Chu Đồng chào hỏi, ân cần thăm hỏi: "Chú Chu, con tên Triệu Nghị Nhiên."

Chu Đồng tán thưởng gật gật đầu, mỉm cười nói: "Không nghĩ tới con cũng đi học ở đây, Đa Bảo có chứng mau quên, lần này nhờ có con mang con bé trở lại, nếu không chúng ta cũng không biết khai báo với cha mẹ con bé như thế nào."

"Chú Chu không cần khách sáo, con cũng là thuận đường mà thôi."

Triệu Nghị Nhiên lần này hiểu vì cái gì mà lạc đường, bất quá đối với gia đình của cô cậu cũng không nên cụ thể hỏi đến, nhìn xem trước vẫn đối với hắn xa cách Kiều Đa Bảo, hiện thời đối với mấy anh em bọn họ quen thuộc cãi nhau, trong lòng anh hơi có chút thất lạc, bất quá cũng không có quá mức để ý, dù sao bọn họ cũng mới biết không bao lâu.

Triệu Nghị Nhiên cáo đừng rời bỏ sau, Chu Đồng nhìn xem bóng lưng rời đi của anh, không khỏi gật đầu tán thưởng đạo: "Thật không hổ là tiểu thiếu gia tập đoàn Triệu thị, còn nhỏ tuổi liền thiên tư thông minh, nói năng phi phàm như vậy.”

Nói đến đây, Chu Đồng sở dĩ biết Triệu Nghị Nhiên là bởi vì cha của anh cùng công ty của ông có nghiệp vụ lui tới, ở một lần trong tiệc sinh nhật, Triệu chủ tịch liền cho con trai của mình đi ra, đàn dương cầm.

Dương Yên xem Kiều Đa Bảo một chút, lại xem con trai của mình, một chút không khỏi ý tứ sâu xa cười đồng ý nói: "Còn là tiểu soái ca nha."

Nghe vậy Chu Mạch cùng Chu Tích Tiệp khuôn mặt khinh thường, mà Chu Huyền là việc không liên quan đến mình bóp khuôn mặt của Kiều Đa Bảo.

Trải qua chuyện lần này, Chu Tích Tiệp không hề nghi ngờ bị hung hăng dọa một lần, bất quá từ đó về sau, cũng không biết là nghe theo mệnh lệnh của Dương Yên hay là tự phát tự giác, mỗi lần tan học cũng đều chờ Kiều Đa Bảo cùng nhau đi.

Mà về phần sự việc xen giữa --- tuấn mỹ tiểu soai ca Triệu Nghị Nhiên, cũng chỉ là lần này ngẫu nhiên cùng Kiều Đa Bảo đụng mặt phải một lần, sau đó chưa từng gặp mặt, bởi vì anh không bao lâu liền chuyển tới trong trường quý tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.