Chu Tích Tiệp gặp bộ dáng Kiều Đa Bảo kia nản lòng thoái
chí, trong lòng có chút ít áy náy cùng chột dạ, liền liên tiếp vài ngày, sớm tan tầm trở lại làm đồ ăn ngon cho cô.
Hắn tin tưởng, nếu như Đa Bảo chạm vào nhiều mấy lần vách tường sau, nhất định sẽ đến Chu Dương tập đoàn đi làm .
Ngày này, Kiều Đa Bảo lại một lần nữa sớm một chút đi ra cửa phỏng vấn.
Ngồi trên sô pha Chu Tích Tiệp nhìn đồng hồ liền thả máy tính xách tay
trong tay ra, đi vào phòng ngủ, từ trong ngăn kéo xuất ra một thẻ điện
thoại di động khác thản nhiên gọi cho công ty đó điện thoại 'Cảnh cáo'
xong, thuần thục hủy thẻ điện thoại di động đi .
Thật không nghĩ đến khi cậu xoay người, đúng lúc trông thấy Kiều Đa Bảo đứng ở cửa, đang lẳng lặng nhìn xem.
"Em. . . Không có đi phỏng vấn?"
Chu Tích Tiệp nắm thật chặt di động trong tay, vẻ nhất quán lạnh nhạt
trên khuôn mặt tuấn tú khó được chợt lóe qua một chút kinh ngạc cùng
căng thẳng.
"Tại sao phải làm như vậy?"
Kiều Đa Bảo thật bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra bất luận dấu hiệu tức giận gì, mắt to không nháy mắt nhìn cậu.
Chu Tích Tiệp bị cô nhìn có chút ít chột dạ, nhưng không có bao nhiêu
hối hận, cậu thản nhiên đi tới, kéo tay Đa Bảo lại bị cô hất ra.
"Đến bên cạnh anh làm việc có cái gì không tốt? Cần gì đi chỗ đó trắc
trở tìm việc làm nữa? Huống chi lấy năng lực của anh, đủ để nuôi sống em cả đời, em liền tính không đi làm cũng được." Chu Tích Tiệp nhíu mi
lại, con mắt đen như mực không rõ hào quang.
"Chính mình có
tay có chân biết kiếm tiền, không cần anh bao dưỡng!" Kiều Đa Bảo tựa hồ chưa từng nghiêm túc nghiêm mặt, nghĩa chính ngôn từ như hôm nay như
vậy.
"Vậy em vì cái gì không trực tiếp đến tập đoàn Chu
Dương? Ở đó bên trong đó, vô luận là tiền lương còn là điều kiện khác
đều so với ở bên ngoài hơn mấy chục lần!"
"Vậy thì thế nào? Em đều nói em muốn chính mình tìm, không nghĩ là dựa vào anh!"
Kiều Đa Bảo có chút bực bội, buồn bực trong lòng tồn trữ tựa hồ không chỗ phát.
Trước kia vô luận ở trường học hay ở bên ngoài, mỗi người biết tới Chu
gia cũng thảo luận Chu Tích Tiệp lợi hại đến cỡ nào, có năng lực cỡ nào, tuổi còn trẻ đem công ty xử lý có trật tự, làm ăn càng thêm phát triển
không ngừng. Mà cô thì sao, người khác chỉ biết nói cô là một người từ
nhỏ ở Chu gia ăn nhờ ở đậu mà thôi, Kiều cha, Kiều mẹ thân phận nghề
nghiệp đặc thù lại là cao cấp giữ bí mật, người ngoài không thể được
biết, tất cả mọi người chỉ biết Kiều Đa Bảo có gia cảnh hết sức bình
thường, căn bản không xứng với cậu.
Những thứ lời ra tiếng
vào này cô nghe được quá nhiều, mặc dù cô làm cái gì đều mênh mông mơ mơ màng màng, nhưng không có nghĩa là cô cái gì đều chỉ ngây ngốc không
hiểu, cái gì cũng không biết. Cô có thể không quan tâm người khác nói
cái gì, nhưng trong đáy lòng lại làm không được mà không chút nào chú ý.
Cho dù mẹ của cô không có yêu cầu cô một mình tiến vào xã hội khảo hạch chính mình, cô cũng vốn định chính mình làm như vậy, trên thực tế Kiều
Đa Bảo cũng là người có lòng tự trọng mạnh, cô cũng không cho rằng năng
lực chính mình kém, trên đời không có chuyện làm không được, cho dù cuối cùng vẫn là kẻ vô tích sự, ít nhất cũng đã thử qua.
"Đa
Bảo, em không hiểu xã hội này phức tạp như thế nào, nhiều tàn khốc như
thế nào, tính tình của em lại như vậy, tùy ý không chịu trói buộc, anh
lo lắng em sẽ thiệt thòi, em có hiểu hay không?"
Chu Tích
Tiệp tựa hồ nhìn ra được vẻ bực bội không kiên nhẫn của cô, không khỏi
giảm thấp xuống thanh âm cùng cô giải thích.
"Em hiểu rõ,
nhưng em cũng không thể vĩnh viễn đều sợ hãi mà không đối mặt được. Chịu thiệt một chút mới có thể trưởng thành."
"Làm ‘đóa hoa
trong nhà ấm’ có cái gì không tốt, người khác muốn làm đều không làm
được!" Chu Tích Tiệp hiển nhiên có chút ít không nhịn được, "Tốt lắm,
Bảo nhi, em có thể chính mình tìm việc làm, anh đáp ứng em không quấy
rối, nhưng em nhất định phải ở phụ cận tìm, phải ở dưới mí mắt của anh."
"Em không cần! Em muốn cách anh xa ra !"
"Đa Bảo, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh!"
"Vậy anh đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của em !" Kiều Đa Bảo mặt đỏ lên, trừng to mắt kiên định nhìn cậu.
"Em. . . Thật sự là không thể nói lý!" Chu Tích Tiệp trong lòng cũng
phát hỏa, cậu tân tân khổ khổ vì cô nghĩ, không chấp nhận, không cảm
kích cũng coi như xong, còn muốn rời xa cậu, thật sự là không biết cái
gì tốt!
Đinh linh linh. . . . Nhưng vào lúc này, Chu Tích Tiệp trong túi quần di động vang lên.
"Hội nghị theo thường lệ tiến hành, tôi lập tức đi tới."
Cậu cùng điện thoại người bên kia dặn dò vài câu xong, liền cầm cái
chìa khóa liền chuẩn bị ra cửa, lúc gặp thoáng qua Kiều Đa Bảo, nghe
được cô nhẹ nhàng nói một câu nói, trong lòng nhất thời như bị kim châm
rất đau, rất đau.
"Tiểu Tiệp, anh trở nên đáng ghét."
Chu Tích Tiệp nắm chìa khóa trong tay thật chặt, mặt không chút thay
đổi, gương mặt tuấn tú thoáng cái lạnh nhạt vài phần, bước chân dừng một tý, vẫn là sải bước đi ra ngoài.
"Cho dù là đáng ghét, em cũng vĩnh viễn đều chỉ có thể ngây ngốc ở bên cạnh anh!"