Trúc Mã Cực Sủng

Chương 52: Chương 52: Rời nhà trốn đi




Trong phòng một mảnh vắng vẻ cùng yên tĩnh, Kiều Đa Bảo liền lẳng lặng đứng ở nơi đó, buông thõng hai tay, lẳng lặng nhìn người kia đóng kín cửa chính lại, trong cái nháy mắt, cô cảm giác được bóng lưng lạnh lùng bá đạo của Chu Tích Tiệp có chút xa lạ.

Hồi lâu, cô cúi đầu, ngơ ngác không biết rõ đang suy nghĩ gì.

Vài phút sau, tắt điện thoại di động, không nói một lời vào phòng ngủ, lấy ra rương hành lý đơn giản thu thập quần áo cùng một chút đồ ăn vặt.

Một giờ chiều, Kiều Đa Bảo một thân một mình ngồi trên xe đi tới thành phố B.

Chu Tích Tiệp cả ngày đều không yên lòng, bực bội không thôi, họp cũng phá lệ thất thần năm, sáu lần.

Phòng làm việc to như vậy, Chu Tích Tiệp ngồi ở chỗ kia một bên ký vài phần văn kiện, một bên mặt lạnh lung như thả ra khối băng vậy, những trưởng bộ phận kia vốn chủ quản, giờ đây mỗi một người đều nơm nớp lo sợ, tay chân cũng không biết đặt chỗ nào.dd.l.q.d

Trước kia, thời điểm đối mặt với Chu lão tổng giám đốc cũng không ‘kinh tâm táng đỡm’ như vậy, bởi vì vị Tam thiếu gia này khí tràng thật sự là quá mạnh mẽ, lạnh lùng ngồi ở chỗ kia thế nhưng làm cho người ta có cảm giác một loại không gian rất tự uy.

Mấy trưởng phòng trong lòng không khỏi cảm thán, thật sự là trò giỏi hơn thầy.

Chu Tích Tiệp sai nguyên một đám ‘nhặt xương trong trứng gà’, dường như đem những người kia trút giận một phen mới đuổi đi hết thảy, sau đó tự mình vùi đầu chôn não, uống mười mấy chén nước.

Cậu thường cách một đoạn thời gian liền lấy di động ra, lật ra lại lật, phát hiện không có tin tức gì sau liền ném nó đến rất xa trên ghế sa lon.dd.l.q.d

Mười mấy phút sau, hắn lại kìm nén không được đi đến trên ghế sa lon đem di động xem, kết quả lại tức giận đến ném tới trong phòng nghỉ trên giường, sau đó cách một đoạn thời gian lại rùa đã chạy tới tìm điện thoại di động.

Thật vất vả nhịn đến năm giờ chiều, Chu Tích Tiệp nhìn đồng hồ, đưa tay vuốt vuốt cái trán, thở dài thật sâu.dd.l.q.d

Tính, còn là mua trước đồ ăn trở về nấu cơm, dụ dỗ tốt bảo bối kia còn chuyện kia thì để khi khác nói, mặc dù cậu là làm tất cả có hơi quá mức, giọng nói nặng lời, nhưng hết thảy đều là vì tốt cho cô.

Cậu chỉ làm cho cô bị khổ một chút, cô lại hết lần này tới lần khác muốn đi tìm nếm mùi đau khổ, còn nói cậu thay đổi đáng ghét, đả thương như vậy, trong lòng cậu cũng rất khó chịu nhịn không được.

Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Tích Tiệp cao lớn khôi ngô như vậy thế nhưng cảm nhận được một tia ủy khuất.

Đếm tới thời gian sớm tan tầm, cậu đi siêu thị trước mua nguyên liệu nấu ăn mấy món Kiều Đa Bảo thích ăn, liền trực tiếp trở lại chỗ ở.

Trong phòng trống rỗng một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi thứ đều là nguyên dạng không có bất kỳ biến hóa nào.

Chu Tích Tiệp có hơi thất vọng, nhưng cậu cho rằng Đa Bảo là về trường học, đến giờ cơm khẳng định trở lại đúng giờ, liền bắt đầu nấu cơm trước.

Chờ cậu đem làm xong thức ăn bưng đến bàn ăn, sau đó liền ngồi ở bên kia chờ.dd.l.q.d

Chờ nhơ vậy, trực tiếp chờ đến hơn tám giờ tối.

Cậu gọi cho điện thoại Kiều Đa Bảo, kết quả là tắt máy.

Chu Tích Tiệp trong lòng buồn buồn nghĩ, nếu như cô lại không trở lại, liền đem món ăn mà cô thích ăn, toàn bộ ăn sạch.

Lại đợi một lát sau, cửa đóng chặt vẫn không có động tĩnh.

Môi mỏng khẽ mím, cầm lấy chiếc đũa, lúc gắp đĩa thịt kho tàu, tay vừa gắp, cái nắp gốm sứ kia liền quăng xuống đất.

Rõ ràng ngón tay nắm trên chiếc đũa có chút run run, khối xương sườnkia cũng như thế nào đều kẹp không dậy, cuối cùng còn tay cậu hất hết mọi thứ trên bàn xuống, vấy mỡ đầy bàn.

Chu Tích Tiệp ném chiếc đũa xuống, vọt vào phòng ngủ, một lần quét tới, phát hiện quần áo của Kiều Đa Bảo cũng không có, rương hành lý cũng không thấy.dd.l.q.d

Mặt của cậu thoáng cái trở nên rất khó coi, cậu bước đi qua đưa tay mở ra tủ quần áo bên cạnh, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt mà cô thích.

Ngoại trừ mấy khối bánh mì, những thứ đồ ăn vặt khác cũng không có.

Chu Tích Tiệp lần này triệt để cho rằng, cô thế nhưng -- thực sự -- rời nhà đi ra ngoài! ! ! !

Kiều Đa Bảo ở trên xe buồn ngủ, chịu đựng bất chấp bụng bên trong khó chịu, một đường lắc lư, cuối cùng tới thành phố B.

Kỳ thật thành phố B cách thành phố A cũng không xa, ngồi tàu hơn ba giờ đã đến.

Hai thành phố đều phồn vinh giống nhau, chỉ là thành phố B bên này có nhà xưởng lớn tương đối nhiều, cũng hết sức phát đạt.

Làm Kiều Đa Bảo kéo rương hành lý đi ra, nhìn người đến người đi người xa lạ, trong nháy mắt mờ mịt cùng luống cuống, bất quá rất nhanh liền đem tâm tính điều chỉnh tốt.

Nếu đã đều đến đây, sẽ phải nhanh chóng thích ứng.dd.l.q.d

Kiều Đa Bảo thuê ô tô đi khách sạn phụ cận, lái xe chán ghét nhìn ra cô không phải là người địa phương, nghĩ cô tầm hai mươi mấy tuổi, kết quả tại chỗ liền lần lượt bị một cái lườm, khiến tài xế kia giận mà không dám nói gì.

Cô ào ào kéo méo miệng rương hành lý, tiến tới cửa tiệm rượu ven đường mới khai trương, vài cô gái đứng ở cửa mời chào khách nói liên tục nghĩ kéo Kiều Đa Bảo đi vào thể nghệm.

Kiều Đa Bảo trừng mắt, gân giọng gào vô lễ với mới hù dọa cô gái kia vội vàng buông tay.

Cuối cùng lúc ở khách sạn đăng ký gian phòng, lại không biết thế nào cô lại tìm nhầm gian phòng, đúng lúc bắt gặp đôi nam nữ không có đóng cửa, người kia cho là vợ tới bắt gian thiếu chút nữa bị dọa đến liệt dương, người nữ kia liền mạnh mẽ thét chói tai.dd.l.q.d

Kiều Đa Bảo hô to xúi quẩy, vội vàng nhắm mắt lại đóng cửa tránh đi, đang tìm gian phòng của mình, vèo chui vào, tựa như là bị quỷ đuổi theo.

Cuối cùng sau khi an định hết thảy, Kiều Đa Bảo liền trình hình chữ đại trạng nằm ở trên giường của khách sạn, ngủ một giấc đến mười một giờ đêm.

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, vô ý thức mở tay ra, điện thoại di động chính là ngừng lại một chút rồi oanh tạc mãnh liệt vang lên chấn động, Kiều Đa Bảo híp một nửa mắt, miễn cưỡng ngáp một cái, bấm nút nghe.

"Ở đâu?!" Trong điện thoại đầu, thanh âm trầm thấp vội vàng lập tức truyền tới.

"Ở đây. . . Ở đây. . . đây là ở đây. . ." Đại não Kiều Đa Bảo vẫn còn mơ màng, thoáng cái không có kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn xung quanh gian phòng xa lạ, không sai biệt lắm một phút đồng hồ sau, ký ức mới hoàn toàn về lại.

"Ừ, em rời nhà đi ra ngoài." Kiều Đa Bảo nằm ở trên giường, một tay cầm điện thoại di động, giọng nói hết sức treo ngược.

Đầu kia, cơ hồ tìm lục tung toàn bộ thế giới, Chu Tích Tiệp chán chường vô cùng trở lại trong nhà hai người bọn họ, ngồi liệt ở cửa tiếp theo gọi đến điện thoại của cô, cuối cùng ở cuộc gọi thứ chín mươi chín cuối cùng cũng thông qua, cậu thiếu chút nữa khóc lên.

Đang nghe thanh âm Đa Bảo kia lười biếng, trời mới biết trong lòng Chu Tích Tiệp kích động đến cỡ nào kích động, hận không thể lập tức bay qua ôm chặt cô, vĩnh viễn đều không buông tay.dd.l.q.d

"Đa Bảo. . . Nghe lời, anh biết rõ anh sai rồi, em trở lại được hay không." Thanh âm trầm thấp đè nén nào đó rất tình cảm, khàn khàn giống như thật lâu không uống nước.

Nghe được thanh âm Chu Tích Tiệp, Kiều Đa Bảo trong lòng mơ hồ có chút ít mỏi nhừ, nàng cũng muốn lập tức trở về như bạch tuộc treo ở trên người cậu, thật vui vẻ cho cậu cưng chiều, yêu, cái gì đều không cần nghĩ, cái gì đều không cần đi làm.

Làm cô cũng biết rõ, nếu như trở lại bên cạnh cậu, sẽ vĩnh viễn đều không học được độc lập, hơn nữa còn sẽ được kiêu căng không thôi, mọi chuyện đều ỷ lại người khác.

Trên thực tế, cô cũng mơ hồ nghĩ rằng chính mình tuyệt đối sẽ không không xứng với cậu. Cho nên, cô mới thử rời đi sự che chở của cậu, đi ra thế giới bên ngoài rộng lớn rèn luyện chính mình.

"Tiểu Tiệp, em sẽ trở về, chờ kỳ thực tập qua, em sẽ trở về tìm anh."

Kiều Đa Bảo to mắt thanh minh, trên mặt cô chứa vẻ kiên định trước nay chưa từng có.

Kiều Đa Bảo ở khách sạn ở một đêm, ngày hôm sau liền trực tiếp kéo hành lý đi tới một công ty hữu hạn phỏng vấn. Công ty này xem như công ty lớn số một, số hai trong thành phố B, ngày hôm qua đang ngồi xe ôm lý lịch sơ lược, không nghĩ tới hôm nay sớm tinh mơ liền nhận được điện thoại phỏng vấn.

Phỏng vấn cô chính là một người phụ nữ cao lớn hết sức nghiêm nghị, nghe nói là quản lý nghiệp vụ, giỏi giang mà không mất đi vẻ quyến rũ, nhưng chính là vẻ mặt hết sức nghiêm túc.dd.l.q.d

Đối mặt với câu hỏi bắt bẻ lại bới móc được đưa ra, Kiều Đa Bảo chỉ là một thân thản nhiên ngồi ở kia, là cái gì đáp cái gì, không có giả tạo kinh nghiệm xã hội gì, cũng chưa từng có nịnh nọt thủ trưởng, tài ăn nói cũng không lưu loát lắm, càng không có hứa hẹn nói sau này nên vì công ty làm nhiều ít hơn bao nhiêu cống hiến.dd.l.q.d

Vòng phỏng vấn thứ hai khẩu ngữ lúc cùng cái người chuyên môn phỏng vấn nói về điện ảnh cùng KFC xong, cô liền thông qua phỏng vấn, thông báo nói ngày hôm sau tới công ty chính thức đi làm.

Kiều Đa Bảo thuận lợi thông qua phỏng vấn xong, trực tiếp thuê ở cư xá phụ cận một gian phòng một có cả phòng khách, cơm tối cô mua một đống cánh gà nướng cùng lẩu cay Tứ Xuyên trở lại chỗ ở, nhưng mà ăn được một nửa sẽ không khẩu vị, toàn bộ đổ đi vào túi rác.

Nằm ở trên giường, cô không khỏi khe khẽ thở dài, mắt to có chút tối nhạt.

Đột nhiên rất muốn người nào đó ấm áp khoan dung ôm ấp.

Kiều Đa Bảo ngày hôm sau lúc làm việc thiếu chút nữa liền đến muộn, hoàn hảo tối hôm qua có dự kiến trước liền đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động, nếu không liền ngủ quá trớn.

Vị trí phòng làm việc chồng chất thật dầy văn kiện của công ty, phủ kín cả bàn làm việc. Kiều Đa Bảo ngáp rồi chống cằm nhìn thấy mà buồn ngủ, cô ghét nhất xem những thứ văn tự loại gì đó.

Thật vất vả làm đến xế chiều, lại là bị dẫn tới khắp nơi làm quen với nhân viên cùng với các loại sản phẩm quen thuộc của công ty.

Một vòng công tác xuống, Kiều Đa Bảo cũng chỉ là rải rác biết vài viên chức ngồi tương đối gần, tuổi lại trẻ.dd.l.q.d

"Kiều Đa Bảo, cầm thứ đồ tốt, theo tôi ra ngoài một chuyến."

Nữ cường trưởng phòng đi giày cao gót răng rắc, đi qua bên người cô, một bên liếc nhìn văn kiện, một bên bước đi, càng không ngừng phân phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.