Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Chương 82: Chương 82: Đưa tiễn hắn




Vừa rồi lúc Lý Hađo gọi điện thoại, cô cũng đã cảnh cáo cô, như thế nào mà cô vẫn cứ vờ không biết như vậy, hiện tại Lý Hạo không phải là người đàn ông cô quen biết lúc trước.

"Chị” Lam Kỳ cái gì cũng không nghe thấy, chỉ đau lòng, chị gái già mới mấy ngày không gặp liền biến thành như vậy, sắc mặt tái nhợt, trên tránh là một lỗ hổng rất sâu, không phải vết thương cũ lần trước mà là vết thương mới.

"Chị, chúng ta về nhà, rời xa cái tên đàn ông biến thái này.” Cô dùng sức cởi dây trói cho Lam Vũ, nhưng mà dây trói thắt nút chết, như thế nào cũng cởi ra được.

"Đi mau, Kỳ Kỳ không cần lo chị.” Lam Vũ mở miệng, trên tay Lý Hạo có súng, trước đó cô đã nhìn thấy, hắn nhất định là không buông tha cho cô, dù Lam Kỳ có muốn giúp cô cởi bỏ dây trói cũng vô dụng.

"Muốn chạy? Đã quá muộn rồi.” Lý Ho nhẹ giọng mở miệng, hắn không dễ dàng mới lừa gạt cô tới đây, như thế nào có thể để cho cô cứ như vậy mà đi.

Hắn nhìn Lam Kỳ ngồi xhồm hổm trên mặt đất vội vàng cởi bỏ dây trói, đột nhiên bước lên vài bước, kéo cô ôm vào trong ngực.

"Lý Hạo, anh làm gì?” Hai giọng nói đồng thời vang lên, sợ hãi, giật mình.

Lam Kỳ dùng sức giãy giụa, tên đàn ông này ôm cô, cảm giác cùng mùi trên người hắn ta làm cho cô cảm thấy ghê tởm, hơn nữa hắn làm sao có thê ôm cô trước mặt chị gái già, là muốn nhục nhã chị gái già, trả thù chị ấy, đồ đê tiện, mệt cho trước đó cha mẹ già còn đợi hắn, sớm biết như thế sẽ khiến cho hắn cả đời ngốc trong tù không ra được.

"Lý Hạo, buông em gái tôi ra.” Lam Vũ muốn tiến lên tát Lý Hạo một cái, nhưng mà tay chân cô đều bị trói căn bản không có cách nào, chỉ có thể rống lên.

"Là tôi có lỗi với anh, có chuyện gì anh đều nhắm vào tôi, thả em ấy ra.” Là cô làm cho hắn đau khổ, hắn muốn như thế nào đều không sao, nhưng mà không liên quan đến Kỳ Kỳ. (Aiz.....2 chị vẫn ngây thơ vô số tội như vậy, mục tiêu từ đầu của tên điên đó là chị Lam, còn muốn hắn thả người?)

"Câm miệng." Lý Hạo rống, nhưng mà tay ôm Lam Kỳ vẫn không có thả ra.

"Kỳ Kỳ, đừng sợ, anh không làm em bị thương, anh yêu em như vậy làm sao có thể tổn thương em.” Lý Hạo dịu dàng mở miệng, nhắm mắt lại ngửi mùi hương trên tóc cô, vẻ mặt hưởng thụ, thật lâu trước kia hắn đã muốn ôm cô như vậy, hiện tại rốt cuộc có thể như mong muốn rồi.

Lời này giống như một quả bomb, làm cho hai cô gái trong phòng đồng thời ngẩn ngơ.

"Lý Hạo, cái tên điên này, chuyện của chúng ta không cần liên lụy trên đầu em ấy, nếu không thì tôi nhất định không bỏ qua cho anh.” Trên mặt Lam Vũ mang theo tia kinh hãi, vừa rồi Lý Hạo nói cái gì? Cô biết chuyện cô cùng Thiệu Tử Mục ở cùng một chỗ kích thích hắn, nhưng mà không phải ý muốn của cô, trong lòng cô hi vọng người cả đời cùng với cô là hắn, hiện tại hắn muốn trả thù cô có phải hay không?

"Tôi không điên, từ đầu đến cuối người mà tôi yêu là Kỳ Kỳ, nhưng vì vấn đề thân phận vẫn không dám thổ lộ với em ấy, hiện tại tốt rồi, rốt cuộc tôi có thể quang minh chính đại cùng với em ấy rồi.” Lý Hạo trầm thấp lên tiếng, hắn bắt Lam Vũ vì muốn nói rõ ràng trước mặt Lam Kỳ, như vậy hắn liền không cần phải kiềm chế tình cảm của chính mình, cũng không cần vất vả như thế.

Lam Vũ dại ra......

"Chị, chị đừng nghe lời anh ta, Lý Hạo, mau thả tôi ra.” Lam Kỳ ra sức vùng vẫy, cô không rõ vì sao Lý Hạo lại nói những lời này trước mặt chị gái già, yêu cô? Cái rắm.

"Kỳ Kỳ, anh biết em không tin anh, nhưng anh thật sự yêu em, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em liền thích rồi.....Em có biết anh nhìn em ở cùng một chỗ với người đàn ông khác anh đau khổ bao nhiêu hay không? Anh hận không thể giết hắn, không tồi, người cùng em đến cuối cùng là anh.”

Lý Hạo nhắm mắt lại thỏa mãn mỉm cười, hắn biết hắn đã xong rồi, không còn cơ hội trở mình, nhưng mà không tồi, còn có cô đi cùng với hắn.

"Lý Hạo, tên khốn. . ."

Lam Vũ mắng to, đôi mắt đỏ lên, coi như xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô vẫn còn tình cảm với người đàn ông này, nhưng mà hôm nay hắn dùng một mặt vô sỉ nhất làm cho cô hiểu rõ tình cảm trước kia của mình có bao nhiêu buồn cười, hắn nói người hắn yêu là Lam Kỳ, là em gái của cô, thật sự là quá buồn cười.

"Buông tôi ra, lời anh nói làm cho tôi ghê tởm, anh thật con mẹ nó không phải là đàn ông.” Lam Kỳ dùng sức giẫm cho Lý Hạo một cước, thừa dịp hắn đau dùng lực tránh thoát chạy đến bên cạnh Lam Vũ.

"Chị, chúng ta đi, cả đời cũng không cần gặp lại tên đàn ông này.” Lời Lý Hạo nói vừa rồi, từ đầu cô đã không tin, yêu cô? Nói nhảm, loại đàn ông này sớm nhìn rõ con người chân chính cũng tốt, bên ngoài còn rất nhiều đàn ông, về sau lại tìm một người tốt hơn cho chị gái già.

"Muốn đi. Kỳ Kỳ, đã quá muộn." Lý Hạo sâu xa mở miệng.

"Em xem cái này, có thích hay không? Về sau nơi này chính là nhà của chúng ta vĩnh viễn.” Lý Hạo cười ha ha, đá đá một cước vào góc tường.

Thùng thùng, một thùng mỡ lợn ngã lăn, trong không gian yên lặng buổi tối vang lên tiếng động thật lớn, nắp thùng bị mở ra, chất lỏng màu nhạt không ngừng chảy ra, mùi xăng nồng đậm tản ra trong không khí.

Sắc mặt Lam Kỳ trắng bệch, hắn đây là muốn làm gì?

Cô nhìn về phía góc kia, nơi đó để ngay ngắn mấy chục thùng dầu lớn nhỏ không chỉnh tề.

Hắn muốn giết bọn họ!

"Phi, nằm mơ. . . Cho dù chết chúng tôi cùng không cùng người cặn bã như anh.” Lam Vũ phun nước miếng trên mặt đất, nước mắt đảo quanh tròng mắt, mới vừa rồi bị tên đàn ông khốn này đánh, trói, cô cũng không có hận, cô thật sự là bị mù mắt mới tìm một người đàn ông như vậy. (Chị Vũ, quay đầu lại, anh Mục vẫn đang lo sốt gió chạy tìm chị khắp nơi kìa, đấy mới là Mr. Right của chị)

"Câm miệng." Lý Hạo rống, cách làm của Lam Vũ triệt để chọc giận hắn, hắn ghét nhất là bị người ta khinh thường, nhục mạ, hắn là người đàn ông ưu tú, không ai có tư cách đối với hắn như vậy, không ai có.

"Không phải sao? Anh vẫn là một người đàn ông dù cố gắng như thế nào cũng không thể che giấu được tự ti trong lòng, mang vào mặt nạ quân tử làm hết chuyện xấu, anh không phải là cặn bã thì là cái gì?”

"Cô muốn chết có phải hay không?"

Lý Hạo móc súng ra chỉa vào Lam Vũ, người phụ nữ này còn dám cười nhạo hắn.

"Không cần." Lam Kỳ vội vàng ngăn trước mặt Lam Vũ, cô hối hận, cô không nên tới đây một mình, chẳng những không thể giúp được việc gì, ngay cả bản thân cũng có thể không thể sống sót đi ra ngoài.

"Đừng khóc, Kỳ Kỳ, anh sẽ không tổn thương em.” Lý Hạo dịu dàng an ủi.

"Cách xa tôi ra một chút.” Lam Kỳ mở miệng, hắn lại gần chỉ làm cô nổi da gà.

"Đến lúc này mà em còn suy nghĩ đến người đàn ông khác có phải hay không?” Cảm xúc của Lý Hạo lại bắt đầu dao động kịch liệt.

"Phải, tôi đang nghĩ đến người đàn ông tôi yêu nhất.” Hắn có tật xấu, cô nghĩ đến ai liên quan gì đến hắn.

"Anh sẽ không cho em như mong muốn, cũng sẽ không để hắn như mong muốn.” Đời này hắn không chiếm được cũng sẽ không để ai chiếm được.

Hắn đột nhiên bước lên trước mấy bước, thô lỗ kéo tay Lam Kỳ, ném đi chiếc nhẫn bạch kim trên tay cô.

Ánh mắt của hắn lại rơi vào trên cổ cô, sợi dây chuyền ngọc trai kia nhất định cũng là do người đàn ông kia tặng, trên thân thể cô không thể có bất kỳ đồ vật gì của người đàn ông khác, có cũng phải là đồ của hắn.

Giựt xuống ném đi.

"Anh. Bệnh thần kinh.” Lam Kỳ sốt ruột nhìn chiếc nhẫn cùng dây chuyền bị ném trên mặt đất dơ dáy bẩn thỉu, đây đều là đồ Thiệu ngốc đưa cho cô, là thứ cô thích nhất.

Lý Hạo không hề quan tâm ánh mắt oán hận của Lam Kỳ, lấy ra một cái hộp từ trong túi áo, mở ra, mạnh mẽ đeo chiếc nhẫn vào tay cô.

"Gả cho anh.” Nói xong cúi đầu khẽ hôn lên mặt Lam Kỳ.

"Buông tôi ra."

"Buông em ấy ra, đồ khốn kiếp."

Trên mặt Lam Kỳ mang theo nước mắt khuất nhục.....

Hơi sức của Lý Hạo rất lớn, bất kể ra sao cô cũng tránh không thoát, cảm giác trên mặt rơi đầy nụ hôn của hắn, nụ hôn kia cũng một đường đi xuống phía dưới.

Lam Vũ căn bản là không đứng nổi, chỉ có thể mắng.

Lý Hạo say sưa hôn, dục vọng trong thân thể nóng lên không thể kiềm chế mà xông ra, Trong không gian tối tăm, tiếng mắng, tiếng khóc, thiếng thở dốc đan vào. (Cmn, đồ khốn, anh Thiệu đâu mau tới cứu chị Lam)

Đột nhiên thân thể Lý Hạo dừng lại một chút, vội vàng buông người trong tay ra, đi về phía cửa sổ rách nát bên cạnh.

Lam Kỳ vô lực xụi ngã xuống đất, tên khốn nạn Lý Hạo này dám xâm phạm cô.

"Kỳ Kỳ, không sao chứ?” Lam Vũ khóc, đều tự trách mình mù mắt mới tìm một người đàn ông như vậy.

"Không có việc gì." Lam Kỳ lắc đầu, vội vàng dùng tay lau mặt, hai mắt cô nhìn quanh bốn phía, hiện tại các cô cần nghĩ cách trốn ra ngoài.

Trong bóng đêm một chiếc Rolls-Royce màu đen lẳng lặng đậu ở lối vào khu công nghiệp bị bỏ hoang.

Xe dừng lại, Sùng Tùng lập tức xuống xe mở cửa xe.

Công Tôn Vân một thân áo khoát đen xuống xe, ánh mất màu xanh lam nhìn lướt qua bốn phía, sau cùng dừng lại tại một phương hướng.

"Đại ca, hay là để em đi.” Sùng Tùng cảm thấy loại chuyện nhỏ này để hắn xử lý là được, không cần thiết phải để đại ca tự mình ra tay.

Khóe miệng Công Tôn Vân giương lên, “Tôi đã nói qua với hắn ta, vận mệnh của hắn ta có thể nghịch chuyển cũng oc thể hủy diệt, hiện tại đã đến thời điểm thu hồi lại.” Trong mắt hắn nổi lên tia sáng rét lạnh như băng, mặc kệ Lý Hạo có phản bội hắn hay không, hắn làm cho bản thân mình đi đến trình độ này cũng không còn lý do này giữ hắn lại rồi.

"Dạ” Sùng Tùng cúi đầu, cho tới bây giờ đối với mệnh lệnh của đại ca chỉ có phục tùng, theo sau Công Tôn Vân từ từ đi đến chỗ ánh sáng trên lầu kia.

Trên lầu Lý Hạo nhìn hai người từ từ đi đến không tiếng động cười, “Công Tôn Vân” Hắn biết hắn ta sẽ tới.

Công Tôn Vân đã từng nói qua có lẽ một ngày nào đó sẽ đưa tiễn hắn, nhưng mà hôm nay không biết người nào đưa tiễn người nào.

Nhìn một hồi, hắn xoay người đi vào trong phòng.

"Anh làm gì?” Lam Kỳ hoảng sợ nhìn hắn, hắn bịch miệng chị gái già lại, còn dùng dây trói hai tay cô lại sau lưng.

"Kỳ Kỳ, thật xin lỗi." Lý Hạo hôn lên trán cô, bịch miệng cô lại, hắn muốn chết cùng cô, nhưng mà không phải ở đây, nơi này có quá nhiều người làm phiền bọn họ, hắn không thích, “Chị, hu hu” Lam Kỳ nhìn Lam Vũ ngồi dưới đất, người bị Lý Hạo từng bước một kéo đến bên kia cầu thang.

Lam Vũ muốn động nhưng vô lực, chỉ có thể không ngừng giãy dụa.

Lý Hạo một tay lôi kéo Lam Kỳ, tay khác cầm theo một thùng xăng nhỏ, một đường đi một đường vẩy.

Nơi cầu thang tiến bước chân trầm thấp vang lên, Công Tôn Vân cùng Sùng Tùng đi lên lầu hai.

"Làm sao vậy?"

Đột nhiên đại ca lại dừng chân, Sùng Tùng khó hiểu.

"Đi" Công Tôn Vân thay đổi phương hướng.

Sùng Tùng cảnh giác nhìn bốn phía, bọn họ là người có loại trực giác trời sinh với nguy hiểm, nhất là đại ca, hắn luôn luôn có thể ngửi được hơi thở nguy hiểm.

Hắn không có để con kiến nhỏ như Lý Hạo trong mắt, nhưng mà đại ca nói rời khỏi cũng chỉ có thể rời khỏi. Dưới lầu, Lam Kỳ dùng sức vùng vẫy, cô sợ hãi nhìn cái bật lửa trong tay Lý Hạo.

Xăng vẫn theo một đường dẫn đến lầu hai, mà lầu hai chỉ có một mình chị gái già ở trong đó, cô liều mạng lắc đầu.

Lý Hạo nhìn phía xa âm hiểm cười, rắc rắc. Trong đêm tối ngọn lửa sáng ngời thoát ra, sau đó tự nhiên rơi xuống đất, ngọn lửa màu lam nhạt bùng lên, nhanh chóng lan tràn thiêu đốt.....

"Ầm” Một tiếng nổ mạnh cang lên chiếu sáng màn đêm, nơi xa xa toà lầu vỡ tan, sụp xuống.

"Chị” Lam Kỳ chỉ thấy trước mắt bỗng nhiên tối sầm, hôn mê bất tỉnh.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.