Tiểu Lý đang ngồi trên sô pha xem TV ngon lành liền vội vàng đứng dậy.
"Phu nhân, người muốn đi đâu?” Lúc đi thủ trưởng đã có dặn dò, muốn cậu đi cùng cô.
"Tôi muốn ra ngoài mua chút đồ."
"Vậy tôi cùng đi với phu nhân."
"Không cần, tôi lập tức trở về, cậu ở nhà chờ tôi là được.” Lam Kỳ từ chối, nếu để cho Tiểu Lý đi theo, cô làm sao mà đi được.
"Phu nhân, người đừng làm khó dễ tôi, đây là nhiệm vụ thủ trưởng giao phó.” Tiểu Lý bày ra một bộ dáng khó xử.
Lam Kỳ nhức đầu, cô biết Tiểu Lý đối với mệnh lệnh của Thiệu ngốc mà nói là triệt để chấp hành, nếu cô kiên trì không cho cậu đi theo, khẳng định cậu sẽ lập tức báo lại, như thế cô cũng không đi được.
"Được rồi.” Lam Kỳ gật đầu, trước tiên cứ để cậu đi theo, đợi lát nữa nghĩ cách rởi khỏi cậu ta là được.
Ra khỏi biệt thự, Lam Kỳ đi chầm chậm trên đường phố, cố ý giả bộ một bộ dáng cực kỳ tận lực.
"Tiểu Lý, cậu đi gọi một chiếc xe."
"Phu nhân muốn mua cái gì?” Tiểu Lý rất không giải thích được, bây giờ là 10 giờ tối, hơn nữa cách biệt thự xa hoa này có một siêu thị, cậu vốn cho là phu nhân sẽ vào đó mua đồ.
Lam Kỳ trừng mắt liếc cậu một cái.
"Đồ vật của phụ nữ, cậu muốn biết?"
Tiểu Lý xấu hổ cười, đồ dùng phụ nữ gì đó làm sao cậu có thể muốn biết, hơn nữa cũng không dám biết.
"Nhanh đi."
"Vâng, vậy phu nhân ở chỗ này chờ tôi."
Tiểu Lý dặn dò, chỗ này là khu nhà riêng, xe của cậu đã bị thủ trưởng lái đi, lúc này muốn xe chỉ có thể ra ngoài tiểu khu xem có chiếc taxi nào hay không.
"Được, nhanh đi.” Lam Kỳ bắt đầu đuổi người.
Tiểu Lý bước nhanh đi về phía cổng tiểu khu, nhìn bóng người đi xa, Lam Kỳ quay đầu đi về hướng khác, từ đây ra ngoài còn có cái cổng, lần trước cô đã nhìn qua, đối với việc Tiểu Lý có thể bị mắng, nhưng cô thật sự rất vội.
Thiệu Tử Vũ lái xe về nhà đụng phải Tiểu Lý đang chờ taxi bên ngoài tiểu khu, trên mặt nhất thời nghiêm túc.
"Như thế nào cậu lại ở đây?” Anh không phải kêu cậu ta bảo vệ bé con sao?
"Phu nhân nói muốn đi ra ngoài, kêu tôi đi tìm xe."
"Cô ấy muốn ra ngoài?"
Sắc mặt Thiệu Tử Vũ nghi hoặc, cô gái nhỏ kia đã trễ thế này còn muốn đi đâu.
"Lên xe." Anh mở miệng gọi Tiểu Lý.
Bây giờ chuyện càng ngày càng khó giải quyết, anh suy nghĩ có nên nói chuyệnn của Lý Hạo cho cô hay không, mặc dù sẽ làm cho cô lo lắng. (Aiz, quan tâm quá sẽ làm giảm chỉ số thông minh, nếu anh Thiệu nói sớm thì chị Lam sẽ không hành động ngu ngốc như vậy rồi)
Sau khi lên xe, Thiệu Tử Vũ nhanh chóng lái xe về nhà.
"Người đâu?” Đến chỗ nhưng lại không thấy bóng dáng quen thuộc kia, anh rống lên với Tiểu Lý, không phải anh đã bảo cô ở chỗ này chờ anh hay sao, hiện giờ trên đường ngoại trừ mấy chiếc xe xon chạy qua, làm gì có bóng người nào.
Tiểu Lý nhìn chung quanh một chút, lại nhìn thủ trưởng nhà mình một chút, trên đường không có ai, trong nhà đèn cũng tắt, trong lòng lập tức cảm thấy, không xong.
"Thủ trưởng, tôi lập tức đi tìm.” Tiểu Lý vội vã chạy đi tìm người, lửa giận lớn như vậy làm cho cậu có cảm giác sắp bị giết đến nơi, không nghĩ ra không phải vừa mới rời khỏi phu nhân một chút hay sao, như thế nào lại gấp như vậy, tiểu khu này rất an toàn, có thể có chuyện gì chứ.
Sau khi Tiểu Lý đi, Thiệu Tử Vũ lập tức lất điện thoại gọi điện cho Lam Kỳ, gọi mấy cuộc cũng không ai bắt máy, anh dựa vào xe thất thần.
Thật ra thì chuyện này cũng không thể trách Tiểu Lý, anh không có nói chuyện ban ngày với cậu ta, cho nên cậu ta cũng không có phòng bị.
Anh đang suy nghĩ đã trễ như vậy rồi bé con còn muốn đi đâu, theo như hiểu biết của anh về cô, cô không có khả năng tự nhiên lại rời khỏi Tiểu Lý, càng không thể không nhận điện thoại của anh.
Bình tĩnh một chút, anh lập tức gọi một cú điện thoại cho Thiệu Tử Mục.
"Sao vậy Tử Vũ?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Thiệu Tử Mục.
"Không thấy Lam Kỳ."
"Làm sao có thể, không phải là em đã cho người nhìn cô ấy rồi sao?” Thiệu Tử Mục cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, cô gái nhỏ kia cũng gặp chuyện không may giống anh?
"Em không nói rõ ràng với Tiểu Lý.” Thiệu Tử Vũ buồn phiền.
"Như vậy. . ." Giọng nói Thiệu Tử Mục trầm xuống.
"Em muốn hỏi hành tung của Nhiễm Khả tối hôm nay.” Lam Kỳ gặp chuyện không may, điều đầu tiên anh hoài nghi là Nhiễm Khả, ngoại trừ cô ta không ai có thù hận lớn như vậy với bé con, chuyện ở bữa tiệc ngày đó, đối với Nhiễm Khả có ảnh hưởng rất lớn, mà những thứ này cô ta sẽ tính lên đầu Lam Kỳ, chuyện ban ngày cũng là do cô ta làm. (No no no.... lần này là tên điên Lý Hạo kia đó anh Thiệu ơi, nhanh nhanh đi tìm chị Lam, không chừng tên khốn đó.....)
"Tối hôm nay cô ta không có ra khỏi nhà.” Thiệu Tử Mục trả lời, lúc chiều, Tử Vũ kêu anh cho người canh chừng người phụ nữ này, anh đã căn dặn, cô ta có động tĩnh gì sẽ truyền đến anh, đêm nay không có bất cứ chuyện gì.
"Ừ. Em biết rồi."
Cúp điện thoại trong đầu Thiệu Tử Vũ nghĩ đến một người khác, lông mày nhăn lại, nếu là như vậy trở về anh sẽ dạy dỗ cô thật tốt. (Không biết đến lúc đó là dạy dỗ chị Lam hay là ôm hôn thắm thiết rồi lại biến thành nô lệ vợ giống như trước hay không)
Trong bóng đêm một chiếc xe taxi đang nhanh chóng chạy về phía ngoại ô thành phố.
"Tiểu thư, đã trễ thế này vì sao cô còn đi ra ngoại thành?” Trên xe, vị tài xế trung niên nhìn kính chiếu hậu hỏi, đêm hôm một cô gái lại còn đến chỗ kia, hơn nữa điện thoại vang lâu như vậy cũng không bắt máy.
"Tôi đi tìm một người bạn.” Lam Kỳ nhìn chăm chú mấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại xuất thần, Thiệu ngốc chắc là đang tức giận, nhưng mà không còn cách nào khác, sau khi trở về cô nhất định sẽ giải thích với anh. (Mong là chị còn cơ hội để nói mấy lời giải thích đó)
"Cãi nhau với bạn trai sao?” Vẻ mặt tài xế lái taxi một bộ dáng hiểu rõ, bây giờ con gái đều như vậy, một người ầm ĩ bỏ chạy, chơi trò mất tích, làm như không thấy gì.
"Không có." Ánh mắt Lam Kỳ chuyển ra ngoài xe, ngoại thành không có đèn đuốc phồn hoa như trong thành phố, nhìn cực kỳ tối, trên đường cũng là cách một khoảng cách mới có một hộ gia đình, nghĩ tới chỗ muốn tới kia cô có chút sợ sệt.
Cách chỗ đến còn đến một khoảng cách, Lam Kỳ xuống xe, cô không muốn tới chỗ kia mới xuống xe, nếu không thì tài xế sẽ cảm thấy kỳ lạ, dù sao đêm hôm một cô gái đến một khu công nghiệp bị bỏ hoang quá làm cho người ta khó hiểu rồi.
"Tiểu thư, cãi nhau là chuyện bình thường, ở lại chỗ bạn bè của cô chơi đùa hai ngày liền nguôi giận đi, cô tức giận, dọc theo đường đi cậu trai kia gọi nhiều cú điện thoại cho cô như vậy, xem như cực kỳ để ý cô rồi.” Lúc gần đi, tài xế xe taxi có lòng tốt khuyên giải.
Lam Kỳ cười khổ, là tâm tình cô không tốt, nhưng cũng sẽ không vì một nguyên nhân cãi nhau mà tâm tình không tốt.
Trả tiền, tài xế xe taxi lái đi, Lam Kỳ đứng ở lề đường, ven đường có mấy hộ gia đình, mà phía trước là khu công nghiệp bị bỏ hoang.
Cô phải đi bộ vài phút mới đến nơi.
Lúc này điện thoại di động vang lên, cô xem một chút, là số điện thoại vừa rồi.
"Kỳ Kỳ, đã tới chưa?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lý Hạo.
"Ừ, đang tới.” Bước chân Lam Kỳ ngừng lại một chút, giọng nói của Lý Hạo làm cho cô có kích động muốn bỏ chạy.
"Nhanh lên một chút, nếu không em cũng sẽ không gặp được cô ấy."
Lại là câu này, Lam Kỳ có phần phát cáu.
"Lý Hạo, anh có phải người hay không, chị gái tôi là vị hôn thê của anh, như thế nào anh có thể nói như vậy?”
"Ha ha. Vị hôn thê? Em có gặp qua vị hôn thê nào mới mất tích có một tháng liền quên sạch sẽ vị hôn phu của mình hay không? Em có gặp qua vị hôn thê nào mới một tháng mà đã chạy đến trên giường người đàn ông khác?” Giọng nói Lý Hạo đột nhiên tràn ngập oán hận. (Hừ, Kẹo khinh, tên khốn không bằng súc vật này, ngươi thì có hơn cái thá gì? Không phải cũng là ngựa đực, cũng rất thỏa mãn vs con tiện nhân Nhiễm Khả kia hay sao? Đúng là nói làm bẩn tai người khác)
Lam Kỳ không lên tiếng, đột nhiên cô cảm thấy được vì sao lại không đúng, Lý Hạo cái dạng này giống như là một tên điên.
"Kỳ Kỳ, còn nghe anh nói chuyện nữa không?” Giọng nói bên kia đột nhiên dịu dàng.
"Kỳ Kỳ. . ." Giọng nói đầu bên kia điện thoại nóng nảy.
"Thật xin lỗi, Kỳ Kỳ, anh vừa rồi....vừa rồi thật sự là quá kích động, em đừng sợ, gần đây vì gặp quá nhiều chuyện nên mới có thể như vậy, em nhanh qua đây đi, chị em không có việc gì, anh muốn em đến chỉ là muốn em khuyên cô ấy trở lại bên cạnh anh. Lý Hạo vội vàng giải thích.
"Ừ" Nghe được lời này của Lý Hạo, Lam Kỳ lên tiếng. (Chị Lam ngốc lắm, cái cớ tệ hại như vậy mà cũng tin)
"Vậy em mau qua đây, anh chờ em.”
"Còn mấy phút nữa.” Cúp điện thoại, Lam Kỳ hạ quyết tâm, cô đã ở rất gần chị gái già, không thể bò mặt chị ấy.
Trong bóng đêm, một chiếc Hummer chạy băng băng trên đường phố, Thiệu Tử Vũ lau chùi khẩu súng trên tay, nét mặt có chút sốt ruột.
Hiện tại vị trí của bé con là ở ngoại ô thành phố, đêm khuya một mình cô vậy mà lại chậy đến chỗ đó, không ngờ cô lại tình nguyện tin tưởng Lý Hạo cũng không tin tưởng anh.
"Như thế nào? Không sợ để cho người trong lòng nhìn thấy bộ dáng tanh mùi máu của cậu sao?” Khương Hạo mở miệng, nếu cô gái nhỏ kia nhìn thấy bộ dáng hiện tại của tên nhóc này đoán chừng sẽ dọa đến lòng dạ rối loạn, về sau sẽ cách cậu ta rất xa.
"Vậy cơ hội làm anh hùng giữa lại cho cậu, tớ sẽ không giết người trước mặt cô ấy.” Thiệu Tử Vũ mở miệng, nếu không thì cậu ta cho rằng buổi tối anh tìm đến cậu ta làm gì.
"Cái tên nhóc thối này.” Mặt Khương Hạo co rút một hồi, anh chưa từng quên Mễ Đóa cùng cô gái nhỏ kia là bạn tốt, giết người, Mễ Đóa cũng liền biết.
"Yên tâm, nếu cậu thật sự xuống tay, tớ sẽ kêu bé con phóng đại hình tượng vinh quang của cậu kéo dài vô hạn, đến lúc đó lại có một đống lớn phụ nữ sùng bái cậu.”
"Ha ha. Cũng không cần đến mức này.” Khương Hạo cười, một đống lớn phụ nữ liền miễn đi, anh chỉ muốn một mình cô gái hạt tiêu kia sùng bái là được.
"Còn cười, lái xe của cậu đi.” Thiệu Tử Vũ nghiêm mặt, trong lòng anh đang lo lắng, nụ cười của cậu ta cực kỳ chướng mắt.
Tốc độ chiếc Hummer từ từ chậm lại trên đường, sau cùng tắt máy.
"Xe đã hết xăng." Khương Hạo đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi anh đã quên kiểm tra.
"Ầm” Vừa mới dứt lời, trên mặt liền trúng một nắm đấm.
Lam Kỳ đến chỗ khu công nghiệp bị bỏ hoang, các toà nhà xưởng cao lớn không một tia sáng, bống phía cực kỳ yên lặng.
Cô bắm số điện thọai kia.
"Kỳ Kỳ, đã đến nơi chưa?” Giọng nói Lý Hạo có chút hưng phấn.
"Ừ, anh đang ở đâu?"
"Em nhin bốn phía xem, nhìn đến chỗ có ánh sáng thì em đi vào."
"Ừ"
Cúp điện thoại, Lam Kỳ nhìn bốn phía, lầu hai của một toà nhà bị bỏ hoang có chút ánh sáng lóe ra, cô từ từ đi về phía đó.
Mượn ánh sáng điện thoại di động cô đi lên lầu hai, mới vừa lên lầu đã bị người khác bắt lấy, sợ đến mức cô thét chói tai.
"A”
"Xuỵt, Kỳ Kỳ, là anh.” Lý Hạo bịch miệng cô, chỗ này không có ai, cô la hát không sao, nhưng hắn không thích nhìn thấy bộ dáng này của cô, hắn thích Kỳ Kỳ vĩnh viễn yêu cười, hoạt bát như ánh mặt trời.
Lam Kỳ gật đầu, tỏ vẻ cô đã biết.
Lúc này Lý Hạo mới buông cô ra.
Lam Kỳ quan sát Lý Hạo, mới có mấy ngày, tóc hắn đã dài có thể thắt lại, quần áo dơ dáy bẩn thỉu, vẻ mặt tiều tụy, trên người mang theo mùi lạ, hoàn toàn thay đổi thành một bộ dáng khác.
"Lý Hạo, chị tôi đâu?” Mấy ngày nay chị gái già đều cùng một chỗ với hắn như vậy sao?
Nghe lời Lý Hạo vẻ mặt cô lập tức lạnh xuống.
"Em không quan tâm anh.” Hắn ta muốn cô như vậy, yêu cô như vậy, vừa thấy hắn cô không có một chút vui sướng, tất cả đều hỏi đến người đàn bà kia.
"Không có, em quan tâm, cả anh cùng chị gái già em đều quan tâm."
Nghe nói như thế, sắc mặt Lý Hạo mới dịu đi.
Ngón tay hắn chỉ chỉ.
Lam Kỳ nhìn theo phương hướng hắn chỉ, chỉ thấy khắp góc ngách trong căn phòng dơ dáy bẩn thỉu làm cho người ta muốn nôn, Lam Vũ bị trói, miệng bị bịch lại ngã trên mặt đất, đôi mắt nhắm lại, trên trán còn mang theo vế máu.
"Chỉ” Lam Kỳ vội vàng chạy tới, cô nghĩ đến vô số khả năng, nhưng không ghĩ tới chị gái già sẽ phải chịu đối xử như vậy.
"Lý Hạo, anh điên rồi.” Làm sao hắn ta có thể đối xử với chị cô như vậy.
"Chị” Lam Kỳ dùng sức lắc lắc Lam Vũ, nhìn đến bộ dáng của chị gái già cô đau lòng không thôi.
Một tiếng hừ lạnh rất nhỏ, Lam Vũ từ từ nhìn đến Lam Kỳ lại liều mạng lắc đầu.
Lam Kỳ vội vàng lấy miếng giẻ trong miệng cô ra.
"Ai cho em đến, đi mau."