Ào ào, tiếng mưa rơi
làm cho Lam Kỳ ang trong mộng bừng tỉnh, cảm giác còn chưa ngủ đủ không
chịu mở mắt ra, thói quen ôm chăn ngủ nướng, kỳ quái không có vật thể đè ép quen thuộc, thỏ lưu manh cô thích nhất ở nơi nào đây, cảm giác cái
giường cũng không đúng.
Cô đột nhiên nhớ đến chuyện ngày hôm qua, mở mắt ra, trong phòng im lặng không có bóng dáng của Thiệu ngốc.
Lam Kỳ xuống giường nhẹ mở cửa phòng, bên ngoài không ai, đóng cửa đi tới
bên cửa sổ, con chó chết kia đi rồi, nhưng là bên ngoài mưa rất lớn, cái này thiệt phiền phức, vốn là nghĩ thừa dịp nửa đêm tất cả mọi người ngủ say sau đó chuồn đi, không ngờ lại ngủ quên.
Lam Kỳ phiền lòng
vuốt vuốt tượng điêu khắc gỗ trầm hương của Thiệu Tử Vũ trên đầu giường, đó là một đoạn nhánh cây trầm hương cắt ra thành tượng điêu khắc gỗ
hình trúc, hoa văn bên ngoài tượng điêu khắc gỗ mười phần giống đoạn
trúc già, chỉ là mùi hương sâu kín cùng nhẵn mịn làm cho người ta biết
đây tuyệt không phải là cây trúc bình thường.
Cô nhớ rõ đây là
đoạn gỗ thô trầm hương Thiệu ngốc mua lúc còn ở trung học cơ sở, tự mình bắt tay vào làm đem nó điêu khắc thành cái hình dạng này, cô nghĩa muốn làm hư thật lâu rồi, một cái cơ hội cũng không có, nhưng hiện tại đã có cơ hội, cô lại xuống tay không được, loại trầm hương vài năm này thật
mắc, giống như mùi vì trên người Thiệu ngốc, ngửi rất thoải mái.
Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, Lam Kỳ nhanh chóng đem đồ vật trả về chỗ cũ, giả vờ nhàm chán đọc sách.
"Tỉnh"
Thiệu Tử Vũ tinh thần sản khoái đi vào trong phòng.
"Ừ"
"Thiệu ngốc, nghĩ biện pháp đưa tôi ra ngoài đi." Cô một đêm không về nhà,
điện thoại di động lại tắt máy, phải chạy gấp về nhà dập tắt lửa.
"Tất cả mọi người đã đi ra ngoài, tôi tiễn cô."
"Oh."
Lam Kỳ ngoài ý muốn, thì ra lòng cô nghĩ nhưng là dư thừa.
Hai người ra khỏi nhà họ Thiệu xa xa nhìn thấy một chiếc xe QQ màu đỏ đang
dừng ở bên đường, Lam Kỳ tạm biệt Thiệu Tử Vũ rồi đi về hướng chiếc xe.
"Kỳ Kỳ, cái người đẹp trai kia là ai?" Mới vừa ngồi vào trong xe liền nghe
được Mễ Đóa hưng phấn thét chói tai, cái bộ dáng mê trai muốn chết kia
căn bản đã quên chính mình vẫn luôn là một bộ dáng thục nữ đơn thuần.
"Quỷ, kêu la cái gì, chưa thấy qua đàn ông sao?" Nhìn thấy dáng vẻ mê trai
của con bạn, Lam Kỳ cảm thấy khó chịu, vừa rồi nghe Thiệu ngốc nói khả
năng chị gái già là không có việc gì, tâm tình tốt lên, giờ đã bắt đầu
tuột xuống.
"Là chưa thấy qua đàn ông đẹp trai như vậy, so với
diễn viên trên TV còn chói mắt hơn, thành thật khai báo khi nào thì cậu
dụ dỗ được một người đàn ông đẹp trai như vậy? Ai.... Tối hôm qua các
ngươi sẽ không cùng một chỗ chứ? Bằng không lớn như vậy rồi, sáng sớm
còn bắt tớ đến đón.
Lam Kỳ liếc cô một cái.
"Một lát giải thích với cậu, mau lái xe." Cô lười cùng cô nói nhảm, phảy chạy nhanh về nhà.
"Được"
Mễ Đóa thay đổi phương hướng, chiếc xe màu đỏ ở trong màn mưa hướng khu vực thành thị chạy đi.
"Đúng rồi Kỳ Kỳ, ngày hôm qua Lý Hạo gọi mười mấy cuộc điện thoại tìm cậu." Mễ Đóa nhìn côcười, giọng điệu có chút kỳ quái.
"Ừ.” Lam Kỳ nhàn nhạt lên tiếng.
Thấy phản ứng của cô không lớn, Mễ Đóa chuyển thành cười quái dị.
"Ngươi không cảm thấy là hắn quan tăm quá mức với cậu hay sao?"
"Hắn là anh rễ tương lai của tớ, quan tâm tớ là phải." Cô gái Mễ Đóa này từ
khi bạn trai cũ sau lưng cô một chân đạp hai thuyền liền trở nên đa nghi như Tào Tháo vậy.
"Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu anh trai
thân thiết của tớ cũng chưa quan tâm tớ quá mức như vậy, huống hồ quan
hệ của các ngươi còn thành lập trên cơ sở tương lai, hắn đối với cậu quá tốt cẩn thận chị gái chỉnh sửa cậu."
"Cám ơn, nói thẳng cho cậu biết đó là dư thừa, anh rể tớ đối với chị tớ còn tốt hơn với tớ gấp mười lần.”
Lam Kỳ cảm thấy lời nói của Mễ Đóa buồn cười, chị gái già cùng anh Hạo đã
cùng nhau lúc ở đại học, tình cảm không thể phá vỡ, tuy rằng tính tình
chị gái già có vẻ nóng nảy, nhưng anh Hạo lại ôn hòa, nếu không phải lần này chị gái già gặp chuyện không may, ngày kết hôn đều đã định rồi.
"Quên đi, coi như tớ chưa nói."
Chiếc xe màu đỏ ở
trong khu vực nội thành giảm xuống, thành phố C tuy không phải là thành
phố lớn điển hình quốc tế, nhưng sớm muộn gì thời gian đi làm cũng bị
tắt nghẽn giống nhau, hơn nữa bị tắc đường tốc độ như rùa bò.
"Ăn không?" Mễ Đóa không nhanh không chậm lấy ra một bọc đồ ăn vặt mở ăn,
không chút nào chịu ảnh hưởng từ cái hàng dài kẹt xe phía trước.
Lam Kỳ cuộn mình làm tổ trên ghế ngồi bên tay lái phụ miễn cường mở mắt ra, biểu tình lười biếng giống như một con mèo, nhìn xem cái miệng nói
không ngừng của Mễ Đóa.
"Lam Kỳ, doanh thu của công ty chúng ta không tốt có một nửa trách nghiệm là do cậu."
"Cậu muốn chết có phải hay không?" Lam Kỳ thay đổi tư thế thoải mái tiếp tục híp mắt, thật là, Mễ Đóa không mở bình thì ai biết trong bình có gì.
Năm ngoái vừa tốt nghiệp đại học, cô không muốn làm công cho chị gái già
lại không muốn đi làm cho người khác, vì vậy liền cùng Mễ Đóa, Tiểu Bối
cùng mấy đứa bạn khác cùng nhau mở một phòng thiết kế, đặc biệt nhằm vào đám người trung cao cấp để phục vụ, nhưng sự nghiệp vẫn là không nóng
không lạnh, đem hùng tâm tráng chí của cô trước đó đều san bằng.
"Hì hì, khoản tiền người kia không đủ, có muốn hay không tớ giúp một tay?
Bằng không phòng thiết kế đi xuống tất cả là trách nhiệm của cậu, cẩn
thận Phùng Giai ưỡn cái bụng bầu đến tìm cậu.”
“Đừng nhắc đến tên cái đứa không có khí phách lâm trận bỏ chạy kia, thời điểm sáng lập
phòng làm việc không phải chúng ta đều nói tốt rồi sao, trước sự nghiệp
sau hôn nhân, cô ấy vừa mới đi làm không tới một tháng liền cưới chui.
Mễ Đóa biết Lam Kỳ vẫn còn tức Phùng Giai, nhưng mà không có biện pháp ai
bảo Phùng Giai mệnh tốt như vậy, có một người đàn ông chờ cô ấy hơn mười năm, kết quả vừa tốt nghiệp liền bị người một ngụm ăn luôn, hiện tại
Tiểu Giai mang thai, cái người đàn ông cưng chiều vợ tối cao kia làm sao có thể cho cô ấy ra ngoài làm việc, hiện tại tiền một tháng cô ấy tiêu
xài còn hơn số tiền một năm bọn họ kiếm được, huống chi còn có một đối
tác nơi nơi gây rắc rối.
"Đừng đánh trống lãng, khoảng tiền kia
cậu chuẩn bị xong chưa, nếu như không được sẽ để cho Lý Hạo lên toà án
giúp đỡ, chỉ cần hắn ra mặt cái tên họ Trương kia phỏng chừng còn phải
theo giúp chúng ta kiếm tiền." Lam Kỳ chắc chắn anh rễ Lý Hạo là luật sư nổi tiếng trong nước, chỉ cần hắn tiếp nhận án kiện cho tới bây giờ còn không có bị thua, nếu như hắn biết cô em vợ gặp nạn hắn sẽ không mặc
kệ.
"Không được, chuyện này trăm ngàn lần không được nói cho hắn
biết, bằng không mẹ tớ sẽ cằn nhằn tớ đến chết." Lam Kỳ lập tức thay một bộ dáng biểu lộ đáng thương, nếu như Lý Hạo biết, mẹ cô nhất định sẽ
biết, trong chuyện làm sao để sửa đổi lại cô hắn và mẹ cô đứng cùng một
chiến tuyến.
"Sợ mẹ cậu cằn nhằn mà còn làm như vậy?" Mễ Đóa nhớ
tới bày trí bên trong căn biệt thự kia liền buồn cười, cùng nguy rồi
Long Quyển Phong không sai biệt lắm, từ bộ đèn mười mấy nghìn trên
tường, đến dụng cụ trong nhà bằng gỗ tốt nhất thế giới, các lại trang
trí tinh tế bằng thủ công. . . Không cái nào ra cái nào làm cô cười
nguyên một buổi chiều, xém chút cười lăn lộn.
"Ai bảo hắn động
tay động chân đối với nhân viên dưới quyền của tớ, đây là tiện nghi cho
hắn, hắn cũng không nhìn một chút bộ dạng heo mập của mình, cho là có
vài đồng tiền thì rất giỏi." Lam Kỳ vẫn đã cảm thấy mình không có làm
sai.
Mễ Đóa đồng ý gật đầu, cái tên họ Trương kia vừa đến công ty đã cảm thấy hắn không phải thứ tốt, một đôi mắt sắc, ánh mắt của hắn
đang chuyển động trên thân hình của mấy nữ nhân viên xinh đẹp trong
phòng làm việc, vừa mới bắt đầu đã chỉ đích danh muốn Lam Kỳ thiết kế,
hoàn hảo cô là hiểu cá tính của Lam Kỳ nên đem chuyện này giao cho một
nữ nhân viên có diện mạo xinh đẹp làm, không nghĩ tới vẫn là đã xảy ra
chuyện, ngày đó thời điểm Lam Kỳ kết thúc công việc vừa vặn nhìn thấy
tên họ Trương kia động tay động chân với nữ nhân viên, khoản tiền còn
lại cô cũng không thu, sau đó nói với tên họ Trương vài ngày nữa thợ mới đến thi công phòng ở, chờ tên họ Trương chân trước vừa đi, cô lập tức
kêu nhân viên thi công đem các thiết bị lấp đặt trong phòng ở đập bỏ,
nhớ tới bộ dáng trợn mắt há hốt mồm của tên họ Trương, cô đều cười sặc
sụa.
"Đừng nói tớ không đủ tình bạn bè, 50 nghìn cho cậu mượn, về sau từ từ khấu trừ vào phần chia hoa hồng trong công ty.” Mễ Đóa đem
một tờ chi phiếu đưa cho cô.
"Cảm ơn." Lam Kỳ nhận lấy chi phiếu
trong lòng nhức nhối, đền bù 100 nghìn khi nào thì cô mới có thể kiếm
trở về, nếu như mẹ biết sẽ bóp chết cô tên phá gia chi nữ này.
"Ngày mai kỳ hạn cuối cùng bổi thường tiền, còn thiếu bao nhiêu?" Cô biết Lam Kỳ không có khả năng xin tiền mẹ cô, cái kia chị gái già gương mẫu lại
mất tích, ngày mai lo là chịu đựng không nổi.
"Mễ Đóa, dừng xe ở con đường phía trước một chút." Lam Kỳ thấy một ngân hàng to lớn ven
đường, Thiệu ngốc cho cô cái thẻ chính là của ngân hàng này, xem trước
một chút bên trong có bao nhiêu tiền rồi nói sau.
"Làm gì?"
Mặc dù không rõ nhưng Mễ Đó vẫn là cho xe ngừng lại vị trí ven đường.
"Đánh cướp ngân hang."
Lam Kỳ ném lại một câu liền mở cửa xuống xe, Mễ Đóa nhàn nhã ăn tại chỗ
chờ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, không phải là thật bị bức ép đến mức
nóng nảy thần kinh rối loạn.
Lát sau Lam Kỳ lại trở về bên trong xe.
"Làm sao, vẻ mặt lại cổ quái như vậy." Mễ Đóa mở miệng đánh giá Lam Kỳ, đi vào ngân hàng một chuyến lại giống như khuấy máu gà.
"Chi phiếu này trả lại cậu."
"Nhặt được tiền rồi hả?"
"Không sai biệt lắm, đi tới bồi thường tiền." Lam Kỳ cười đến mặt mày cong
cong giống như kẻ trộm, vừa rồi Lam Kỳ đi kiểm tra một chút không nghĩ
tới bên trong cái thẻ Thiệu ngốc cho thậm chí có nhiều tiền như vậy,
kinh sợ chết cô, không biết Thiệu ngốc có phải hay không đưa sai thẻ
rồi, nhưng mà cơ hội này cô sẽ không bỏ qua, một trăm nghìn cô trước hết mượn dùng một trăm nghìn, cho nên phải hành động trước khi anh phát
hiện, nếu anh hỏi cô sẽ giả bộ ngu ngốc, chơi xấu, chết cũng không nhận
nợ.