Thành phố C nổi tiếng nhất là phong cảnh của công viên Hưu Nhàn Hội Sở, vẫn lấy yên tĩnh, đẹp mắt mà nổi tiếng, toàn bộ kiến trúc phục cỗ làm từ gỗ tạo thành cảm
giác yên tĩnh nằm giữa vị trí khu vực thành thị ồn ào.
Lầu hai có vị trí góc nhìn tốt nhất, Thiệu Tử Vũ nhìn tin nhắn trên điện
thoại di động, khóe miệng xinh đẹp hơi giương lên, một thân quân trang
ngồi ngay ngắn ở vị trí gần cửa sổ, nho nhã nhưng không mất đi phong
cách cương nghị làm cho không ít ánh mắt của nữ phục vụ đều dừng trên
người anh.
Tin nhắn vừa rồi làm cho ánh mắt anh có chút mềm mại,
anh rất may mắn, nhiều năm như vậy giữa anh và cô gái nhỏ không có sinh
ra khoảng cách, cô đối với anh là như vậy tin tưởng cùng không khách
khí, tin tưởng là cô vô luận làm cái gì anh cũng không trách cô, sẽ
không làm khó cô.....Điểm này làm cho anh yên tâm, hiện tại anh nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng hồ ly vui tươi hớn hở của cô gái nhỏ.
Anh không thích bộ dáng nhíu mày buồn rầu của cô, anh thầm nghĩ muốn giữ gìn phần ngây thơ giảo hoạt riêng biệt kia.
"Tôi nói hiện tại quân hàm của cậu cũng không thấp, cần cùng cô gái nhỏ kia chơi loại trò chơi này sao?”
Tịch Minh ngồi ở đối diện trêu chọc, tên Thiệu Tử Vũ này cái gì cũng tốt,
cái gì cũng đều xuất sắc riêng điều này làm cho hắn cảm thấy không vừa
mắt, Cô Lam Kỳ kia trừ bộ dạng xinh xắn một chút, toàn thân đều là lông
bạch kim đáng giá để anh bỏ nhiều tâm tư như vậy sao.
"Có" Thiệu
Tử Vũ mở miệng, cô là cô gái độc nhất vô nhị trên đời này, anh nghĩ muốn quang minh chính đại ôm cô vào trong ngực yêu thương, che chở cả đời,
không để cho bất luận kẻ nào mơ ước, nhưng này còn cần thời gian, hiện
tại cô gái nhỏ còn chưa hoàn toàn đem anh xem là một người đàn ông, làm
anh có chút đau đầu.
"Thật sự phục cậu." Tịch Minh lắc đầu, hắn
nhớ thời điểm cùng học trường quân đội không biết có bao nhiêu bôn hoa
quân đội quỳ gối dưới phong thái của anh, nhưng là tên nhóc này không
một chút để ý, cả ngày trừ bỏ huấn luyện chính là đọc sách, nếu như
không phải là lần đó hắn len lén đi theo anh ra ngoài, hắn còn không
biết tên nhóc này khẩu vị nặng như vậy.
Hắn hoàn toàn nhớ rõ
chiều hôm đó trường học nghỉ nửa ngày, hắn cho là anh sẽ về nhà liền
muốn đi theo anh ăn chực cơm, không nghĩ tới tên này thế nhưng đi vào
bên trong trường cao đẳng, sau đó núp ở nơi nào đó nhìn một tiểu lolita
bộ dáng ngây thơ không kém phần đáng yêu ở trên sân thể dục buông thả
nguyên một buổi chiều, còn cười đến bộ dáng ngốc nghếch.
Từ khi nhìn thấy một màn kia, mỗi lần hắn nhìn thấy Thiệu Tử Vũ đều là biểu tình kinh ngạt, cũng quá lừa bịp đi.
Thiệu Tử Vũ hiểu được suy nghĩ của Tịch Minh, tình cảm của anh đối với cô
gái nhỏ nhiều khi anh cũng cảm thấy có điểm không thể tưởng tượng nổi.
"Nghe nói cậu bị điều đến một quân khu nào đó ở thành phố A, khi nào thì đi?" Tịch minh hỏi, chuyện tình cảm của anh bất quá là hỏi không được gì rồi liền tán gẫu chuyện khác.
"Tớ xin ở lại thành phố C rồi."
"Cậu không có bệnh đi." Giọng nói của Tịch Minh gia tăng lên một chút, hắn
biết anh rất thích cô nhóc kia nhưng không nghĩ tới anh lại vì cô mà
buông tha cho một cơ hội tốt như vậy, có thể điều đến thành phố A là mơ
ước của mỗi người quân nhân, cũng đã từng là mơ ước của hắn đáng tiếc vì nguyên nhân gia đình hắn đã buông bỏ.
"Chỉ là tạm thời.” Thiệu
Tử Vũ cười nhạt, anh phí hết công sức mới đem lệnh chuyển công tác hoãn
lại, một năm sau anh vẫn sẽ đi đến thành phố A.
Lúc này Tịch Minh mới yên tâm, nếu như anh thật bỏ qua hắn cảm thấy rất đáng tiếc, bất
quá anh sẽ chuyển đi, nhân tài giống như Thiệu Tử Vũ người ở sở nghiên
cứu khoa học quân khu thành phố A làm sao sẽ buông tha.
"Tên nhóc cậu, căn cứ theo tốc độ thăng chức này quá vài năm tớ hẳn phải gọi cậu đồng chí thượng tướng.” Tịch Minh cười.
"Nếu như cậu vẫn còn ở lại quân đội hẳn là cũng không kém đâu.” Thiệu Tử Vũ
nhớ rõ trước kia ở tại các phương diện Tịch Minh biểu hiện cực kỳ tốt.
Tịch Minh đột nhiên cười giễu cợt, "Đừng nói nữa, cuộc sống hiện tại của tớ
rất tốt, nghe xong ý nghĩ của cậu làm công ty hiện tại phát triển không
tồi, chờ một chút cho cậu xem tình trạng tài vụ của công ty.”
"Không cần."
Tịch minh kỳ quái vặn lông mày, "Đãi ngộ của bộ đội không kém, cậu đối với
tiền bạc cũng không để ý, tại sao ban đầu lại muốn tìm tớ hợp tác mở
công ty?" Mấy năm trước thời điểm hắn rởi khỏi quân đội, Thiệu Tử Vũ đưa ra ý tưởng hùn vốn mở công ty, anh bỏ vốn còn hắn phụ trách đưa công ty vào hoạt động, ban đầu còn tưởng tên nhóc này muốn giúp hắn một phen,
hiện tại cảm giác chuyện không phải như vậy, hàng năm chỉ cần đem lợi
nhuận công ty đưa cho anh, chuyện còn lại anh căn bản là không hề hỏi
tới.
"Bởi vì khi đó tớ đột nhiên phát hiện một vấn đề." Thiệu Tử Vũ không nhanh không chậm mở miệng
"Vấn đề gì?"
"Hóa ra là tiền nuôi vợ tốn không nhỏ." Đây cũng là phát hiện sau này của
anh, tiền lương quân nhân bình thường, cô gái nhỏ kia rất yêu thích gây
họa, không sớm chuẩn bị một chút là không được, hơn nữa anh cũng muốn
cho cuộc sống sau ngày của hai người trôi qua tốt đẹp, không muốn cô
phải chịu trói buộc về vật chất.
"Mẹ nó." Tịch Minh phun ra một
câu cùng với một thân tây trang hoàn toàn rất không phù hợp với lời vừa
nói, hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng duy nhất không nghĩ đến điểm này.
"Như vậy sự kiện kia cậu đã giúp cô bé giải quyết."
Thiệu Tử Vũ biết hắn chỉ là chuyện gì, sở dĩ mấy năm nay anh yên tâm ở lại
trong quân đội, nguyên nhân là có Tịch Minh người này giúp anh trông
chừng cô, cho nên anh mới biết chuyện cô thiếu tiền, vì thế mới mượn cớ
đưa quà đưa thẻ cho cô.
"Hẳn là đã giải quyết.” Anh cười.