Sáng sớm, lúc Kỷ Thiên Hàng thức dậy liền nhìn thấy Quả Táo Quân ngồi ở phòng khách giống như ngồi thiền, anh lấy làm kinh hãi.
Quả Táo Quân cười đến gian trá, cậu ấy liền tiến tới bên cạnh Kỷ Thiên
Hàng, dắt anh đến trên ghế sô pha, mắt híp lại, làm ra bộ dáng nghiên
cứu: "Thành thật khai báo, tối hôm qua cùng chủ cho thuê nhà của tôi làm cái gì?"
Kỷ Thiên Hàng hắt hơi một cái: "Ngủ, còn có thể làm gì?"
Quả Táo Quân cười thầm: "A, thì ra là ngủ, được rồi, anh em, tôi hiểu."
Kỷ Thiên Hàng cũng hiểu Quân này nói có ý gì, chỉ là rất đáng tiếc, hai
người biểu đạt ý tứ quả thực là —— ông nói gà bà nói vịt. Anh cũng lười
sửa đúng, ừ, dù sao mình và Tiểu Huệ thật sự là đang ngủ, nhưng mà là
một ngủ ở trên giường, một bị đá đến dưới giường vẫn còn tiếp tục ngủ.
Anh đứng dậy muốn đi tìm chút gì đó để ăn, chỉ là Quả Táo Quân còn là một
tấc cũng theo sát không rời, ở bên cạnh anh nói lảm nhảm: "Đại ca Kỷ
Thiên Hàng, anh có thể tiến dần từng bước, công lao của người anh em này cũng không nhỏ, nếu không phải em giữ bí mật tuyệt đối, thì hôm nay anh làm sao có thể ở nơi này, con có, lần trước anh đánh em một quyền, em
còn nhớ kỹ, anh định bao giờ thì bồi thường em. . . . . ."
Kỷ Thiên Hàng khẽ cau mày: "Có người nói qua cậu rất ồn ào chưa?"
Quả Táo Quân sững sờ: "Không có, thế nào?"
Kỷ Thiên Hàng: "Được rồi, xem ra bên cạnh cậu có quá nhiều người không thành thực rồi."
Quả Táo Quân nhãn châu xoay động: "Anh em, anh nhất định phải như vậy phải
không? Bằng không tôi đem chuyện cậu nói dối ví tiền bị người ta cướp
nói cho chủ cho thuê nhà nhé?"
Tay Kỷ Thiên Hàng mở sữa tươi hơi
dừng, sau đó anh nhếch môi cười: "Vậy sao, thật ra cậu đi nói một chút
coi, tôi không ngại việc trên mặt cậu có thêm mấy vết bầm tím."
Quả Táo Quân nhảy ra một bước dài, dùng động tác bảo vệ, cùng lời nói nịnh
hót: "Đại ca, em muốn nói thì đã sớm nói rồi, sao sẽ đợi cho tới hôm nay đây? Hiểu lầm, hiểu lầm. . . . . . Em thật lòng thành ý tới giúp anh,
ừ."
Kỷ Thiên Hàng cười: "Được rồi, cậu nói nhiều như vậy, muốn lừa tôi cái gì?"
Quả Táo Quân chân chó mà đem một kịch bản gốc lấy ra: "Đây là một chương
trình quảng cáo, anh chỉ cần bày mấy động tác là được, sau đó chúng em
đem mặt P thành người khác. Cho nên anh không cần lo lắng sẽ ló mặt
trước công chúng, hơn nữa chúng em quay chụp rất an toàn, nhân viên làm
việc sẽ giữ kín như bưng, không ai biết anh chụp qua hình này, còn có
thù lao hậu hĩnh. . . . . . Dĩ nhiên cái này anh có thể nhìn không thuận mắt."
Quả Táo Quân dùng vai tú bà cổ đại thủ hạ với cô nương,
trên vẻ mặt nghiên cứu trên dưới thân thể của Kỷ Thiên Hàng, không khỏi
cảm thán: "Anh và chủ cho thuê nhà thật đúng là một đôi trời đất tạo
nên, vóc người hai người đều tốt như vậy."
Lời vừa nói ra, trong
nháy mắt Kỷ Thiên Hàng nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia quả thật lạnh đến
Nam Cực, cậu rất "Thân thiết" níu lấy cổ áo của Quả Táo Quân: "Làm sao
cậu biết vóc người Tiểu Huệ đẹp?"
Quả Táo Quân thật sự có loại
kích động cắn đứt đầu lưỡi, chính mình lại đi vạch áo cho người xem
lưng, chẳng lẽ thẳng thắn nói, tối qua quan sát bọn họ hỗn chiến, đồng
thời một lần thưởng thức được vóc người xinh đẹp của chủ cho thuê nhà?
Được rồi, dù là cắn lưỡi. Quả Táo cũng không nói lời này. Cậu ấy làm bộ
như không biết, trả lời một câu: "Chúng ta cũng biết chủ cho thuê nhà là Lão sư hình thể, anh nói xem có Lão sư hình thể nào mà vóc người không
tốt không."
Kỷ Thiên Hàng liếc cậu ấy một cái, sau đó từ từ buông tay: "Vóc người của cô ấy thật ra thì không được tốt, không thấy bình
thường cô ấy hay mặc quần áo rộng thùng thình ư, trừ che giấu ra còn có
thể làm gì?"
Quả Táo Quân ở trong lòng trợn mắt: trợn tròn mắt nói lời bịa đặt là đại ca đi.
Được rồi, Tiểu Huệ thật sự là rất thích dậy trễ, nhất là khi trường học
không có lớp, hơn nữa, hôm nay cô dậy trễ còn có một nguyên nhân khác.
Tối hôm qua Kỷ Thiên Hàng nằm ngủ ở trên sàn nhà, bảo cô ngủ thế nào
được?
Cô bên trái nhếch miệng lên 30 độ, đồng thời con mắt trái
híp lại. Sau đó mở laptop bên trên giường ra, lên QQ, mở ảnh chân dung
Tiểu Tiết ra, sau đó đánh xuống một hàng chữ: cậu lên QQ, tôi có tin tức nói cho cậu.
Chỉ là lúc chuẩn bị gửi đi cô do dự: nếu như Tiểu
Tiết tới cửa bắt người, nói không chừng Kỷ Thiên Hàng sẽ làm ra chuyện
tình càng làm cho người ta tức hộc máu.
Vừa lúc đó, cửa phòng “rầm rầm” mở ra, Kỷ Thiên Hàng đứng ở cửa, miệng khẽ mỉm cười: "Con heo lười rời giường."
Tiểu Huệ định đóng laptop, tức giận nói: "Chớ quấy rầy tôi...tôi ngủ tiếp một lát."
Kỷ Thiên Hàng cười: "Được rồi, nếu như em thật sự không lên nổi, tôi tới
giúp em một lần." Nói xong, người liền đi vào trong rồi.
Tiểu Huệ liếc anh một cái, sau đó bình tĩnh vén chăn lên, nói: "Anh phải giúp
tôi cái gì, gấp chăn sao?" Thì ra không biết cô mặc chỉnh tề lúc nào,
quả nhiên là phòng ngự vô cùng nghiêm.
Kỷ Thiên Hàng buông tay: "Nói đùa, chăn của em lúc nào thì gấp xếp qua?"
Tiểu Huệ cười to: "Đó là phong cách của cô nương như tôi, chỉ là so với cái
người ị không chùi đít thật sự là văn minh hơn nhiều."
Kỷ Thiên
Hàng bị lời này làm chán ghét: "Giang cô nương, em thật sự rất ghê tởm." Thanh mai trúc mã lớn nhất chỗ xấu của anh cô quen thuộc rất nhiều 囧
chuyện xấu quẫn, đồng thời còn thường mang cơm lạnh xào nóng thỉnh
thoảng lấy ra phơi nắng. Nhất là thời kỳ mặc tã, chuyện cười, thật sự là ba ngày ba đêm đều nói không xong.
Quả Táo Quân đã đi ra ngoài
làm việc rồi, mà Kỷ Thiên Hàng còn đi thăm thư phòng sau một đoạn thời
gian nữa anh phải ở. Được rồi, đây mới thật là thư phòng, không chỉ có
trên giá sách để đầy sách, ngay trên sàn nhà, trên ghế đều có bóng dáng
của sách . . . . . . Anh rống lớn một tiếng: "Giang Tiểu Huệ, chỗ này
thật người có thể ở sao? Tôi chịu tiền thuê nhà gấp đôi chỉ có thể bị
đối xử như thế nào sao!"
Tiểu Huệ cắn bánh bao, vỗ trán: "Đúng
vậy, rất dơ rất loạn, cho nên anh xác định là vẫn phải thuê sao? Anh
phải hiểu rõ ràng, trừ gian phòng này thì tôi không thể cho anh chỗ ở."
Kỷ Thiên Hàng nhún nhún vai, cười: "Không có việc gì, đợi lát nữa chúng ta sửa sang một cái là tốt, muốn mua ít đồ." Anh kéo cái ghế, ngồi đối
diện Tiểu Huệ, "Tôi nhớ rõ em đối xử không phân biệt nhỉ, được rồi, tôi
và em đi mua đồ dùng trên giường." Nói xong tay mắt lanh lẹ đoạt đi bánh bao ở dưới miệng Tiểu Huệ, không chút để ý nhét vào trong miệng của
mình. . . . . .
Tiểu Huệ mắt trợn trắng: "Đại ca, nước miếng của tôi cứ như mỹ vị à?"
Kỷ Thiên Hàng: "Ăn nhanh lên, ăn xong đi mua đồ."
Tiểu Huệ: "Tôi không rảnh, tự anh đi mua."
Kỷ Thiên Hàng cười: "Thời gian liền muốn giữa cặp vú bò sữa sẽ có sữa tươi, vắt bóp vắt bóp chắc sẽ có."
Mặt Tiểu Huệ đầy vạch đen: " Không nghĩ tới sắc đẹp của anh đã phát triển thành bò sữa nhỉ, thật sự là đói bụng ăn quàng."
Kỷ Thiên Hàng bình tĩnh nói: "Đa tạ khích lệ."
Thời điểm hai người cãi vã, luôn có một người là ngôn ngữ sắc bén như giáo,
cũng có một người da mặt dày như lá chắn, như vậy mới có thể tức chết
anh tức chết tôi, mọi người cùng nhau liều mạng càng khỏe mạnh.
Vậy mà hôm nay chậm hơn, thời điểm hai oan gia cùng nhau xuất môn đi mua
đồ, đồng thời Tiểu Huệ nắm trong tay biên lai mượn đồ —— số tiền một ít
nhóm số không. Kỷ Thiên Hàng có ý tứ là, anh nguyện ý trả thù lao mua
sắm cho Tiểu Huệ, dĩ nhiên lúc mua sắm, tiền cũng là anh bỏ ra.
Tiểu Huệ vẫn luôn không che giấu bản tính yêu tiền của mình, cho nên đối mặt với Kỷ Thiên Hàng đưa tới cửa hàng buôn bán, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Cửa hàng lầu ba là chuyên khu hàng tiêu dùng, mục đích rõ
ràng, Tiểu Huệ mang theo Kỷ Thiên Hàng đi thẳng hướng giường bên kia,
trải qua giường hai người vừa lớn vừa nhỏ, Kỷ Thiên Hàng kéo Tiểu Huệ
lại. Khẽ mỉm cười nói: "Lấy cái này đi."
Tiểu Huệ trừng mắt liếc anh một cái: "Anh xác định cái giường này có thể thả xuống được?"
Cô bán hàng vừa nhìn thấy khách tới cửa, vì vậy khuôn mặt tươi cười chào
đón, nói: "Ánh mắt tiên sinh thật tốt, cái này là hàng mới đến, màu
trắng thuần khiết, thiết kế vừa thích hợp giành cho cặp vợ chồng mới
cưới giống như hai người."
Tiểu Huệ vỗ trán, không khỏi cảm thán
cô bán hàng này, ánh mắt không lớn, từ nơi nào nhìn ra cô và Kỷ Thiên
Hàng là vợ chồng mới cưới hả?
Kỷ Thiên Hàng vẫn đứng ở một bên, cười cười.
Cô bán hàng biết mình nhầm: "Nếu như cái này không thích hợp, nơi này của
chúng tôi có giường gia cư, còn có tủ đựng sách, đến đây đi. Nhất định
hai người sẽ thích. . . . . ."
Cô bán hàng vẫn còn thao thao bất tuyệt nói, mà Tiểu Huệ lại là lôi kéo Kỷ Thiên Hàng rời đi. . . . . .
Kỷ Thiên Hàng: "Tôi thật sự cảm thấy cái giường ngủ sẽ thật thoải mái."
Tiểu Huệ: "Quá lớn!"
Kỷ Thiên Hàng: "Không lớn, vừa khít phòng em."
Lời vừa nói ra, Tiểu Huệ liếc xéo anh một cái: "Vậy anh càng không cần suy
nghĩ, căn phòng kia tôi cự tuyệt cho anh thuê. Được rồi, tôi cảm thấy
được tôi mang theo anh chính là một chuyện sai lầm, anh nói cái gì cũng
đừng nói, ở một bên như một vài người đầu gỗ là tốt rồi."
Kỷ Thiên Hàng thật sự không nói, thời điểm mua đồ có tiền mới đúng là đại gia, cho nên ở trong thương trường, Tiểu Huệ lớn nhất.
Thật vất vả, Tiểu Huệ lựa chọn đi lựa chọn lại, mua cái giường không lớn
đồng thời hiệu quả rất cao, thuận tiện ở trong cửa tiệm lấy giá cả ưu
đãi cách mua vật dụng nguyên bộ trên giường.
Thời điểm cà thẻ, cô đem hóa đơn cho Kỷ Thiên Hàng liếc nhìn. Quầy tiểu thư khẽ mỉm cười:
"Hai vị tình cảm thật tốt, giống thời điểm tôi mua đồ, cho tới bây giờ
đều không đem hóa đơn cho anh nhà tôi nhìn, như vậy về nhà có thể báo
nhiều chút nào hay chút đó."
Kỷ Thiên Hàng đối với quầy tiểu thư
khẽ mỉm cười, thuận tay đem tay khoác lên trên vai Tiểu Huệ, làm ra động tác thân mật: "Ui, vị này nhà tôi thực sự rất đáng yêu, tôi đều hết
cách với cô ấy đấy."
Tiểu Huệ khởi động khuôn mặt tươi cười, mà
tay lại bình tĩnh mò mẫn đến eo của Kỷ Thiên Hàng, nhẹ nhàng vuốt ve,
bỗng chốc tìm đúng vị trí, sau đó dùng lực bấm một cái. Một phát kia
tuyệt đối không nhẹ, Tiểu Huệ có thể bảo đảm.
Làm xong những thứ
này, nét mặt Tiểu Huệ tươi cười như hoa mà nói với tiểu thư kia: "Có
biện pháp gì đâu, chồng tôi, anh ấy tính toán sổ sách rất cẩn thận, nếu
không cho anh ấy nhìn, anh ấy không yên tâm."
Quầy tiểu thư cảm
thán liếc nhìn Kỷ Thiên Hàng, âm thầm cảm thấy mình nhìn lầm: người đàn
ông này nhìn không giống như vắt cổ chày ra nước, thật chẳng lẽ, người
không thể xem bề ngoài?
Trên đường trở về, Kỷ Thiên Hàng vẫn còn
không ngừng xoa vị trí bị đau, anh cắn răng nói: "Đều nói đánh là hôn
mắng là yêu, Tiểu Huệ, em như vậy là yêu tôi sao?"
Tiểu Huệ liếc
anh một cái, đem giấy tờ giao vào trong tay anh, thân thiết nói: "Đúng
vậy, tôi yêu anh, cho nên chừng nào thì anh đem tiền trả lại cho tôi,
bao gồm tiền mua đồ hôm nay, còn có thù lao của tôi."
Kỷ Thiên
Hàng trấn định, suy tư một chút, vô cùng nghiêm chỉnh nói: "Nói như vậy, hai ta thích hợp quây quần, ở chung một chỗ thôi."