Lần này mua đồ, trừ giúp Kỷ Thiên Hàng mua các loại đồ dùng trên giường,
Tiểu Huệ còn mua cho chính mình một tấm thảm luyện múa, trải trên sàn
nhà, trực tiếp có thể làm các loại động tác hình thể. Chủ ý của Tiểu Huệ ở thời điểm mất ngủ là chơi đùa giải trí, chỉ là không ngờ vừa mới về
nhà chưa được bao lâu cũng không có đất dụng võ.
Ngồi khoanh chân ở trên tấm thảm, Tiểu Huệ có chút không có trạng thái ở đây, trong đầu
đều lần lượt quanh quẩn tiếng nói của người khác "Chúng tôi thích hợp ở
chung một chỗ", hiệu quả này giống như một đoạn ghi âm tuần hoàn phát ra hình, nói như thế nào đây, lời này thật ra thì rất ác cảo, hai người ở
chung một chỗ có thể thích hợp sao? Chỉ sợ cũng chỉ giống như Kỷ Thiên
Hàng, đùa bỡn tình cảm cô nương, người đàn ông cặn bã có thể mở miệng
nói thế. Mà Tiểu Huệ rốt cuộc là rối rắm cái gì, cô nghiêm túc nghĩ lại, suy tính các loại nhân tố, đương nhiên cũng bao gồm kết luận rất lừa
bịp, nói thí dụ như mình yêu Kỷ Thiên Hàng, cho nên có phản ứng lớn như
vậy đối với anh.
Tiểu Huệ “phi” một tiếng, bác bỏ ý nghĩ này:
nếu như thực sự yêu người đàn ông thúi này, tám trăm năm trước đã cùng
anh lăn lộn trên giường rồi, còn có thể lưu lạc tới bây giờ à, hiện tại
hai người cứ hễ gặp mặt liền cãi nhau? Nói cho cùng, cô chính là cảm
thấy mình bị Kỷ Thiên Hàng vô cùng nhàm chán sắp xếp vào bẫy, anh đang
trả thù cô tối hôm qua hại anh ngủ dưới đất.
Nghĩ tới đây, Tiểu
Huệ quả quyết đứng dậy, đứng ở thư phòng, a a a,… không đúng, bây giờ là phòng của Kỷ Thiên Hàng. Cô tựa bên cánh cửa, chính nghĩa nói: "Này, Kỷ Thiên Hàng, anh xong chưa, tôi cùng anh nói chuyện mấy câu."
Kỷ
Thiên Hàng đang hăng hái chiến đấu với cái chăn đơn, chậm rãi xoay người lại, trên mặt mang nụ cười kinh điển: "Được, em có muốn ngồi cùng
không? Cái giường này thật sự rất thoải mái."
Một tay Tiểu Huệ
đẩy cửa ra, khí thế mười phần: "Không cần, tôi thích hai ta chiều cao
đối lập như bây giờ." Sự thật chứng minh, một người đàn ông coi như
trường Phá Thiên, cao như Diêu Minh vậy, cậu ấy ngồi xuống còn thấp hơn
một đoạn so với phái nữ.
Cái góc độ nhìn từ trên cao xuống này,
Tiểu Huệ hắng giọng, nói: "Mặc dù tôi rất không muốn đánh giá gì về tác
phòng sinh hoạt của người đàn ông thúi, nhưng mà tôi lại vẫn muốn nói
một câu, đại ca, ngàn vạn lần muốn tìm mục tiêu chính xác, có cô nương
là anh không chơi nổi, cô nương đây, không kém cạnh, anh có năng lực thì thử khiêu chiến xem."
Kỷ Thiên Hàng vẫn mỉm cười như cũ, giống
như anh rất ít khi không cười, dĩ nhiên lần này anh cười có khí phách,
cảm giác xem thường: "Quá thâm ảo rồi, tôi cũng cần phiên dịch văn hiện
đại."
Tiểu Huệ quơ lấy một quyển sách trong tay hướng đỉnh đầu Kỷ Thiên Hàng ném qua, kết quả anh quay đầu đi, tránh thoát. Đồng thời kêu rên: "Này, Giang tiểu thư, tính cách bạo lực này của em lúc nào thì có
thể thay đổi vậy."
Tiểu Huệ cười giả dối: "Biến, chỉ cần anh là
người đầu gỗ, anh hơi lượn quanh một chỗ ngoặt thì anh lại không hiểu,
không biết anh tốt nghiệp thế nào. Được, cô nương đây đã nói rõ ràng,
trước đó không phải anh nói hai ta thích hợp ở một chỗ sao? CMN, anh quá đáng đánh đòn rồi, có biết lời này ở trong lòng tôi tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng không? Vừa nghĩ tới tôi đã từng là đối tượng bị ý dâm của anh độc hại, cả người tôi liền sợ hãi, tại sao vậy!"
Kỷ Thiên Hàng nghiêng đầu sang chỗ khác cười trộm, sau đó quay mặt lại, chân thành nhìn Tiểu Huệ, để cho cô nói tiếp.
Tiểu Huệ trừng mắt liếc anh một cái: "Hôm nay nếu anh là con tôi, tôi nhất
định sẽ xách lỗ tai anh nói rõ chuyện tình cảm này với anh, cũng lớn
tuổi như vậy rồi, còn làm bộ dáng cà lơ phất phơ . . . . . ."
Cô còn chưa nói hết, rốt cuộc Kỷ Thiên Hàng nhịn không được bật cười:
"Giang cô nương, không ngờ tôi nói đùa một câu làm cho tâm linh còn nhỏ
của em thương tổn không cách nào phai mờ được, được rồi, tôi đầu hàng,
tôi nhận sai, tôi sẵn lòng vì thế mà ký kết tất cả hiệp ước không bình
đẳng, chỉ cần em đừng làm nữ Đường Tăng hiện đại nữa, được không? Tôi
thừa nhận, tôi chính là yêu nghiệt trộm tâm, trộm đi trái tim của vô số
đồng bào phái nữ, nhưng mà, cầu xin đại sư không cần độ hóa tôi, bởi vì
tôi hồ đồ ngu xuẩn không linh nghiệm bằng Tôn hầu tử."
Tiểu Huệ
ra hiệu: "OK." Sau đó xoay người rời đi, cô cũng không phải là mẹ Kỷ
Thiên Hàng, CMN, không có nghĩa vụ giáo dục anh. Dĩ nhiên Kỷ Thiên Hàng
cũng không có cơ hội tiếp nhận giáo dục của lão mẹ, bởi vì mẹ cậu ấy mấy năm trước đã không còn. Có lời đồn đãi nói mẹ anh tự sát, nhưng Kỷ
Thiên Hàng, tiểu tử này đối với chuyện này chưa bao giờ để ý qua, cho dù ngày đó, thời điểm nghe được mẹ anh không có tin tức, anh còn lấn ná ở
nhà Tiểu Huệ cùng cô cãi vã.
Dù Tiểu Huệ muốn đem anh nghĩ thành
"Đem bi thương chôn ở trong lòng không để cho người ta thấy" cái loại
người này…, nhưng sau đó Kỷ Thiên Hàng vẫn như cũ làm theo ý mình, bộ
dáng lãng tử, để cho Tiểu Huệ im lặng thăm hỏi.
Quả Táo trở lại
liền chui vào phòng của Kỷ Thiên Hàng, nói cho oai là đi thăm. Ở trong
phòng khách, Tiểu Huệ mắt hướng lên trời than: trời mới biết có phải hai người ở trong phòng tiến hành chuyện tình cấm trẻ nhỏ hay không. Khụ
khụ, dĩ nhiên, đây là tâm cô còn tồn tại oán niệm đối với Kỷ Thiên Hàng
thời điểm sinh ra ý tưởng hung ác, chẳng qua là ý nghĩ này cũng bôi nhọ
Quả Táo Quân vô tội mà thôi.
Trong phòng, Quả Táo Quân ngắn ngủi
nói "A, gian phòng rất tốt, rất rộng rãi, rất sáng ngời" mới bắt đầu
dùng vài từ ngữ mơ hồ này, bỏ qua nó, cậu ấy tiến vào chính đề. Cậu ấy
móc ra mấy tờ quảng cáo quay chụp để so sánh, chỉ vào động tác của người mẫu ở phía trên bức ảnh, kiên nhẫn giải thích: "Đơn giản mà nói, anh
phải chụp mấy cái ngoại cảnh như thế này, còn có ở trong phòng chụp ảnh
chụp mấy nội cảnh, anh yên tâm, động tác gì gì đó thì nhiếp ảnh gia sẽ
dạy anh, anh chỉ cần tự mình trình diện thì mọi sự làm xong."
Ánh mắt Kỷ Thiên Hàng tập trung ở một tấm trong đó, chỉ thấy phía trên, một người đàn ông toàn từ trên xuống dưới chỉ mặc một cái quần lót, hơn nữa độ cao của cái quần này chỉ đủ để che đậy bộ vị quan trọng, dọc theo
bên cạnh còn mơ hồ có thể nhìn thấy mấy cọng lông tóc. . . . . . Khóe
miệng cậu theo bản năng giật giật hai cái: "Ý của cậu là để cho tôi cởi
đến trình độ này rồi cho người ta quan sát?"
Quả Táo Quân chân
chó mà cười: "Anh đừng nhìn hình ảnh bỉ ổi này, thật ra thì thời điểm
thực tế chụp ảnh không có thấp như vậy, anh yên tâm, các biện pháp an
toàn tuyệt đối đúng chỗ, hơn nữa quan hệ giữa tôi và đạo diễn cũng không tệ lắm, đến lúc đó chỉ cần anh không muốn cởi, tôi sẽ giúp anh nói với
đạo diễn." Cậu chú ý nét mặt của Kỷ Thiên Hàng, nhìn thấy anh hình như
còn rất không hài lòng, lại tiếp tục đưa ra điều kiện: "Nếu như anh thật sự không muốn chụp hình, anh có thể trực tiếp đi, ai cũng không ngăn
được anh, không phải sao?"
Kỷ Thiên Hàng nhẹ nhàng để xuống hình: "Tôi không nhớ rõ, tôi đã đồng ý với cậu là đi chụp hình nhỉ?"
Quả Táo Quân khóc mau: "Đại ca, không chơi chỉnh người như vậy, em đều đã
cùng đạo diễn lập Quân Lệnh Trạng rồi, nếu như ngày mai anh không xuất
hiện, em thật sự sẽ chết rất thê thảm, anh coi như phát tấm lòng vàng,
giải cứu một người nơi nước sôi lửa bỏng nhé." Nói qua, cậu còn kéo quần áo của Kỷ Thiên Hàng càng không ngừng đung đưa qua đung đưa lại.
Kỷ Thiên Hàng nhíu mày: "Cậu có thể cho tôi ưu đãi gì, không cần nói thù lao với tôi, thứ này không đủ hấp dẫn người."
Nói đến đây, Quả Táo Quân nở nụ cười, con ngươi cậu vòng vo gần nửa vòng,
nhỏ giọng nói một câu, chính là những lời này khiến Kỷ Thiên Hàng ngầm
hiểu rồi cười lớn, không khỏi cảm thán: "Được, thứ này được, đồng ý!"
Quả Táo Quân thở ra một hơi thật dài, vì bảo vệ chén cơm của cậu, cậu cũng chỉ có thể lừa gạt người khác thôi.
"Quả Táo Quân, mau mau sửa sang xong quần áo ra ngoài." Tiểu Huệ ở ngoài cửa gọi với.
Cả đời này, để cho cả người Quả Táo chấn động không dứt, điển hình là bộ
dạng có tật giật mình, cậu vội vàng dặn dò Kỷ Thiên Hàng, sau đó thặng
thặng thặng chạy ra ngoài, tiếp nhận triệu kiến của chủ cho thuê nhà.
Kỷ Thiên Hàng nằm ở trên giường chính mình sửa sang sắp xếp để thích ứng,
ừ, mặc dù không có mùi người khác, nhưng ngủ vẫn vô cùng thoải mái. Lúc
này, anh lấy điện thoại di động trong túi quần ra, một cái di động tắt
máy mấy ngày.
Vừa khởi động máy, hơn mười cuộc gọi cùng với hơn
trăm tin nhắn thay nhau oanh tạc điện thoại di động, liếc qua, có trong
nhà, có bạn bè, có đồng nghiệp, dĩ nhiên còn có phụ nữ. Người nhà muốn
anh đi về nhà, đồng nghiệp hỏi anh chuyện công tác, phụ nữ. . . . . .
Tìm anh chuyện liền phức tạp rồi.
Có một tin nhắn khiến anh chăm
chú nhìn thêm: Kỷ Thiên Hàng, lần này cậu lại muốn biến mất bao lâu vậy, cậu không về, viện trưởng thật sự muốn đánh chết tôi rồi. PS: Nghe bác
trai nói rằng có ý nghĩ muốn khóa thẻ tín dụng của cậu đó.
Anh
nở nụ cười: lão già này đúng là buồn cười, nhiều năm giao thủ như vậy
rồi vẫn còn không chịu hết hy vọng, rốt cuộc lại muốn sử dụng chiêu khóa thẻ tín dụng, chẳng lẽ ông ấy không biết nguồn gốc kinh tế của anh đã
sớm không phải từ chỗ của ông ấy?
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi: "Kỷ Thiên Hàng, sửa sang xong quần áo rồi thì mau ra đây."
Kỷ Thiên Hàng hài lòng nở nụ cười: thanh âm này vẫn còn rất dễ nghe. Vì
vậy tâm tình của anh không tính là hỏng bét, nghe lời đi ra, chỉ là
trước khi ra ngoài vẫn còn bình tĩnh chỉnh tóc một chút, xác nhận mình
anh tuấn mới vừa lòng đánh điểm max.
Tiểu Huệ bình tĩnh đem một túi cá sống giao vào trong tay Kỷ Thiên Hàng, nhếch miệng cười: "Động thủ đi."
Hiểu rõ ý của Tiểu Huệ là muốn bọn anh tự mình động thủ chuẩn bị bữa tối, Kỷ Thiên Hàng cười khổ: "Nếu không thì chúng ta gọi đồ ăn mua ngoài đi,
tôi mời khách."
Tiểu Huệ liếc anh một cái: "Đại ca, anh có tiền sao? Có tiền thì trước tiên đem tiền cho tôi mượn."
Một tên con trai dĩ nhiên không thể nói thẻ tín dụng của mình vẹn toàn
không tổn hao gì, chẳng thế thì lý do anh vào đây ở liền uổng công rồi.
Quả Táo ở một bên đưa mắt nhìn: anh em, tự mình động thủ cơm no áo ấm thôi.
Kỷ Thiên Hàng không cam lòng hỏi một tiếng: "Giang cô nương, một cô gái
xinh đẹp – thiện lương - dịu dàng lại là cô gái tốt hào phóng giống như
em vậy, nhất định sẽ không thật sự bảo lão đại này xuống phòng bếp chứ?"
Tiểu Huệ lườm: "Đại ca, đừng có lề mề, cậu ở chỗ của tôi, chẳng lẽ còn muốn
tôi phục vụ ăn uống vệ sinh sao? Hơn nữa, tôi chỉ để anh giết cá, rửa
rau, cuối cùng vẫn là tôi tới đun nấu, anh còn oán trách cái gì."
Kỷ Thiên Hàng giật mình: "Em nấu? Cái đó, thật sự có thể ăn sao?" Làm
thanh mai trúc mã, anh vô cùng hiểu rõ tay nghề của Tiểu Huệ, khó ăn đã
không đủ để hình dung, quả thực là thê thảm không nỡ nhìn. Có một lần,
suýt chút nữa cô đã gây ra hoả hoạn.
Tiểu Huệ cười sáng lạn với anh: "Anh sợ à, vậy thì anh cũng đừng ăn, thật sự, tôi không miễn cưỡng anh đâu."
Tiểu Huệ chán ghét cười Kỷ Thiên Hàng, Kỷ mỗ cũng không chịu nổi dáng vẻ cô
cười, bởi vì nét mặt bình thường kia hiện ra chính xác là không có
chuyện tốt.
Cuối cùng một tên con trai vẫn ngoan ngoãn đi theo cá làm đấu tranh, mặc dù căn bản anh không có xuống bếp, thời điểm đang xử lý cá xuất hiện vấn đề cá sống đại náo phòng bếp, người cá hỗn chiến từ từ xuất hiện chuyền sáng ngời có hồn, chỉ là cuối cùng vẫn tính là đã
hoàn thành nhiệm vụ.
Tiểu Huệ ở bên ngoài phòng bếp, bất đắc dĩ
lắc lắc đầu, trợn mắt nhìn thẳng vật trên cái thớt gỗ, con cá thoi thóp, nói: "Cậu em, rốt cuộc anh có biết tư vị sống không bằng chết như thế
nào không?"
Con cá thương cảm nhìn cô, đột nhiên xuất hiện trong tròng mắt, nước mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Vì thế đi công tác vài ngày, vừa trở về ngày thứ nhất, buổi tối, Kim Lệ
Toa bị một mảnh hỗn độn của căn phòng "Nhiệt liệt hoan nghênh" .