Trúc Mộng Lan Viên: Quỷ Nhãn Tiểu Thư

Chương 26: Chương 26: Bắt gian tại trận




“Pudsa đã đi đón sư thầy, tôi ra xem Rarin chuẩn bị thế nào.” Din bỏ một tay vào túi quần, nhàn nhạt nói. Anh nhìn thấy vai cô có vệt nước, nhớ tới Lom nói cô gây rối từ sáng giờ, cô tạt nước Lom?

“Tôi tưởng anh không quan tâm chứ.” Diêu Tử Đồng nhếch môi cười, đối diện với Pathapee cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. tên Lom payu kia chỉ khiến cô căng dây thần kinh.

“Tôi xem thử lễ gì đó có thật sự linh nghiệm hay không.” Din nhấc chân bước đi, “Cô theo tôi.”

“Tôi mang túi vào văn phòng đã.”

“Không cần. Tôi khóa cửa rồi. Đi thôi.” Din nắm lấy cổ tay của Diêu Tử Đồng, buộc cô phải đi theo anh, Mọi người đều chuẩn bị đồ để sư thầy tới làm lễ, không còn ai trong văn phòng nên phải khóa cửa, anh không muốn kẻ có mưu đồ bất chính lẻn vào.

Diêu Tử Đồng bất đắc dĩ liếc nhìn Din, anh em nhà này thật thích kéo tay người ta, cũng may anh không “cầm thú” như tên kia.

“Hôm nay cô tới nhà tôi ăn tối, mẹ tôi mời.” Din nhìn thẳng phía trước, thản nhiên nói.

Bà Adisuan vẫn muốn gặp mình?

Diêu Tử Đồng suy nghĩ trong giây lát, cô có nên đem chuyện của Lom payu kể cho bà Adisuan biết?

Liệu bà ấy có tin không?

Hay là bà ấy cũng mắng cô điên như tên Lom payu đó?

Không nghe tiếng của Diêu Tử Đồng, Din nghi hoặc nhìn qua, thấy cô trầm ngâm anh nhàn nhạt hỏi, “Sao vậy?”

Diêu Tử Đồng lắc đầu, “Không gì. Tôi đi với anh.”

“Cô thích ăn món gì?”

“Chỉ cần không phải đu đủ, còn lại cái gì tôi cũng ăn được.”

Nghe Diêu Tử Đồng nói vậy, Din kinh ngạc nhìn qua, “Làm sao vậy?” Diêu Tử Đồng khó hiểu, mặt cô dính gì sao?

Din lạnh nhạt lắc đầu, lại chuyển mắt về phía trước. Cô ấy cũng giống anh không thích ăn đu đủ, thật là trùng hợp.

Hai người họ vừa nói chuyện vừa đi tới cửa lớn của khu nghỉ mát, Rarin, Cha Arm, Nita, Nathee và Bualoy vô tình quay sang, thấy hai người tay trong tay, à không không phải, là Din nắm cổ tay của Diêu Tử Đồng, họ cười vô cùng ái muội, riêng mặt của Nita và Cha Aim hơi khác thường.

Lúc này Diêu Tử Đồng mới chợt nhớ, cô vội vàng rút tay ra, vừa rồi chỉ lo suy nghĩ nên cô quên mất.

Sắc mặt Din bình thản, anh kéo lại áo khoác, nhìn lướt qua mọi người, “Đã chuẩn bị xong hết rồi?”

“Dạ rồi ạ.” Rarin lễ phép gật đầu.

Din hài lòng, anh cùng Diêu Tử Đồng và mọi người hướng mắt nhìn bên ngoài, chờ Pudsa. Một lúc sau, xe chuyên dụng của khu nghỉ mát vào tới, chậm rãi đậu trước cửa, Pudsa nhanh chóng xuống xe, vòng sang mở cửa, nép sang một bên, hai tay chấp trước bụng, “Mời các thầy xuống ạ.”

Thầy chủ trì hôm trước được đệ tử mình đỡ xuống, các sư thầy khác cũng lần lượt ra khỏi xe. Mọi người đứng từ xa chấp tay lạy, “Chào các thầy ạ!”

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, mời thầy ạ.” Rarin đưa tay về phía chiếc bàn đã để sẵn nước, trái cây, chuỗi hoa... Sư thầy không được cùng nữ tiếp xúc quá gần nên Diêu Tử Đồng, Rarin, Bualoy và Nita, Cha Aim đứng nép sang một bên nhìn.

Các sư thầy đứng trước cửa, bắt đầu làm lễ. Tiếng chiêng, tiếng niệm kinh vang lên khắp khu nghỉ mát, vì tránh tình trạng các du khách vây xem, nên Din đã sớm ra lệnh Rarin dẫn họ tới khu mát xa để họ thư giãn.

Sư thầy cầm bình bát dát vàng, đi khắp nơi tưới Nam Mon, khi thấy một bình chướng màu vàng xuất hiện, Diêu Tử Đồng biết lễ Khuen ta khai montray đã thành. Cô hơi hướng lên trời xem, có một vài bóng đen bay đi, cô nhẹ nheo mắt. Hóa ra vẫn còn hồn ma trong khu nghỉ mát, vì họ không xuất hiện nên cô không biết.

Cô chấp tay, cầu khẩn thầm, để họ được siêu thoát.

Lúc này sư thầy quay sang nhìn thấy, thầy chủ trì mỉm cười với cô, “Con làm vậy rất tốt. Ta cho phép họ tới chùa rồi, để họ được nghe kinh.”

Mọi người ai cũng khó hiểu, chỉ riêng Diêu Tử Đồng gật đầu với sư thầy.

“Có việc gì con cứ tới chùa tìm thầy.”

“Dạ, thưa thầy.”

Dường như thầy chủ trì đã sớm nhận ra gì đó, nên trước khi rời khỏi còn đặc biệt căn dặn Diêu Tử Đồng.

Xong việc, Pudsa phụ trách đưa các sư thầy về. Mọi người ai đều trở về việc nấy.

Trên đường tới văn phòng, Din và Diêu Tử Đồng đi trước, anh nhỏ giọng nói với cô, “Tôi đã tin việc cô nhìn thấy ma.”

Diêu Tử Đồng kinh ngạc, “Sao anh lại tin?” Cô vẫn chưa chứng minh gì mà.

“Câu nói vừa rồi của sư thầy.” Din nhướng mi, anh còn không hiểu rõ thì thật sỉ nhục trí tuệ của mình.

Diêu Tử Đồng nhẹ mỉm cười, người thông minh dữ dội như anh thật sự khiến cho người ta yêu mến. Anh biết cách đối nhân xử thế, mặc dù tính tình lạnh nhạt nhưng tấm lòng anh ấm áp như ôn tuyền, làm cho người ta vừa kính vừa yêu.

Cha Aim đi tuốt đằng sau cùng Nita, cô ta hướng mắt nhìn bóng dáng Din và Diêu Tử Đồng, “Tôi nghĩ anh Pathapee và cô Ali không đơn giản chỉ quan hệ ông chủ và trợ lý đâu. Tôi thấy hai người họ rất thân thiết.”

“Anh Pathapee đối với ai cũng vậy mà.” Vẫn là câu nói đó, Nita cười cười nói, cô ta cũng đang tự nói với mình.

Phải, cô yêu thầm Pathaapee từ lâu, anh ấy là vầng dương mà cô luôn theo đuổi. Lần đầu tiên khi gặp anh, tim của cô đã không còn thuộc về mình. Nên cô không mong anh yêu cô Ali, cô luôn tự nhủ anh đối tốt với Ali chỉ vì cô ấy là trợ thủ đắc lực, giống như Nathee.

“Nè, cô cảm giác thế nào?” Đi ở hàng giữa, Bualoy nhìn sang Rarin, chậm rãi hỏi.

“Tức nhiên là thoải mái rồi, không khí ở khu nghỉ mát trở nên trong lành hơn trước rất nhiều.” Ở giữa Bualoy và Nathee, Rarin cười híp cả mắt.

“Hai cô tới trước mặt của Pathapee, nói lại rõ ràng từng chữ một, tôi mời hai người ăn một bữa tối thịnh soạn.” Nathee liếc mắt, cười nhếch môi nói.

Rarin và Bualoy cương mặt, ai oán nhìn qua Nathee, “Chúng tôi chưa muốn chết!” Cả hai đồng thanh vô cùng.

Nathee cười ra tiếng, họ rất thích khều đuôi sư tử nhưng mỗi khi sư tử quay dầu thì lập tức trốn vào hang chuột. Giờ cô Ali xuất hiện, họ trực tiếp trốn sau lưng cô ấy, cũng thật thông minh.

*

Nhà Adisuan

Người làm tới lui tấp nập, quét tước sạch sẽ, hoa đều đổi mới, mùi hương dịu nhẹ bay khắp nhà. Ông Montree từ trên lầu đi xuống, thấy vậy nên ngạc nhiên, “Chuyện gì vậy em?”

Bà Supansa đang đứng cắm hoa hồng, cũng không ngừng tay lại nói, “Có khách tới.”

“Khách nào mà em mang cả hoa hồng vào đây trưng bày vậy?” Hoa hồng giống như sinh mệnh của bà Supansa, cả vườn hoa ở sân trước, không có lệnh của bà thì không ai dám động vào, dù chỉ là một cành hoa. Khó trách ông Montree kinh ngạc như vậy.

Bà Supansa cười nhẹ, “Là bạn gái của Din. Vừa rồi Din gọi về nói tối nay sẽ dẫn cô Ali tới dùng cơm với chúng ta.” Cuối cùng con trai lớn cũng nghe lời bà, tìm bạn gái. Ngày bà đón con dâu và ôm cháu chắc cũng không xa, nghĩ tới là thấy hạnh phúc tới bay bổng cả lên.

“Thật sao? Din nhận là có bạn gái rồi sao?” Ông Montree thật không dám tin, thằng nhóc Din đó là đứa lầm lầm lì lì nhất nhà, nói một là một. Mấy ngày trước còn luôn miệng nói cô Ali không phải bạn gái, hôm nay lại đồng ý dẫn về ra mắt. Con trai ông từ khi nào trước sau không như nhau rồi?

Bà Supansa đắc ý nâng cằm, “Em ra lệnh, Din dám không nghe sao?”

“Phải phải, em là nữ chủ nhân của nhà này. Sao anh và các con dám cãi lời em.” Ông Montree cười lắc đầu, nhưng không quên tung hô vợ.

“Em định nấu món gì đãi con dâu tương lai đây?”

“Din nói món gì Ali cũng ăn được. Nhưng trùng hợp lắm anh, con bé cũng không ăn được đu đủ giống Din, đúng là ông trời tác hợp.”

“Thật vậy sao, nói hai đứa không có duyên với nhau anh cũng không tin.”

“Đúng vậy anh hé?”

Bà Supansa càng nói càng cười tươi như hoa nở, háo hức mong trời mau tối để được gặp Diêu Tử Đồng.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, bà Supansa và ông Montree ra ngồi ở bàn trà ngoài hành lang, bà lại bắt đầu lo lắng chuyện của Lom, “Tội nghiệp con, Lom à!” Chuyện con trai lớn đang tốt đẹp rồi, nhưng đứa kế vẫn còn rắc rối. Phải tìm cô gái may mắn đó ở đâu đây?

“Sao vậy mẹ, chuyện gì khiến mẹ thở dài?” Lúc này Fai từ phòng khách đi ra, ngồi xuống ghế bành bên tay phải của bà Supansa, nghi hoặc hỏi.

“Hôm nay sao con về sớm vậy?” Ông Montree vừa rót trà cho vợ xong, thấy con trai đột ngột xuất hiện nên ngạc nhiên.

“Nay nhà có khách quý mà.” Fai cười cong môi, vui vẻ vô cùng. Anh luôn nhận tin tức vô cùng nhanh nhạy, nên chuyện trong nhà đừng hòng ai qua mặt được anh.

Ông Montree híp mắt nhìn Fai, đưa tay chỉ chỉ anh, “Con lại muốn phá anh con hả?”

“Không có.” Mặt của Fai ngây thơ và chân thành vô cùng, nếu như là người khác thì sẽ tin anh 100%, nhưng còn người nhà thì...anh càng nói không có, càng tỏ ra ngây ngô đáng yêu thì càng nguy hiểm.

Ông Montree âm thầm lắc đầu, mấy nhóc con nhà ông nếu chịu đùa thì có thể quậy tung cả đất trời.

“Mẹ còn chưa con biết mẹ vừa than vãn điều gì.” Fai nhìn vào bà Supansa, cười lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hút.

Bà Supansa chậmm rãi kể lại lời bà thầy bói nói, Fai nghe xong vắt chéo chân, “Mẹ đừng có nghĩ nhiều quá ạ. Con nghĩ Lom bị căng thẳng vì công việc như anh ấy đã nói thôi, chứ không gặp bất hạnh gì như thầy bói đó nói đâu.”

Ông Montree cũng đồng ý với Fai, “Em có nghe người ta bảo “thầy bói là đoán mò” không?”

“Em không cần biết là bà ta có đoán mò hay là không. Nhưng em cũng nghĩ có gì đó bất thường xảy ra với Lom. Nếu không thì Lom sẽ không có tình trạng khác lạ như thế.” Bà Supansa gật đầu khẳng định, linh tính làm mẹ mách bảo bà biết, con trai bà đang gặp nguy hiểm thật sự.

“Như thế này thì sao?” Fai đặt dĩa bánh ngọt trở lại bàn, nhìn vào ba mẹ mình, “Chúng ta gọi Nam về và bảo Nam kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Lom. Hoặc...” Fai ngừng một lúc, ông bà Adisuan liền chăm chú nhìn anh, cùng chờ đợi. Anh cười có chút tà ác nói tiếp, “Chúng ta sẽ bỏ thuốc Lom, và đưa anh ấy đến gặp bác sĩ.” Đây chính là cách tiểu ác ma nói chuyện.

Ông Montree dùng tay đang cầm muỗng chỉ về phía Fai, cười cũng không kém gì anh, đều là tính kế, “Fai, thỉnh thoảng đầu óc của con quả thật lắm mưu nhiều kế đấy.”

Fai cười mỉm, hai mắt sáng như sao, đồng tiền sâu hút nơi gò má trông đáng yêu vô cùng, “Đây không phải lắm mưu ba à, là sáng kiến hay.”

“Vậy thì chúng ta cứ làm vậy đi. Tối nay chúng ta sẽ đưa thuốc cho Lom, sau đó chúng ta muốn làm gì thì cứ làm.” Bà Supansa hoàn toàn tán thành ý của Fai, đợi khi bỏ thuốc Lom xong, bà để Fai đưa Lom đi bác sĩ, còn bà ở nhà tiếp đãi con dâu tương lại, “Vậy thì chúng ta cố gắng nhé! Fai, lát con gọi cho Din biết kế hoạch của chúng ta.”

Ông Montree không ngừng gật gù, cả ba đều cười. Riêng Fai, mặt của anh không chỉ trông gian xảo vô cùng mà còn có hứng thú chờ xem kịch vui.

Haiz, Lom ơi, đại nạn sắp rơi xuống đầu anh rồi!

Lúc này Lantom bỗng nhiên từ trong nhà chạy ra nói, “Thưa ông bà chủ, Sek nói cậu Lom sẽ không về ăn tối vì cậu ấy bận công việc ạ.”

“Aw!” Fai, ông Montree và bà Supansa cùng lúc đơ mặt, Lom không về thì sao kê thuốc đây?

“Cô đi làm việc đi Lantom.” Bà Supansa thản nhiên nói, sau đó bưng tách trà lên uống.

“Chúng ta làm gì bây giờ đây?” Ông Montree chống tay trên đùi, nhíu mi nhìn vợ mình.

“Con có cách.” Fai bỏ một trái nho vào miệng, nghiền ngẫm nói.

Ông bà Adisuan yên tâm mỉm cười, chỉ cần Fai ra tay, chuyện gì cũng thành.

...

“Tôi về phòng trước, tắm rửa xong tôi sẽ tự sang nhà anh.” Ở bãi đậu xe của khu nghỉ mát Tararin, Diêu Tử Đồng vừa mở cửa xe vừa nói với Din đang đứng gần mình, vì xe anh và cô ngày nào cũng đậu gần nhau.

Đây là khu vực dành cho nhân viên đỗ xe, không hiểu sao mỗi ngày khi cô tới đây đều chỉ có một chỗ trống duy nhất là bên cạnh xe Pathapee. Nên phải chịu cảnh “nhà rách sát vách cao ốc“.

“Cũng được. Chỗ gốc cây cổ thụ hôm trước, cô đi thẳng tới một đoạn sẽ thấy nhà của tôi.” Din thản nhiên nói xong liền mở cửa, lên xe và chạy đi. Để lại Diêu Tử Đồng ngơ ngác nhìn theo.

Anh ta vừa nói gì?

Gốc cây cổ thụ?

Diêu Tử Đồng lập tức trợn to mắt, há tròn miệng. Nếu vậy...không lẽ anh ta nhìn thấy mình và tên Lom payu kia?

Diêu Tử Đồng đập đầu vào nóc xe, khóc không ra nước mắt. Thật xấu hổ mà, bị anh ta nhìn thấy hết rồi!

...

“Chị Đồng Đồng!” Diêu Tử Đồng vừa bước lên bậc thang của nhà kính, Rak, Yom và Tiểu Lạc lập tức chạy ùa ra.

Cô ngạc nhiên nhìn ba đứa, “Làm sao vậy?”

Ba đứa nhóc mím môi, nửa muốn nói nửa không nhìn cô, như thế càng khiến cô nghi hoặc hơn. Cô đi thẳng vào nhà, nhìn vào Kati hỏi, “Xảy ra chuyện gì hả Kati?”

“Cậu tự xem đi.” Kati đang ngồi chỗ bàn làm việc, lập tức chỉ tay về phía bàn gỗ gần cửa sổ sát đất.

Diêu Tử Đồng chuyển mắt nhìn sang, cô liền đen mặt, “Là ai làm?” Tất cả các bình chứa Nam Mon đều nằm ngổn ngang trên bàn, bên trong trống rỗng, không còn một giọt.

“Vừa về đã như vậy rồi. Mình đang ở nhà hàng dùng cơm với Panu, sau khi biết được anh Lom bảo Panu rủ mình đi ăn thì ba đứa nhóc xuất hiện. Khi mình về đây thì hiện trường như cậu thấy đó.” Kati than nhẹ nói.

“Các em đi đâu mà để người ta vào phòng?” Diêu Tử Đồng quay sang, tra hỏi ba đứa nhóc.

Tiểu Lạc, Rak và Yom cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Bọn em đi hái nho.”

Diêu Tử Đồng nhéo nhẹ mi tâm, “Thôi được rồi, ngẩng đầu lên đi. Chị không trách các em.” Cô nhanh chóng lấy quần áo đi tắm, trước khi tới nhà Adisuan thì cô phải tìm một người tính sổ trước.

Hai mươi phút sau, Diêu Tử Đồng cùng Rak, Yom và Tiểu Lạc ra khỏi phòng, đi thẳng tới nhà sàn của Lom, mặt của Diêu Tử Đồng tràn đầy “sát khí“.

Lên tới hành lang rộng lớn, cô thấy Lom đang vô cùng thích thú và thảnh thơi ngồi ở ghế chỗ bàn tre. Cục tức của cô lên tới cổ họng, cô lớn tiếng, “Này, anh có nhất thiết phải đổ hết nước thánh của tôi đi không?” Sáng nay cô đều tạt trúng Sek, anh ta trả đũa cái gì chứ?

“Tôi nhất thiết phải bảo vệ lẽ phải và tự do của tôi chứ.” Lom nói với vẻ mặt hiển nhiên, khiến Diêu Tử Đồng muốn cào mặt anh thêm lần nữa, “Thế nào? Giờ đã không còn vũ khí rồi, cô còn chiêu trò gì nữa không, cô phù thủy?” Lom nhướng mày, thách thức và chọc tức cô.

Diêu Tử Đồng mím chặt môi, hai tay nắm thành đấm. Cô quả thật không nhịn được nữa rồi, “Khốn kiếp!” Lần đầu tiên trong đời Diêu Tử Đồng biết mắng người bằng hai từ này, cô đi nhanh qua, cầm lấy gối trên ghế sắt, đập tới tấp vào người Lom, bất kể là đầu hay mặt, “Đồ điên!” Anh ta dám nói cô là phù thủy, đáng ghét!

“Này cô!” Lom vừa đỡ vừa né, sau cùng anh giật mạnh lấy gối từ tay của Diêu Tử Đồng, đứng lên, trừng mắt nhìn cô, “Giờ cô quá đáng lắm rồi đó, ra khỏi nhà tôi mau!”

“Tôi không đi! Nếu anh không xin lỗi tôi vì đã đổ hết nước thánh của tôi đi, còn việc vừa mắng tôi nữa.” Diêu Tử Đồng quật cường nâng cằm, trừng mắt lại Lom. Ai sợ ai chứ?

“Tôi sẽ không xin lỗi.”

“Vậy thì tôi không đi.”

“Được thôi. Cô không đi phải không? Lại đây!”

“Anh làm gì?”

“A!” Bị Lom bất ngờ tiến tới và vác mình lên như vác bao cát, Diêu Tử Đồng hét toáng lên, “Thả tôi xuống! Thả tôi xuống mau!” Cô không ngừng đánh vào lưng Lom, tại sao anh em nhà này lại thích vác người ta như vậy chứ!

“Cái gì vậy Lom?”

“Á!”

Tiếng nói chuyện của một người khác hòa lẫn với tiếng la của Diêu Tử Đồng, cô không ngừng đá đá chân, Lom lập tức ôm chặt đùi cô. Anh hướng mắt nhìn phía trước, lập tức ngớ người, “Mẹ!”

“Thả tôi xuống mau! Anh là đồ chết tiệt!” Diêu Tử Đồng vẫn chưa biết có người khác ở đây, khi Lom vừa thả cô xuống, cô lập tức đá vào ống chân anh, khiến anh đau điếng ôm chân nhảy lò cò.

“Đồ đanh đá!” Anh nghiến chặt răng, tức tối nhìn cô, “Tôi thả cô xuống rồi còn gì!” Còn dám hành hung anh, con gái gì đâu mà sức lực kinh người!

“Mẹ mang cháo cho con nè Lom.” Bà Supansa ngạc nhiên nhìn hai người, khi Diêu Tử Đồng thở phì phò vì vừa mệt vừa giận và quay sang, cô lập tức nghệch ra.

Pathapee, Akkannee và...đây là ông bà Adisuan?

Bà Supansa thật sâu nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của Diêu Tử Đồng, bà ấy chợt nhớ tới lời thầy bói nói, “Hãy để con trai bà ở gần cô gái xinh xắn có da trắng hồng, nhỏ nhắn này. Cô bé sẽ giúp đỡ cậu ấy.” Bà Supansa cười mừng rỡ, nhỏ giọng nói với ông Montree, “Anh à, đây là cô bé có hào quang, cô bé may mắn mà thầy bói nói đến đó.”

Chết chưa, chuyện lớn xảy ra rồi, nếu như lát nữa đây bà Supansa biết Diêu Tử Đồng cũng chính là Ali, con dâu trưởng tương lai bà mong chờ. Vậy bà sẽ phản ứng thế nào đây?

“Đây sao?” Ông Montree cũng bắt đầu nhìn kỹ Diêu Tử Đồng, gật đầu hài lòng. Xinh xắn đáng yêu như vậy, khí chất cũng khác xa với những cô gái Lom từng quen. Tốt, ông duyệt!

Diêu Tử Đồng hơi ngượng ngùng nhìn mọi người, ở đây cô chỉ hơi thân với Din, nên cô chuyển mắt sang anh, như đang tìm cứu binh.

Din hơi mím môi, ánh mắt tối đen nhìn cô. Trên tay anh đang bưng khay gỗ, trong khay là tô cháo còn bay nghi ngút khói khiến cho gương mặt anh như phủ một tầng sương lạnh. Cũng không biết anh đang nghĩ gì.

Fai đứng bên cạnh Din, cười tủm tỉm, hứng thú nhìn Diêu Tử Đồng. Thật không ngờ đột ngột tới đây lại nhìn thấy cảnh tượng phấn khích như vậy, này có tính Din đang bắt gian tại trận không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.