“Các con về rồi sao, mau tới ăn tối đi.” Bà Supansa cứ mãi lo nghĩ chuyện của Lom, nên cả ngày nay như người mất hồn, khi Din, Lom và Fai ngồi vào bàn cơm rồi bà ấy mới giật mình hồi thần lại.
“Mẹ làm sao vậy ạ?” Fai ngồi bên tay trái của bà Supansa, lo lắng hỏi. Mặc dù anh làm chủ nông trại, nhưng lúc nào cũng mặc áo sơ mi và quần tây, cả người toát ra khí chất ôn nhu nhã nhặn và thu hút. Mỗi lần ngắm con, bà Supansa suýt xoa cả ngày, rồi tự kỷ hỏi không biết con ai mà lại đẹp trai như vậy?!
“Mẹ không sao.” Bà Supansa cười nhẹ, xoa đầu Fai, sau đó bà chuyển mắt nhìn Din, ngồi kế Fai, “Khi nào con mới dẫn bạn gái về gặp mẹ?” Din rất thích mặc suit, càng tôn lên khí chất thanh lịch, sang trọng của anh.
Lại là vấn đề này!
Din lại cảm thấy đau đầu, anh giải thích nhiều lần nhưng mẹ không tin, cứ đinh ninh Ali là bạn gái anh, vậy sao anh dám dẫn cô ấy về nhà?
“Dạo gần đây khu nghỉ mát con đang chuẩn bị đón khách quen theo định kỳ, rất bận rộn ạ.” Din nửa nói thật nửa nói dối, đón khách quen thì có nhưng bận rộn thì...cô ấy bận việc riêng của cô ấy thì đúng hơn. Din hơi liếc mắt nhìn sang Lom, anh nhớ tới chuyện sáng nay mình thấy qua ống ngắm.
“Mặt em sao vậy Lom?” Din phát hiện vết trầy trên má phải của Lom, nghi hoặc hỏi.
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Lom, “Sao vậy con?” Bà Supansa hơi mở to mắt.
“Bị mèo cào thôi ạ.” Lom không chút để ý nói, nhưng âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Dám hủy hoại gương mặt điển trai của anh, mối thù lại sâu thêm một bậc. Ali, cô đợi đó!
Lom lại không giống Din và Fai, anh rất thích mặc quần tây xoắn gấu và sơ mi tay ngắn hoặc áo thun. Tuy đơn giản nhưng lại không hề làm lu mờ mị lực của anh.
Fai cười cong môi, “Mèo hay là con gái đây Lom?” Anh biết rõ vết cào đó là ai gây ra, cũng thật mạnh tay đó, mặt của Lom đều rướm máu. Xem ra phải mang vết cào đó đi khắp nơi cả tuần lễ rồi.
“Ha ha, Fai nói đúng. Ba cũng nghĩ như con.” Ông Montree trêu chọc Lom, “Phụ nữ như hoa hồng, con nên tỉa gai đi hết rồi hãy hái.”
“Hoa hồng hả, anh cũng nghĩ em là hoa hồng cần tỉa gai sao?” Bà Supansa lập tức mím chặt môi, nhéo vào hông của ông Montree.
“Ui da, đau đau! Anh nào dám!” Ông Montree vặn vẹo người, nhăn mặt xin tha.
“Hừ!” Bà Supansa trừng mắt ông Montree một cái, sau đó ôn nhu nhìn sang Lom, “Nghe mẹ đi Lom, đừng giao du với nhiều cô gái nữa. Tìm một cô gái tốt để yêu.” Bà Supansa muốn Lom thoát khỏi bất hạnh đang bao lấy anh, nếu như cô gái may mắn mà nữ thầy bói nói xuất hiện.
Hai mắt Lom chợt lóe, một số hình ảnh lướt qua trong đầu anh, cúi mi, anh cười nhạt, “Chuyện đó nói sau đi mẹ.”
Bà Supansa nhẹ thở dài, hay là bà tự mình tìm bạn gái cho Lom?
Ông Montre liếc mắt nhìn vợ, ông hiểu được bà Supansa đang nghĩ gì. Nhưng liệu Lom có đồng ý, hay là dọa cho người ta chạy mất?
Din thấy ba mẹ mình bắt đầu dùng bữa, anh mới đụng đĩa muỗng. Trong đầu luôn suy nghĩ chuyện sáng nay nên khi Fai múc nộm đu đủ bỏ vào dĩa anh cũng không hay biết, hồn nhiên ăn vào miệng. Ba giây sau lập tức phun vào giấy ăn, trừng mắt nhìn Fai, “Em muốn chết?”
Fai cười đáng đánh đòn, “Là do anh không chú ý. Đang nghĩ tới cô Ali sao?” Fai nhướng mày một cái.
Bà Supansa lắc đầu, cười nhẹ, “Mau ăn cơm đi, không được đùa giỡn nữa.” Rồi chỉ tay về phía Fai, ôn nhu cảnh cáo. Fai thật là hư, biết rõ Din rất ghét nộm đu đủ mà còn bỏ vào dĩa của Din.
“Ngày mai Din nhất định phải dẫn bạn gái tới gặp mẹ. Nếu không mẹ sẽ không nói chuyện với con nữa.” Bà Supansa ra tử lệnh, Fai vui vẻ cười khẽ, Lom nhướng mi còn Din nhăn mày nhận mệnh.
Hi vọng Diêu Tử Đồng không nghĩ anh cố ý làm cho mẹ hiểu lầm.
*
“Sao hôm nay chị Đồng Đồng dậy sớm vậy ạ?” Tiểu Lạc bay lơ lửng ngoài cửa sổ sát đất, nhìn thấy Diêu Tử Đồng rời giường, cô bé ngạc nhiên hỏi. Mỗi buổi sáng, cô bé đều thích ngồi trên cây ngắm bình minh, nên đều đi ra phía cửa sau của phòng dạo.
“Chị đi tưới cây.” Diêu Tử Đồng thản nhiên nói, sau đó đi vào phòng tắm. Hôm nay ở Tararin làm lễ Khuen ta khai montray, nên cô phải đi đúng giờ. Hiện tại mới 6 giờ, xử lý chuyện của Lom payu xong cô vẫn dư thời gian tới khu nghỉ mát ăn sáng.
“Tưới cây?” Tiểu Lạc nghi hoặc nhíu mày.
“Là đem Nam Mon đi tưới lên người của chủ vườn nho đó.” Yom leo xuống khỏi chiếc giường nhỏ nhắn mà Diêu Tử Đồng mua về và đặt trên bàn làm việc, sau đó vươn vai một cái, biến lớn lên.
Rak cũng nhảy xuống khỏi bàn, biến thân, “Không biết có thành công hay không, chúng ta nên đi theo giúp chị Đồng Đồng.”
“Chị cũng đi.” Tiểu Lạc hào hứng nói, mấy ngày nay cô bé luôn đi theo bảo vệ Kati, nhưng giờ Kati đang ngủ, trước cửa phòng này có treo bùa do ba Kati đưa, nên cô bé yên tâm đi cùng Rak và Yom.
Diêu Tử Đồng đem Nam Mon được chứa trong chai nước suối bỏ vào túi, cô còn tiện tay bỏ vào chén nhỏ dát vàng của Kati, đổ nước thánh vào nó là đúng nhất.
Nghe Panu nói Lom lại đi thăm nho trong vườn, cô liền lần hỏi từng công nhân để tới được mảnh năm mươi. Nép bên giàn nho, hơi đưa đầu ra xem, Diêu Tử Đồng nhìn thấy một bóng đen đeo trên lưng của Lom, “Con ma xấu xa.” Cô nhanh chóng lấy nước thánh từ trong túi ra, ma nữ quay đầu lại, biết đó là Nam Mon, ả ta căm hận trừng mắt, nghiến chặt răng nhưng cũng phải bỏ chạy vì kiêng sợ.
Lom cảm giác cả người anh nhẹ hẳn đi, vai và cổ cũng không đau nhức như lúc sáng. Không lẽ thuốc giảm căng thẳng mà Din đưa cho anh có tác dụng?
“Nếu cậu chủ muốn đặt thêm gì nữa thì cứ sai bảo tôi ạ.”
“Lát nữa về văn phòng tôi bảo Panu ghi giấy cho cậu.”
Lom chỉ lo nói chuyện với Sek, không hay Diêu Tử Đồng đang trốn phía sau, cô đổ nước thánh ra chén nhỏ dát vàng, sau đó chậm rãi, nhè nhẹ đi tới gần Lom. Nhưng cô quên rằng cổ chân phải của mình có mang lục lạc, thế nên dù cô có cố gắng đi thật khẽ nó cũng vang lên tiếng đinh đinh.
Lom nhẹ nhíu mi, tiếng lục lạc này rất quen tai. Anh lập tức tránh sang một bên, quay nhanh người lại, đúng như anh đoán, là người chuyên gây rắc rối này lại muốn giở trò với anh.
Do Lom đứng trước mặt của Sek, vì thế khi anh né sang bên, Sek là người trúng thưởng, hứng hết chén Nam Mon mà Diêu Tử Đồng ban.
“Cô lại muốn chơi trò quỷ quái gì?” Lom nắm lấy cổ tay của Diêu Tử Đồng, bắt đầu nổi cáu, “Tại sao lại muốn đổ nước vào người tôi?”
“Không phải nước bình thường đâu, đây là nước thánh. Anh phải rửa trôi tất cả ma lực đen tối trên người bằng Nam Mon. Nếu không anh sẽ...”
“Im ngay!” Lom nắm lấy hai vai của Diêu Tử Đồng, trầm giọng quát khiến cô hết hồn trong chốc lát.
Sau đó lại bắt đầu thông não Lom, “Tôi chỉ muốn cứu mạng anh. Đồ cứng đầu này, anh không nghe tôi anh nhất định sẽ...” Chữ “chết” chưa kịp ra khỏi miệng đã bị Lom chặn lại.
“Hứ!” Sek che miệng, hít vào một hơi, trừng to mắt nhìn Lom và Diêu Tử Đồng. Cậu Lom...cậu Lom sao lại dám hôn môi bạn gái của cậu Din?
Lúc này Lom cũng bị giật mình không kém, anh thật không ngờ mình lại dùng cách này chặn miệng của Diêu Tử Đồng lại. Nhưng anh chưa kịp buông cô ra thì đã bị cô đẩy mạnh khiến anh lùi về sau mấy bước, suýt nữa đã đụng trúng Sek.
“Đồ dê xồm!” Diêu Tử Đồng không ngừng chùi chùi môi, căm tức quát lên với Lom.
Mặc dù thấy có lỗi về hành động vừa rồi của mình, nhưng vẻ mặt Lom vẫn như thường, anh cười xấu xa, “Nếu cô còn tiếp tục gây rối, thì không chỉ dừng ở nụ hôn đâu.” Nói xong anh bước đi, khi khuất tầm mắt của Diêu Tử Đồng, anh lén lút đưa tay sờ lên tim, tại sao vừa rồi nó lại đập loạn xạ như vậy?
Diêu Tử Đồng đen mặt, mím chặt môi. Đừng tưởng như vậy cô sẽ bỏ cuộc, anh ta càng phi lễ cô thì cô càng muốn anh ta cúi đầu cầu xin cô cứu mạng. Lúc đó cô nhất định đòi lại cả vốn lẫn lãi!
“Anh đứng lại cho tôi!” Diêu Tử Đồng nhanh chóng đuổi theo Lom.
“Đúng là con gái mà. Hở chút là tạt nước. Dội nước thánh? Chỉ một bát nhỏ đó thôi sao cô Ali, không đủ đâu. Thậm chí còn không đủ dập tắt mẩu thuốc lá. Lần sau cô Ali phải mang một vại lớn đó ạ!” Sek vuốt mặt, ngưỡng cổ nói lớn lên để Diêu Tử Đồng nghe thấy. Anh ta nghĩ rằng Diêu Tử Đồng đang muốn trả thù Lom, nên trợ giúp một tay. Đây có được coi là phản chủ?
Lúc Diêu Tử Đồng sắp đuổi kịp Lom, thì Mink xuất hiện, cô ta muốn mời Lom cùng đi ăn sáng. Lom vốn định từ chối, nhưng lại nghe tiếng Diêu Tử Đồng gọi ở phía sau, anh liền đổi ý và đi cùng Mink tới nhà hàng trong vườn nho.
Diêu Tử Đồng nheo mắt nhìn theo, “Đừng tưởng rằng anh trốn được tôi. Wayupak.”
“Thức ăn ở nhà hàng của anh thật ngon ạ. Để em giúp anh gọi món, em biết rất rõ khẩu vị của anh.” Lom ngồi đối diện Mink, mắt anh thỉnh thoảng hướng nhìn về phía sau cô ta, có vẻ đang tìm kiếm gì đó nên Mink nói cái gì anh cũng không nghe rõ. Khi cô ta hỏi lại anh chỉ cười nhạt cho qua.
Diêu Tử Đồng núp sau gốc cây cổ thụ bên hông nhà hàng, từ đây có thể nhìn thấy bóng lưng của Lom. Cô nhếch môi cười tinh quái, mắt lóe sáng.
“Xin chào cô Ali! Cô cần gì ạ?”
“Cho tôi ly cam ép.” Chỉ lát sau, Diêu Tử Đồng đã lẻn vào được nhà hàng, cô len lén tới quầy nước, nói khẽ với nhân viên phục vụ. Cô đã tới đây vài lần vào buổi tối với Kati, nên nam phục vụ này mới biết tên cô.
“Cô Ali đợi một chút ạ.” Khi nhân viên vừa quay lưng đi, Diêu Tử Đồng lập tức lấy chai nước thánh từ túi xách tay ra, đổ vào ly nước ép nho và nước ép cam trên quầy.
Diêu Tử Đồng nhẹ cắn môi, vẻ mặt có chút tà ác, “Tôi không thể đổ nước thánh lên người anh, nhưng tôi có thể bắt anh uống nó.” Nghĩ tới việc lần này sẽ thành công, Diêu Tử Đồng cười vui vẻ. Khi phục vụ mang nước ra, cô lập tức giả vờ như không có chuyện gì, cười mỉm nhìn anh ta.
“Của cô Ali đây ạ.”
“Cám ơn anh.”
Diêu Tử Đồng cười tủm tỉm rời khỏi nhà hàng, còn nam phục vụ bưng khay nước ra cho Lom, không hay biết gì về chuyện “ác” mà cô đã làm.
Mink cầm ly nước ép cam trên tay, người cứ cong tới ẹo lui giống như có kiến bò trên mình cô ta, ánh mắt đầy ẩn ý đưa tình nhìn Lom, “Anh Lom, trước khi tìm thấy anh, Minky đã bị lạc một hồi lâu đó ạ.”
“Sao vậy?” Lom không chút để ý, anh đưa mắt nhìn quanh.
“Em bị lạc trong trái tim anh đó ạ.” Mink cười ngọt ngào, nháy mắt phóng điện với Lom.
Lom run rẩy khóe môi, anh thật sự không muốn ở lại đây thêm chút nào. Nếu không phải tránh mặt cô gái rắc rối kia, anh cần đi cùng Mink sao?
Bên ngoài, Diêu Tử Đồng núp sau thân cây cổ thụ, theo dõi Lom, xem anh có uống nước hay không.
Lom vừa đưa ống hút vào miệng, chưa kịp uống đã cảm giác được một anh mắt nóng bỏng nhìn mình, anh nhẹ híp mắt. Cô ấy đang ở đây đúng không?
Trong lúc Diêu Tử Đồng mị mắt, cười tặc tặc trông chờ Lom uống vào nước ép pha nước thánh, thì bỗng dưng vai cô bị người khều nhẹ, cô giật bắn người, hốt hoảng nhìn lại. Chắc vì có tật giật mình, cô lập tức la khẽ, “Tàng hình mau! Tàng hình mau!”
“Sao bọn em phải tàng hình ạ?” Rak và Yom cùng Tiểu Lạc khó hiểu nhìn Diêu Tử Đồng, “Có ai thấy bọn em đâu?” Yom nhún vai, có chút buồn cười nhìn cô.
Vừa rồi khi vừa tới mảnh nho kia, thấy nho đều chín hết nên ba đứa nhóc lập tức quên mất chính sự, bỏ mặc Diêu Tử Đồng ra trận một mình. Xoay lưng lại không thấy cô đâu nên dựa theo hơi thở của cô, ba đứa nhóc tìm tới đây.
“Phải ha.” Diêu tử Đồng chợt nhớ ra ba đứa nhóc không phải người, cười ngượng ngùng. Vừa rồi quýnh quáng quá nên cô quên mất.
Cô quay lại, tiếp tục quan sát Lom, nhưng không ngờ anh đã biến mất tiêu, chỉ còn mình Mink ngồi đó.
“Anh ta đâu rồi?” Diêu Tử Đồng kinh ngạc, gãi nhẹ gò má.
“Chị Đồng Đồng!” Trong lúc Diêu Tử Đồng đang suy đoán không biết Lom đã đi đâu, thì Rak và Yom đồng thanh la lên.
“Chuyện gì?” Cô xoay người lại, nghi hoặc hỏi.
Ba đứa nhóc chỉ ngược ngón cái về bên phải, Diêu Tử Đồng nhìn sang, cô lại giật bắn người. Lom đang đứng bên đó, hai tay ôn ngực, nguy hiểm nhìn cô.
“Buông tôi ra! Mau buông tôi ra!”
“Im miệng cho tôi!”
“Đồ lưu manh!”
“Cô còn mắng nữa thì đừng trách tôi.”
Lom lôi Diêu Tử Đồng ra khỏi khu vực nhà hàng, đi tới con đường đến nhà sàn của anh.
Diêu Tử Đồng vừa nghe Lom hâm dọa, nhớ tới nụ hôn khi nãy, cô lập tức ngậm nhẹ giọng, “Tay tôi đau quá, anh mau buông ra đi.” Cương không được thì dùng nhu, hừ!
“Tôi sẽ không buông ra tới khi cô nói rõ lý do cô lén đi theo tôi.” Tuy rằng miệng nói vậy nhưng Lom hơi nới lỏng tay một chút, không túm chặt như vừa rồi nhưng Diêu Tử Đồng vẫn không thể rút tay ra được.
Linh tính và độ cảnh giác của anh quả nhiên không lầm, người lén nhìn anh thật sự là cô.
“Tôi đã nói với anh rồi còn gì...”
“Đừng có nói dối. Nói dối là chống lại năm lời giáo huấn đấy.” Lom nghiêm mặt nhìn Diêu Tử Đồng.
Người Thái Lan đều đi theo Phật giáo, nên dùng năm giáo huấn để dạy dỗ con cái trong nhà. Gia tộc lớn như Adisuan càng không thể ngoại lệ.
“Được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết. Anh buông tay tôi ra trước.” Diêu Tử Đồng chớp mắ, tỏ ra đáng thương. Nhưng ẩn sâu dưới đáy mắt là tinh quái.
Lom quăng nhẹ tay của Diêu Tử Đồng ra, cô lập tức xoay người lại, lén lấy chai nước thánh ra, miệng kéo dài thời gian, “Tôi làm vậy bởi vì...vì tôi...”
“Cô tưởng tôi ngốc sao?” Hơi thở phất vào bên má trái, giọng nói đầy gợi cảm vang lên bên tai khiến người của cô run lên.
Hai tay Lom nắm lấy tay của Diêu Tử Đồng, anh ôm cô từ phía sau.
Diêu Tử Đồng liền dùng khủy tay thúc về phía sau, nhưng Lom càng ôm cô sát vào lòng hơn, khiến cô không thể nào động đậy.
“Cô còn gì để nói?” Lom nghiêng mặt nhìn Diêu Tử Đồng.
Cô nhẹ cắn môi, bị bắt tại trận rồi, còn nói gì nữa chứ?
“Buông tôi ra, tôi muốn đi làm.” Diêu Tử Đồng tức tối nói.
“Cô nghĩ tôi sẽ để cô đi dễ dàng như vậy?” Lom cong lên khóe môi, tà tứ nói xong liền cắn vào vành tai của cô.
“Á!” Diêu Tử Đồng đau đớn la lên, vì Lom không phải nhẹ cắn mà là dùng sức, anh muốn để lại dấu răng trên vành tai cô. Ai bảo cô cào mặt anh?
...
“Sek, đừng quên giải quyết chỗ men bia cho tôi.”
“Dạ, thưa cậu chủ.”
“Cậu đi trước đi. Tôi để quên điện thoại.”
“Tôi sẽ đợi ở ngoài ạ.”
Lom biết Diêu Tử Đồng đi làm rồi nên yêm tâm tới nhà máy sản xuất rượu vang, cả ngày sáng nay anh đều bị cô quậy muốn điên cả đầu. Đúng là cô gái tinh nghịch mà, không thua gì Fai.
Khi Lom và Sek đang định rời khỏi nhà máy đi mua phân bón thì Lom nhớ chợt nhớ mình để điện thoại trên bàn kiểm định, anh quay ngược vào trong, để Sek ra ngoài trước.
Sek vừa mở cửa bước ra, nước từ đâu tạt thẳng vào mặt, còn được tặng kèm một câu, “Ngạc nhiên chưa!”
Phun ra một ngụm nước, mặt của Sek đơ tới mức không thể nào đơ hơn, “Ngạc nhiên lắm ạ.”
Diêu Tử Đồng nhẹ cắn môi, cười ngượng ngùng, “Xin lỗi anh Sek, tôi tưởng...”
“Tưởng là tôi chứ gì?” Lom từ trong nhà máy đi ra, hai mắt tối đen nhìn vào Diêu Tử Đồng. Cô lập tức quăng thùng gỗ và bỏ chạy.
“Cô còn chưa đi làm sao? Cô đứng lại đó cho tôi!” Lom lập tức đuổi theo Diêu Tử Đồng, “Tôi mà bắt được thì cô chết chắc!” Chưa từng thấy ai quậy phá dai như cô gái này, trời ơi anh muốn tăng huyết áp rồi!
“Cậu Lom! Cậu đi đâu vậy ạ, có khách tới tìm cậu!” Đúng lúc Sek đi ngang, thấy Diêu Tử Đồng xẹt qua một cái, sau đó Lom như cơn gió đuổi theo, anh ta liền ngưỡng cổ kêu lên, nhưng vẫn không quên cầm lược chải tóc. Mọi người thông cảm, đây là bệnh bẩm sinh, không có cách nào chữa được.
Anh ta vừa nhìn theo bóng dáng hai người vừa đi lại gần Sek đang đứng trước cửa nhà máy, hai tay chấp sau lưng, cười mỉm thân thiện nhìn Sek, “Cậu chơi SongKran* à?” Thấy người Sek ướt hết, Sak hiếu kỳ.
“Có thể cô Ali đã có một ngày tồi tệ vì cậu Lom, nên mới trút giận.” Sek nhìn hai bóng dáng ở xa xa, thản nhiên nói. Anh ta cũng thật xúi quẩy, hai lần đều hứng đạn cho Lom. Cũng may đây là Nam Mon, không phải nước ớt.
“Tôi cũng muốn chơi cùng.” Sak nhìn tới nhìn lui tìm kiếm, chợt anh ta thấy công nhân chở nước ngang qua, anh ta lập tức chạy sang, vừa giơ tay vừa la lớn, “Cho xin ít nước! Cho xin ít nước với!”
“Vui quá nhỉ, Sak?” Sek cứ ngỡ Sak xin nước để đuổi theo Lom, nên chờ mong thấy kết cục thảm thương của anh ta vì bị Lom xử. Sek hào hứng đi nhanh theo, nhưng mới được mấy bước đã thấy Sak cầm theo xô nước chạy lon ton tới, “Sak!” Anh ta quát lên một tiếng, co giò chạy trở về nhà máy.
Bà nội nó, hóa ra Sak muốn tạt nước mình!
“Thằng Sak! Thằng Sak! Khốn kiếp!” Khi Sak rượt tới ổ, giây lát sau tiếng la thảm thiết của Sek được vọng ra từ nhà máy.
...
Khu nghỉ mát Tararin
“Chuyện gì vậy Lom?” Din vừa ra khỏi văn phòng thì điện thoại anh reo lên, sắc mặt anh ngưng trọng. Nếu không phải chuyện lớn thì Lom sẽ không gọi điện cho anh vào giờ này, làm sai quy tắc bất thành văn của nhà Adisuan.
“Anh làm ơn coi chừng bạn gái của anh kỹ vào. Anh có biết cô ấy quậy vườn nho của em trở nên thế nào không? Từ công nhân tới người làm lâu năm, hiện tại ai cũng đồn nhau vườn nho có ma, còn bạn gái anh thì theo phá em từ sáng sớm. Không nể mặt anh em đã sớm trói cô ấy lại từ lâu rồi.” Lom tức tối nói một hơi, anh đang kiềm chế xúc động để không đến Tararin trừng phạt Diêu Tử Đồng. Vừa rồi cô nhanh như sóc, anh vừa đuổi tới thì cô đã phóng ngay lên xe và chạy đi. Tức chết anh!
Din nhẹ nhíu mày, hóa ra mấy ngày nay cô ấy gây rắc rối cho Lom chứ không phải có quan hệ thân mật với Lom?
“Vết cào trên mặt em cũng là cô ấy gây ra?” Để chắc chắn hơn, Din hỏi.
“Phải.” Lom nghiến răng nghiến lợi, vết cào đó cũng may không sâu, nếu mặt anh để lại sẹo thì còn cô gái nào si mê anh?
Din hơi cong khóe môi, nhưng sau đó nhịn không được nở nụ cười, “Em cũng có ngày này, Lom à.”
“Em biết anh đang cười, Din. Em nói lại lần nữa, anh mà không quản thúc được bạn gái mình thì để em.” Lom đe dọa, “Cô ta tới chưa?”
Lom vừa hỏi dứt lời, Din đã thấy Diêu Tử Đồng đang chậm rãi đi tới, “Anh làm việc đây.” Din cúp máy, thản nhiên đứng chờ Diêu Tử Đồng lại gần.
“Anh ra đón sư thầy à?” Diêu Tử Đồng ngạc nhiên nhìn Din.