Trúc Mộng Lan Viên: Quỷ Nhãn Tiểu Thư

Chương 38: Chương 38: Chiến tranh của đàn ông




Nhà Adisuan

“Sao em không liên lạc với anh mà tự ý bỏ đi?” Vì muốn nói chuyện riêng với Thuần Vu Triệt nên Diêu Tử Đồng để anh ôm cô vào phòng, hiện tại cô ngồi trên giường cùng anh.

“Sau đó thế nào? Để ông nội can thiệp vào và bắt Viêm Diệc Luân phải yêu em?” Diêu Tử Đồng hỏi ngược lại Thuần Vu Triệt, đây là điều cô không muốn nên mới lựa chọn ra đi.

Cô không phải đang chạy trốn mà là đi tìm cho mình một cuộc sống mới, thế giới bên ngoài quá rộng lớn khiến cô nhận ra trước đây mình chỉ chạy quanh Viêm Diệc Luân tựa như Trái Đất và vầng thái dương, không biết rằng không có anh, cô cũng có thể sống.

“Em đã trưởng thành.” Cô nắm lấy tay Thuần Vu Triệt, nhìn thẳng vào mắt anh, “Hãy để em tự mình bước đi.”

Thuần Vu Triệt nhìn cô thật sâu, bạc môi mím chặt không nói.

Để em tự mình biết đi?

Được, nhưng anh phải luôn đứng phía sau em.

“Anh mua một căn nhà gần đây, em không cần phải ở nhờ họ.” Thuần Vu Triệt đưa tay muốn xoa đầu Diêu Tử Đồng nhưng chỉ còn cách một chút anh dừng lại, đôi mắt trở nên sâu thẳm, chuyển sang nhìn hướng khác.

Diêu Tử Đồng nhận ra điều này nên mặt cô thoáng hiện u buồn, khi nào anh hai mới nhớ lại ký ức trước đây?

“Em ở đây quen rồi, họ rất tốt với em.” Cô không muốn ra khỏi nhà Aisuan lúc này, vì cô Supansa...vừa rồi cô ấy nắm chặt tay cô luôn miệng nói cô không được rời đi khiến cô có chút không nỡ.

Thuần Vu Triệt thở dài trong lòng, đành chiều ý cô.

“Còn anh sao đây?” Mắt anh mang ý cười nhìn cô.

“Em xin phép cô Supansa cho anh ở đây nhé?” Hai mắt cô sáng quắc, vui vẻ nhìn anh. Thật ra cô chỉ đùa anh thôi vì cô biết anh không thích đông người, nên sau giờ làm việc là thời gian anh cần yên tĩnh nhất và không muốn bị ai quấy rầy.

Trước đây cô thường trêu anh, sau này nhất định phải cưới một cô gái suốt ngày ríu rít như chim sẻ để phiền anh. Khi đó anh chỉ cười nhẹ, nhìn cô một lúc rồi nói, “Chim sẻ đang ở ngay cạnh anh.” Khiến cô chẳng hiểu gì.

Hiện tại muốn hỏi anh cũng không được, vì ký ức này anh đã sớm quên sau tai nạn lần đó.

“Được.” Thuần Vu Triệt trả lời làm Diêu Tử Đông ngơ ngác, cô cứ tưởng anh sẽ từ chối chứ?

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, Thuần Vu Triệt mím môi nhịn cười. Anh tìm được cô rồi thì đừng hòng để cô rời khỏi tầm mắt của anh, cô ở đâu anh ở đó. Như vậy trái tim của anh mới có thể đập nhẹ nhàng theo nhịp.

Diêu Tử Đồng nhẹ nhíu mi nhìn Thuần Vu Triệt, hai mắt chợt lóe sáng, cô chỉ chỉ trán mình, “Chỗ này đau quá.”

“Làm sao đau?” Sắc mặt khẽ biến, Thuần Vu Triệt nhẹ vén tóc cô lên xem.

“Ở đây, sáng nay bị đụng trúng.” Giọng cô mang theo ủy khuất và cần an ủi, “Anh hai phải làm như lúc trước.”

Thuần Vu Triệt cúi mi nhìn cô, thấy cô bày ra nét mặt đáng thương anh đưa môi tới gần và hôn lên trán cô, sau đó lại thổi nhẹ, liên tục thay phiên.

Diêu Tử Đồng cong môi cười thầm, anh hai dám chọc chính mình, hiện tại xem ai bị trêu lại rồi.

Thuần Vu Triệt cứ lo giúp Diêu Tử Đồng giảm đau, nào đâu biết anh bị cô đùa giỡn. Haiz, tiếng tăm một đời của anh, gì mà thị huyết, âm lãnh tàn nhẫn quỷ vương. Khi đối diện với cô thì bị hủy hoàn toàn.

...

Hôm nay không như mọi khi nên bà Supansa mời mọi người ra ngoài sân vườn đã được bày sẵn bàn ghế để dùng bữa chiều, phong cảnh ngoài này vô cùng mát mẻ.

Cỏ xanh trải dài như thảm, phía trước là vườn hoa hồng đang khoe sắc, xung quanh còn có vài cây cảnh được cắt tỉa đủ mọi loại hình như hạc, trái tim, thiên nga...cách đó không xa là Sala được xây giữa hồ nước, hữu tình nên thơ xen lẫn nhẹ nhàng khoan khoái khiến thời gian như chậm rãi trôi qua một cách yên bình và êm ả.

Thuần Vu Triệt ôm Diêu Tử Đồng ra sân, anh thản nhiên nhìn lướt qua những tên thanh niên đang dõi theo chính mình hay nói đúng hơn là người trên tay anh. Những ánh mắt này anh vô cùng quen thuộc, nó từng xuất hiện từ Viêm Diệc Luân.

Ali chỉ mới đến đây một thời gian đã mà dính trên người thêm mấy đóa hoa đào, anh nên khen cô tài giỏi hay đánh vào mông cô để trừng phạt đây?

“Để Ali ngồi đây với cô.” Bà Supansa cười vỗ chiếc ghế bên cạnh mình, hiện tại mọi người đang ngồi nơi bàn hình tròn lớn được bắt giữa sân, bên tay trái bà Supansa là Nam, sau đó lần lượt là Phuwanet, Prin, ông Montree, Din, Lom, Fai, Fon, cách năm cái ghế trống lại vòng về vị trí bà Supansa.

Thuần Vu Triệt nhẹ nhàng đặt Diêu Tử Đồng ngồi xuống bên cạnh bà, tức nhiên anh phải ngồi kế cô, vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên giống như bản thân mình không phải là khách mà là chủ.

“Đây là anh trai cháu, Erebus ạ.” Nhìn thấy Thuần Vu Triệt như vậy, Diêu Tử Đồng nhẹ giật khóe môi, đành phải thay anh giới thiệu. Có phải tên của anh trai cô rất kiêu không?

Erebus, vị thần của vực thẳm và bóng tối khôn cùng, con trai thần nguyên thuỷ Chaos. Erebus là hiện thân của bóng tối, thứ tràn ngập các góc kẹt và khe nứt trên khắp thế gian. Tên ông được dùng hoán đổi với Tartarus và Hades vì Erebus thường được coi là một phần của âm phủ. Erebus đã cưới em gái mình là Nyx thần đêm tối, con cái họ bao gồm: Aether thần bầu trời, Hemera thần ban ngày, Moirai thần số phận.

Cô từng hỏi anh trai sao lại muốn lấy tên Erebus, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời. Sau đó cô nghĩ, chắc anh trai mình luôn phải đối mặt với nhiều loại người cả hắc bạch lưỡng đạo nên mới dùng tên này để ra oai phủ đầu.

Diêu Tử Đồng không biết, Thuần Vu Triệt vì cô nên nguyện hóa thành bóng tối và vực sâu. Ở một nơi đầy nỗi sợ khôn cùng đó có anh ngự trị, cô còn gì phải sợ hãi?

Còn điều thứ hai, Erebus yêu em gái mình, anh cũng vậy.

Nhưng anh ao ước mình được như Erebus, ở bên cạnh người mình yêu, có một kết cục viên mãn.

Diêu Tử Đồng lần lượt giới thiệu từng người với Thuần Vu Triệt, đối với hai người lớn anh còn lịch sự gật đầu chào hỏi, còn những người khác anh chỉ liếc mắt nhìn. Ngay cả quốc vương Parawat cũng không ngoại lệ, Diêu Tử Đồng chỉ biết cười ngượng ngùng với người ta.

Tính cách anh cô là như vậy, so với Viêm Diệc Luân còn cao ngạo, so với Din còn lạnh nhạt, phúc hắc, bá khí, lãnh khốc anh đều hội đủ. Có thể nói ông nội huấn luyện anh rất thành công, đây không phải thừa hưởng từ ông nữa mà hơn ông gấp mười lần. Nếu người ta không biết ngay từ đầu thì sẽ tưởng anh là con trai ruột của Diêu Tử Hưng chứ không phải cháu nuôi.

Trong thời gian đợi người làm mang thức ăn lên, mọi người tán gẫu với nhau, ông Montree trò chuyện với Phuwanet, Nam nói với bà Supansa, còn kéo Diêu Tử Đồng vào. Vì vậy chỉ còn mấy tên thanh niên mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Nhất là Prin, anh nhìn Thuần Vu Triệt đăm đăm, người kia cũng không nhường bước, dù là một cái chớp mắt.

Fai đẩy đẩy vai Lom và Fon, nhỏ tiếng nói, “Các người gặp đối thú rồi. Vừa tới một người lại thêm một người. Chậc chậc, thất giác luyến, càng lúc càng nhiều ngạnh.” Lần này bà Adisuan phải đau đầu rồi, anh có cần tới chỗ bác sĩ Nat xin thuốc giảm căng thẳng cho mẹ?

Lom đạp thẳng vào chân Fai trong khi anh đang cười đầy hứng thú, “Đối thủ cái đầu của em. Bảy người, em tính cả mình vào đúng không?”

Nghe Lom nói xong, Fai giật mình. Đúng rồi, tính luôn Thiên Vũ chỉ là sáu người, vì người kia là anh trai của cô Ali. Đâu ra bảy người?

Nhìn sắc mặt Fai như giẫm phải phân voi, Lom cười xấu xa. Tên nhóc này cũng có ngày bị hố, anh thật hả dạ.

Fon nghe đối thoại của hai anh trai mình nhưng chỉ mím môi không lên tiếng, ở đây chỉ mình anh biết rõ. Erebus đối với Ali không đơn thuần chỉ là anh trai và em gái, vì anh ta cảnh cáo hết tất cả những người nam muốn tiếp cận Ali, bao gồm anh.

Anh vẫn còn nhớ ánh mắt anh ta nhìn anh khi anh thừa nhận mình yêu Ali. Đó là đôi mắt của thú săn, đầy lãnh liệt và điên cuồng thị huyết.

Din lạnh nhạt nhìn hết thảy nhưng trong lòng anh không yên ổn chút nào, người nhà Ali đến đây, có phải cô sắp rời khỏi rồi không?

Anh nên dùng lý do gì giữ cô ở lại?

Cô sẽ vì lời anh nói mà ở lại không?

Một người luôn nắm chắc mọi thứ chưa từng chùn bước như anh nay lại ngập ngừng và lo lắng, anh thật không ngờ ngày này đến nhanh quá khiến anh không kịp phòng bị. Để cả lý trí lẫn trái tim đều rơi vào rồi.

“Thưa bà chủ, có khách ạ!” Trong lúc này ông Siam cũng là chồng bà Kanya đi ra sân, ông ta có gương mặt phúc hậu vô cùng, thân hình tròn trịa nhưng không chậm chạp. Sek thừa hưởng điều này từ ông ta.

Mọi người cùng đưa mắt nhìn, bóng dáng cao lớn anh tuấn mặc sơ mi trắng với quần tây đen là bắt mắt nhất.

Diêu Tử Đồng nghe thấy các nữ giúp việc trong nhà xì xầm với nhau, Tịch Thiên Vũ chưa hề mặc gì khác ngoài sơ mi trắng và quần tây. Không chỉ thanh lịch mà còn toát lên sự tinh tế nhưng cũng đầy phóng khoáng, độc lập tuyệt đối. Đây chính là hấp dẫn chết người của một quý ông.

Nhìn tới nhìn lui xung quanh đều là thanh niên cực phẩm nhưng Diêu Tử Đồng cảm thấy một khi dính vào họ thì giống như rơi vào miệng đóa hoa ăn thịt người, nguy hiểm vô cùng.

Quả nhiên cái gì đẹp đều có độc, không có thuốc giải.

“Pam!” Nam vui vẻ reo lên khi thấy cô gái đi cùng Tịch Thiên Vũ và một người thanh niên nữa, Diêu Tử Đồng biết anh ta, bác sĩ Nat.

Nghe nói anh ta từng là nạn nhân bị ba quý tử nhà Adisuan hành tới lên bờ xuống ruộng, khi đó Fon đang ở Pháp nên không bị bắt gia nhập.

Xem ra bác sĩ Nat cũng có quá khứ đầy “đau thương”, thật tội nghiệp. Ai bảo anh ta muốn theo đuổi công chúa nhà Adisuan, bị hành là điều hiển nhiên.

Nam và cô gái tên Pam kia ôm nhau, cô ta là bạn học từ nhỏ đến lớn của Nam. Y tá trong bệnh viện, tính cách hoạt bát một cách...quá mức nên có khi hơi điên điên, cũng mắc chứng ảo tưởng, về mặt tốt.

“Hôm nay mình bận trực nên không đến đón cậu được.” Pam cười lộ hai lúm đồng tiền, nhìn lướt Nam từ trên xuống dưới, “Cậu xinh hơn trước rồi, quốc vương thật biết cách chăm sóc. À quên, chào hoàng hậu.” Pam nhẹ nhún người, trêu ghẹo Nam.

Nam che miệng cười khẽ, lôi kéo Pam đi về phía bàn, “Anh Nat vẫn khỏe chứ ạ?” Cô nhìn qua bác sĩ Nat đang đi kế Pam.

“Anh khỏe. Nam cũng vậy?” Nam gật đầu với bác sĩ Nat khi anh ta tao nhã cười nhìn cô. Bác sĩ Nam cũng điển trai, nước da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú với hai lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu. Đây là lý do ba cậu chủ nhà Adisuan nghĩ anh ta là gay nên thử anh ta đủ điều, làm bác sĩ Nat liên tục gặp ác mộng. Đúng là nói tới chỉ toàn là nước mắt.

“Anh Thiên Vũ càng ngày càng đẹp trai, anh định khi nào tìm một nửa của mình đây?” Nam lại nhìn qua Tịch Thiên Vũ đi bên cạnh Nat, đây là nam bác sĩ tuyệt nhất ở bệnh viện Pak Chong. Không chỉ về ngoại hình mà còn tài năng, viện trưởng từng ngỏ ý muốn anh làm con rể nhưng đều bị anh khéo léo từ chối. Cũng không biết bao nhiêu nữ bệnh nhân và y tá tương tư tới đứt từng khúc ruột vì anh rồi.

Lúc trước mẹ muốn cô đến với Tịch Thiên Vũ nhưng khổ nỗi cô chỉ xem anh như anh trai, anh cũng không cảm giác gì với cô. Trống đánh xuôi kèn thổi ngược như vậy thì sao có thể thành đôi? Cho nên mẹ cô cũng bị tan vỡ mộng, lúc nào cũng than vãn thật đáng tiếc.

Nhưng con rể hiện tại của mẹ không phải rất tuyệt vời sao?

Anh là một người điềm tĩnh, tài giỏi, hội đủ những yếu tố mẹ đưa ra. Không một chỗ đáng chê, người đàn ông cô yêu và chọn lựa. Đời này cô không hối.

“Cũng sắp rồi.” Câu trả lời của Tịch Thiên Vũ làm Nam giật mình, bao gồm Pam và Nat. Anh nói vậy nghĩa là đã tìm được đối tượng theo đuổi?

“Tôi sẽ không nói nên giờ đừng hỏi.” Dưới ánh mắt mở to đầy nghi vấn của ba người, Tịch Thiên Vũ nhẹ cười, anh vái chào ông bà Adisuan và mọi người xong liền thật tự nhiên nhưng không mất tao nhã ngồi xuống chiếc ghế gần Fon, mắt liền hướng về phía Diêu Tử Đồng. Vị trí anh chọn vô cùng tốt, có thể nhìn rõ từng biểu hiện của cô.

Pam và Nat vái chào mọi người rồi ngồi vào chỗ, Nat biến thành ngồi kế Thuần Vu Triệt. Anh ta hồn nhiên không biết gì nên thân thiện bắt chuyện với anh. Khi anh chậm rãi liếc nhìn sang, nụ cười trên môi anh ta chợt tắt vì khí tràng của anh.

Diêu Tử Đồng nhẹ kéo tay áo Thuần Vu Triệt, anh liền nắm lấy tay cô, sau đó cố gắng bài trừ nụ cười có thể nói rất cứng ngắc với bác sĩ Nat, “Tôi là anh trai của Ali.”

“Chào anh ạ!” Nat rất lịch sự chào hỏi.

Diêu Tử Đồng khẽ giơ khóe môi, cô vô cùng hài lòng khi Thuần Vu Triệt hiểu ý cô.

“Chúng ta dùng bữa.” Món ăn cuối cùng được dọn lên, bà Supansa ôn hòa mời mọi người. Bà múc thức ăn cho Phuwanet, Nam và Diêu Tử Đồng.

“Mẹ chỉ thương ba người họ.” Fai nháy mắt với bà Supansa, giống như đang làm nũng.

“Fai thiếu gia muốn ăn gì?” Bà Supansa trêu anh lại, sau đó cười lắc đầu vì anh nghịch ngợm chỉ hết tất cả các món ăn có trên bàn.

Phuwanet vẫn luôn chú ý Prin, thấy anh không đụng muỗng mà chỉ đưa mắt nhìn Diêu Tử Đồng chằm chằm, Phuwanet nhẹ đá chân anh, “Em làm gì?”

Prin im lặng không lên tiếng, anh đang cảm thấy không vui. Vô cùng không vui!

Tại sao Ali lại không nhìn anh?

Tại sao cô chỉ đặt ánh mắt trên người Erebus?

Chẳng lẽ cô không có gì muốn nói với anh?

“Tôi muốn ăn cái đó, làm phiền Ali múc giúp tôi.” Prin chỉ tay về món ăn nằm trước mặt Diêu Tử Đồng, thản nhiên nói. Cô không nhìn anh thì anh khiến cô phải chú ý, truy vợ phải mặt dày. Không phải sao?

Mọi người đều dừng lại, hướng mắt nhìn Prin, Diêu Tử Đồng xém chút bị mắc nghẹn vì anh. Cô cố gắng nuốt hết thức ăn trong miệng, tròn mắt nhìn anh, “Thân vương có thể tự lấy.” Cô nhẹ đẩy dĩa đồ ăn về phía anh.

Thân vương?

Prin nhíu mày, anh cảm thấy hai từ này vô cùng chói tai.

Thấy Diêu Tử Đồng có ý cảnh cáo nhìn mình, Prin ngoan ngoãn ăn cơm khiến Phuwanet và Nam ngạc nhiên. Phuwanet chưa từng thấy em trai mình dễ bảo như lúc này.

Xem ra tên nhóc này tìm đúng người rồi.

Diêu Tử Đồng tiếp tục việc dang dở của mình, cô đưa tay muốn múc món ăn giữa bàn, như một cơn gió xẹt ngang, vài cánh tay cùng hướng về một phía, điểm đến là dĩa thức ăn đó.

Ông bà Adisuan, Nam, Phuwanet và Pam, Nat trố mắt nhìn khi Din, Lom, Fon và Prin, Thuần Vu Triệt tranh nhau, còn có Tịch Thiên Vũ và Fai giúp vui. Bảy cái tay, mười bốn con mắt âm thầm đấu nhau, không ai nhường ai.

Nam đau đầu, cả bốn anh trai của cô luôn sao?

Lại thêm tên em chồng, cô biết bỏ ai giúp ai?

Bà Supansa vừa vui vừa lo, bốn con trai thì không nói, có thể nội đấu. Nhưng giờ lại có người ngoài tham gia, bà có nên khuyên các con trước tiên nên cùng nhau giết địch?

Ông Montree nhẹ ôm trán, quả nhiên bị ông đoán đúng. Dù thích hay không thì Fai nhất định sẽ nhập cuộc vì tên nhóc này không muốn một mình nhàm chán, nay đông vui như vậy thì Fai sao có thể đứng nhìn?

Pam và Nat hai mặt nhìn nhau, hình như hai người họ đã bỏ lỡ điều gì. Chưa từng thấy bác sĩ Vũ vì ai mà hành động kỳ quái, chẳng lẽ anh thích cô Ali?

Không thể nào, bác sĩ Vũ không dễ dàng thích ai.

Hay là anh cảm thấy có hứng thú với cô Ali? Điều này đáng tin hơn.

Diêu Tử Đồng nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, cô nên làm gì đây?

Đám người này đúng là muốn phiền cô đến cùng mà, nhìn xem dĩa thức ăn bị họ tranh nhau giờ đã biến thành bộ dạng gì. Bầy nhầy một đống, thật giống như nó đang lệ rơi đầy mặt mà kêu cứu.

Diêu Tử Đồng đứng lên, ngay lập tức bảy tên đàn ông đồng loạt đứng, còn chỉnh tề hơn cả trong quân đội, nhờ vậy mà chiếc dĩa kia may mắn được sống sót.

Diêu Tử Đồng vừa nhấc chân, bảy tên cùng lúc động, cô lập tức xoay người nhẹ quát, “Ngồi xuống!” Thật khó tin là họ ngoan ngoãn nghe lời, cho dù là cứng đầu như Lom, Prin hay sĩ diện như Din, Fai, hoặc khí thế như Din, Thuần Vũ Triệt và khó thuần như Tịch Thiên Vũ, còn Fon thì không cần bàn, dễ bảo nhất.

“Tôi đi tolet, các anh dám theo thì chết chắc.” Diêu Tử Đồng bỏ lại một câu liền đi thẳng vào nhà, cô đúng là bị mấy tên này làm cho tức chết!

Bà Supansa chớp mắt rồi lại chớp mắt, bà đang nhìn thấy gì?

Một cô gái nhỏ nhắn quát nạt đám đàn ông nhưng họ lại nghe lời răm rắp, thật khó tin.

Phuwanet nhẹ nói vào tai Nam, “Em đối với anh thật ôn nhu.” Anh vô cùng may mắn khi đeo đuổi Nam mà không gặp tình địch. Nhìn xem, tình trường như chiến trường. Thật đáng sợ!

Bà Kanya và Nakree, Bopa, Jantoo đứng một bên rót nước nên chứng kiến hết cảnh vừa rồi. Họ cùng lúc giơ lên ngón cái, ngưỡng mộ và tôn sùng nhìn theo bóng dáng Diêu Tử Đồng.

Cô Ali thật tuyệt vời!

Thời gian đến tối còn dài, nhất định còn chuyện hấp dẫn hơn xảy ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.