“Thời tiết hôm nay tốt thật em hả?” Sáng sớm, như thường lệ ông Montree và bà Supansa ra trước sân tập thể dục, ngẩng đầu nhìn trời trong xanh, không một áng mây, những cơn gió thổi nhẹ mang theo mùi hương núi rừng, hoa cỏ, tiếng chim ríu rít cùng hòa nhịp như một bản nhạc chào ngày mới khiến tâm trạng ông Montree khoan khoái vô cùng.
“Đúng vậy. Anh nhìn xem, mặt em có phải hồng hào hơn không?” Bà Supansa vỗ vỗ hai bên mặt, mỉm cười.
Ông Montree ngoái đầu nhìn vợ, gật gật đầu, “Đúng là hồng hào hơn trước.”
“Một phần do thời tiết buổi sáng, một phần là do tâm trạng anh à.” ChỈ cần nghĩ tới chút nữa đây Nam về đến nhà là bà vui sướng lâng lâng, nhìn thấy Ali Nam nhất định sẽ ưng ý giống bà.
Nam cũng mong có chị dâu lâu rồi, đặc biệt là người có thể trị các ông anh nghịch ngợm của mình.
“Sao chúng ta không bắt các con ra tập thể dục chung?” Đột nhiên ông Montree nảy ra ý tưởng, “Để Ali gia nhập nữa, như vậy không phải dễ dàng bồi đắp cảm tình?”
“Anh thật hiểu ý em!” Bà Supansa buông hai tay xuống, cười ngọt ngào vỗ vai chồng.
Ông Montree cũng vui như vừa được uống mật, vì còn gì sướng hơn được vợ khen?
“Nhưng phải đợi chân Ali khỏi hẳn.”
“Đợi chân cô Ali khỏi để làm gì ạ?” Tiếng nói mang theo tò mò vang lên phía sau khiến ông bà Adisuan phải ngừng lại việc tập thể dục, quay người lại nhìn.
“Đã dọn xong bữa sáng rồi ạ.” Thấy ông bà Adisuan hết nói nổi nhìn mình, bà Kanya cười hề hề lấy lòng.
“Ai đi gọi Ali dậy?” Bà Supansa vừa lau mồ hôi vừa hỏi bà Kanya, ông Montree thật biết săn sóc, vào tới nhà đã lập tức đi rót cho vợ mình một ly nước lạnh.
Bà Kanya che miệng cười khúc khích, lắc lư người, vẻ mặt cứ như “hàm xuân“. “Là cậu chủ Din ạ.”
“Ơ, vừa rồi cháu nhìn thấy cậu Fon đi về hướng phòng cô Ali mà?” Đang bưng cà phê ra cho ông Montree, nghe vậy Bopa ngạc nhiên nhìn bà Kanya.
“Cậu chủ Fon? Không phải cậu chủ Lom à?” Lại một người nữa làm câu chuyện trở nên phức tạp và mờ mịt, ông Montree và bà Supansa nhìn bà Kanya, rồi lại nhìn Bopa và Jantoo.
Là bọn họ bị hoa mắt nên nhìn nhầm?
“Tôi lại thấy cậu chủ Fai rẽ sang hành lang phòng cô Ali ạ.” Nakree cùng Jantoo mang trái cây và nước ép ra bàn, cũng gia nhập vào.
Bà Supansa lập tức đứng lên, tự mình kiểm chứng. Tức nhiên ông Montree không thể ngồi yên rồi, còn có những kẻ thích buông chuyện như bà Kanya, Nakree và Bopa, Jantoo.
“Xuỵt!” Gần tới phòng của Din cũng là nơi hiện tại Diêu Tử Đồng chiếm dụng, bà Supansa để ngón trỏ lên môi, ra hiệu đoàn người hóng chuyện phía sau im lặng lại. Sau đó tất cả cùng rón rén đi sát tường, dần dần tiến về phía cửa.
Cảnh tượng bên trong, Diêu Tử Đồng ngồi trên giường, chớp mắt ngô nghê nhìn bốn tên “đột nhập” vào phòng mình.
Có phải mọi người muốn biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Vậy chúng ta tua lại mười lăm phút trước.
Din là người dậy sớm nhất trong số các anh em, anh giống như hiện thân của đồng hồ. Nếu không phải vì bận xử lý công việc thì đúng 11h anh đã hoàn toàn đi vào giấc ngủ, 6h mắt tự động mở. Cho dù có thức khuya tới đâu, ngày hôm sau vẫn dậy đúng giờ, không sai một giây.
Hôm nay, đúng 6h45” Din rời khỏi phòng, còn vì sao khoảng thời gian sinh hoạt cá nhân của anh tận 45” thì chỉ có anh biết, không tiện nói nhiều.
Din vừa mở cửa, Lom đã từ trên sofa bò dậy, vẻ mặt tỉnh táo vô cùng không giống như người vừa tỉnh ngủ. vì ông anh có bệnh khiết phích kèm theo bá đạo. của mình nên phòng anh bị chiếm hoàn toàn, tối qua ngủ lại nhà anh chỉ có thể nằm sofa.
Là chủ nhân của phòng, tức nhiên Din có chìa khóa, vì thế anh dễ dàng đi vào như chốn không người, bám theo phía sau anh Lom được hưởng lợi.
Phòng ngủ của Fon nằm bên dãy tay trái, sát bên phòng Fai, nên anh vừa đi ngang qua thì cửa phòng Fai đã hé mở, một đôi đôi mắt lén quan sát anh.
Fai nhếch môi cười tà, anh sớm đứng đây từ lâu, nhìn thấy tất cả. Đến lúc anh nên vào giúp vui rồi.
“Em vào đây làm gì?”
“Vậy anh vào làm gì?”
“Sao các anh ở đây?” Din và Lom đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, Fon vừa vào liền kinh ngạc nhìn hai người họ.
Lom nhìn Fon, cười đầy tà khí, “Tên nhóc này em học hư từ khi nào vậy?”
“Em vào gọi Ali dậy ăn sáng, không cùng ý nghĩ giống anh.” Fon bình tĩnh nói một câu làm Lom cương mặt.
“Ha ha ha!” Tiếng cười khẽ vang lên, Fai mở cửa bước vào, vô cùng hả hê khi thấy Lom bị Fon làm cho đen mặt.
“Ngay cả ngây thơ như Fon còn nhìn ra được ý đồ xấu của anh đó, Lom à.” Đây chính là kẻ thích xem kịch vui, e sợ thiên hạ không loạn, sẵn sàng bồi người khác người thêm một cước.
Fai à, anh cũng xấu xa không kém mà!
Đúng là chó chê mèo lắm lông!
Lúc bọn họ hiện diện trong phòng, Diêu Tử Đồng vẫn đang trong mộng đẹp, nhưng tiếng cười của Fai khiến mộng đẹp của cô biến thành ác mộng chỉ trong vài giây. Cô bàng hoàng tỉnh giấc, ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn những vị khách không mời mà đến, “Các anh sao lại ở đây?”
Vừa rồi cô mơ thấy mình đang nằm trên một thảo nguyên xanh tươi, không khí trong lành, gió thổi mang theo hương thơm thì bỗng dưng từ đâu vang lên tiếng cười run trời như tiếng của ác ma khiến cô sợ hãi đến tỉnh cả ngủ.
Hóa ra bốn người này mới là kẻ phá hoại mộng đẹp của cô?
“Tôi gọi em dậy ăn sáng.” Din trực tiếp đi đến bên giường, đưa tay muốn bế Diêu Tử Đồng nhưng bị cô dùng gối đẩy thẳng vào mặt.
“Đứng im. Lui ra xa.” Cô có thói quen chỉ mặc đồ ngủ, bên trong hoàn toàn không có gì. Để Din ôm chẳng khác nào...
“Ha ha ha...!” Din đờ người cầm cái gối trên tay, còn nhận được tiếng cười nhạo một cách vô tình của ba người em trai.
“Các anh ra khỏi phòng ngay.” Diêu Tử Đồng dùng chăn che trước người, ngượng ngùng nhưng vẫn cố bày ra khí thế đuổi khách.
“Chân Ali như vậy, sao có thể tự đi?” Fon nhẹ giọng, hi vọng Diêu Tử Đồng sẽ không phát bực với mình. Anh nghĩ rằng cô đang không vui vì bị quấy rầy giấc ngủ.
Cô mặc áo ngủ hình Panda, trên đầu còn mang theo bịt mắt nguyên bộ, vẻ mặt hờn giận trông thật đáng yêu khiến anh nhớ tới buổi cắm trại của trường vào ba năm trước.
Khi đó cô và anh bị lạc trong rừng vì nửa đêm đi tìm hai sinh viên thất lạc, chỉ với đồ ngủ và áo khoác nhưng cô lại chạy vào tận rừng sâu, nếu anh không kịp thời tìm thấy chắc cô đã sớm lạnh cóng.
Kết quả hai người cùng lạc đường, phải trú trong hốc cây cả đêm. Đó là buổi tối đẹp nhất anh từng trải qua, cô ngủ trong lòng anh, cái lạnh buốt của núi rừng không khiến anh run rẩy vì tim anh ấm dạt dào.
Hồi ức tốt đẹp này anh vẫn luôn lưu giữ, cả đời đều không quên.
“Các anh ra ngoài, lát nữa Fon vào giúp tôi.” Diêu Tử Đồng trực tiếp không nhìn Din, ai bảo tối qua anh dám cưỡng hôn cô. Hừ!
Fai nhẹ híp mắt nhìn kỹ Diêu Tử Đồng, anh thấy môi cô hôm nay rõ ràng rất khác thường, giống như một quả đào càng thêm mọng nước. Đây rõ ràng là bị “tàn phá” qua.
Fai chuyển mắt nhìn Din, tối qua Din đã làm chuyện “tốt” à?
Bởi vì Fon không có gan, còn nếu là Lom sớm đã bị cô Ali cho ăn gối khi vừa nhìn thấy từ ánh mắt đầu tiên. Nghi phạm cuối cùng chỉ có thể là Din.
“Chúng ta không nên làm phiền nữa, đi thôi.” Fai mở cửa, hất cầm ra hiệu với anh em của mình.
Din để gối lại trên giường, nhìn Diêu Tử Đồng thật sâu rồi mới chậmr ãi ra ngoài.
Lom không tình nguyện theo sau, còn Fon tức nhiên vui vẻ vì lát nữa đây anh là người được ôm mỹ nhân.
“Hôm nay có món cháo lưỡi vịt, cô Ali đừng bỏ lỡ.” Fai nháy mắt với Diêu Tử Đồng, dưới ánh mắt tròn xoe của cô anh đóng lại cửa phòng.
Diêu Tử Đồng ngệch ra trong giây lát, sau đó cô ngây ngẩn cả người. Câu nói vừa ròi ủa Akkannee...
Trứng thối!
Diêu Tử Đồng lại quăng gối, lần này cô rất dùng sức. Đứng bên ngoài, nghe cửa vang lên bộp một tiếng, Fai cười khẽ.
Anh sờ sờ mặt, thong dong đi ra phòng khách. Gần đây cười rất nhiều, rất tốt cho việc giữ gìn nhan sắc.
*
Gần đến trưa, khi các công nhân đang kiểm tra nho lần cuối để bảo đảm ngày thu hoạch sẽ không xảy ra vấn đề thì bỗng nhiên có một chiếc Limouse màu đen đỗ lại trên đường, gây chú ý.
Sek và Sak mang theo hiếu kỳ và nghi hoặc đi đến gần, ngóng nhìn.
Từ trên xe bước xuống một thanh niên đầu tóc vàng hoa, mặc vest đen, còn đeo bông tai, trông anh ta vừa ngầu vừa nổi loạn khiến Sek và Sak hai mặt nhìn nhau.
Có phải là xã hội đen không?
“Các người có gặp qua cô gái này?” Người thanh niên giơ một bức hình lên trước mặt Sek và Sak, thản nhiên hỏi.
“Đây không phải...”
“Không biết ạ.” Sak vừa nhìn thấy người trong hình thì hai mắt trừng to, buộc miệng reo lên nhưng Sek bụm miệng anh ta lại, cười cười nhìn người thanh niên.
Người thanh niên nhẹ nheo mắt nhìn hai người, “Thật sự không biết?”
Sek gật mạnh đầu, còn nhấn cả đầu Sak theo, cười tươi với người thanh niên.
“Đây là số điện thoại của tôi, nếu anh nhìn thấy thì gọi cho tôi.” Người thanh niên đưa danh thiếp cho Sak, “Tiền thưởng 3000 bath.”
“Anh tên gì ạ?” Sek vốn ngăn cản Sak nhận danh thiếp nhưng đã chậm tay.
“John.”
“Chon?”
“Là John.”
“Vâng, Chon.”
“John.” Trán John muốn nổi gân xanh, nghiến răng nói lại lần nữa.
Bà nội nó, tên ông đây hay như vậy sao lại gọi một cách quê mùa như thế!
“Chúng tôi biết rồi ạ.” Vì tránh Sak bị biến thành cái rổ, Sek kéo anh ta ra phía sau, nói để John yên tâm. Nếu không anh ta dem súng ra thì nguy!
John xoay người lên xe, vừa ngồi vào ghế anh ta nhìn qua Thuần Vu Triệt vẫn luôn nhìn ra ngoài quan sát từ nãy đến giờ, “Boss thấy sao ạ?”
“Họ nhất định biết Ali, âm thầm theo dõi họ.” Thuần Vu Triệt thản nhiên nói, gương mặt như điêu khắc tràn đầy bá khí. Vừa rồi anh thấy hai người kia biến sắc khi John đưa hình ra. Họ làm sao gạt được anh?
“Đã biết ạ.” John nhắn tin cho người của mình, họ vẫn luôn theo sau và đậu xa cách đây ba mét.
“Đi thôi.” Thuần Vu Triệt ra lệnh cho tài xế, tránh cho mọi người chú ý anh nên âm thầm nhìn từ xa.
Vừa nhìn thấy xe chạy đi Sek lập tức đánh vào người Sak, “Cậu điên à, sao lại nhận danh thiếp của anh ta?”
“Họ tìm cô Ali, có thể là người quen,“ Sak dùng lược chải chải tóc, bình tĩnh nói. Đôi mắt này của mình luôn nhìn thấu tất cả, không như Sek ngu như trâu.
“Người quen cái đầu cậu. Nhìn anh ta như xã hội đen, có thể là kẻ xấu muốn gây bất lợi cho cô Ali.” Sek chống hông, hung tợn nhìn Sak. Tên này đúng là tham tiền mà, nếu dám bán đứng cô Ali thì các cậu chủ sẽ băm xác cậu ta ra.
“Tôi sẽ không nói cho họ biết cô Ali đang ở đâu. Nhưng chúng ta cá với nhau không?” Sak đứng chân trước chân sau, lúc lắc người, chỉ lược về phía Sek.
“Cá gì?”
“Nếu như họ thật sự là người quen của cô Ali, anh phải tắm cho Aum một tuần?”
“Được, tôi sợ cậu à!” Sek hất hất cằm, khinh bỉ nhìn vào bộ mặt hách dịch của Sak.
...
“Cô Ali ăn nho đi ạ. Còn đây là trà chanh dây cậu Din bảo tôi pha cho cô Ali.” Bà Kanya đặt mâm nhỏ trước mặt Diêu Tử Đồng, cô đang ngồi ở bàn trà nhỏ trong phòng khách.
“Cám ơn cô Kanya ạ!” Cô đặt quyển sách trên tay xuống, mỉm cười với bà Kanya. Mọi người đều ra trước nhà hết rồi, chân cô không tiện nên ngồi trong này.
Bà Supansa có nói với cô hôm nay cô Nam về thăm nhà nên Pathapee, Wayupak, Akkannee và Rain đều về nhà vào bữa trưa, cùng đứng chờ cô ấy trước cửa.
“Tôi ra ngoài xem thử ạ.” Bà Kanya cũng nóng lòng muốn xem náo nhiệt, hay nói đúng hơn là ngắm trai đẹp.
Nghe Bopa và Jantoo nói rằng chồng của cô Nam rất soái, không thua gì bốn cậu chủ nhà này. Là con gái duy nhất của nhà Adisuan, gien di truyền cực phẩm như vậy thì cô Nam phải xứng đôi với nam thần rồi.
Nhưng đến nay cô vẫn chưa biết chồng của Nam là ai, mỗi lần nhắc tới đều bị cắt ngang nên cô không muốn hỏi nữa. Đợi nhìn thấy sẽ rõ ràng.
Bên ngoài, bà Supansa trông lên trông xuống, ông Montree chịu không được ôm lấy hai vai vợ, “Em đừng nôn nóng.” Miệng thì nói như vậy nhưng hai mắt của ông cũng trông về hía ngoài, còn liên tục nhón chân lên.
Din bỏ hai tay vào túi quần, đứng gần bậc thang, nhàn nhạt lên tiếng, “Ba đang vội hơn mẹ đó ạ.”
Lom, Fai và Fon mím môi cười khi nhìn thấy ba mình lung túng còn mẹ mình liếc mắt khinh thường chồng.
Vài phút sau, một đoàn xe chậm rãi chạy vào sân nhà Adisuan, đầu xe của chiếc thứ hai có cắm hai lá cờ của Parawat, cũng đại diện cho thân phận người ngồi trên xe rất tôn quý.
Những người mặc vset đen lần lượt xuống khỏi xe, một người bước tới mở cửa chiếc thứ hai. Một bóng dáng cao lớn mặc vest trắng xuất hiện, người đó xoay người lại, đưa tay về phía trong, một bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên, người đó liền dìu cô gái xinh đẹp thanh lệ bước ra.
“Nam!” Bà Supansa nhịn không được vui vẻ gọi tên con gái.
Nam trong bộ váy vô cùng sang trọng, trên đầu còn mang vương miện tinh xảo, mỉm cười nhìn mẹ mình. Cô vòng tay vào cánh tay của Phuwanet, cùng anh đi tới trước mặt người nhà mình.
Phuwanet vừa vái chào thì ông bà Adisuan bà bốn quý tử đã để một tay trước ngực, cúi đầu hành lễ lại anh theo phong cách người hoàng gia. Bà Supansa và ông Montree đeo vòng hoa vào cổ cho Phuwanet và Nam.
“Mọi người vẫn khỏe ạ?” Phuwanet ôn hòa nhìn lướt qua cả nhà.
“Khỏe ạ, thưa quốc vương.” Bà Supansa đại diện đáp lời.
Nam nhẹ nhàng tiến lên ôm lấy mẹ mình, “Nam nhớ mẹ lắm ạ!”
Bà Supansa vuốt ve lưng con gái, mắt đỏ hoe, “Mẹ cũng nhớ Nam.”
Buông mẹ mình ra, Nam lần lượt ôm lấy từng người, sau đó nhíu mi nhìn bốn anh trai mình, “Lần này em về đây để tìm vợ cho các anh đấy, có vui không?” Mẹ cô tối nào cũng gọi điện hối thúc cô nhanh trở về khiến cô vô cùng tò mò cô gái mà mẹ luôn nhắc đến là người ra sao, vì mẹ không dễ dàng chấm trúng ai đó.
Lom xoa nhẹ tóc Nam, “Anh nhiều bạn gái như vậy thì cần gì em kiếm?”
Nam liếc mắt nhìn Lom, “Các cô đó chỉ là hạng phổ thông, mẹ sẽ giết anh nếu như anh dẫn họ vào nhà.”
“Chúng ta vào nhà thôi.” Ông Montree nhắc nhở, trời đã nắng gắt, còn đứng đây thì thật ngược đãi bản thân.
“Còn một người nữa ạ.” Nam ngoái đầu nhìn lại, cánh cửa của chiếc xe thứ ba được mở ra, khi nhìn rõ người bước xuống xong, bà Kanya, Bopa, Jantoo và Nakree, Lantom vốn đang cười e thẹn nhìn Phuwanet lập tức đứng tròng mắt, người như khúc gỗ.
Người thanh niên này thật sự giống như một vị hoàng tử bước ra từ truyện tranh, đẹp không chút tỳ vết. Từ đường nét khuôn mặt cho tới ngũ quan, nhất là đôi mắt quyến rũ chọc người kia.
Nam bất đắc dĩ lắc đầu khi thấy Kanya bọn họ ôm tim nhìn Prin, em chồng của cô quả nhiên có mị lực, có thể làm cho chồng cô lu mờ chỉ trong chớp mắt.
Prin lạnh nhạt đi đến, học theo anh trai mình vái chào người nhà Adisuan.
Bà Supansa và ông Montree vẫn còn ngớ người nên có chút lúng túng chào lại Prin, “Đây là...” Bà Supansa nghi hoặc nhìn Nam.
“Đây là Prin, em trai của Phuwanet ạ.” Nam cười nhẹ giới thiệu, “Vào nhà thôi ạ.” Sau đó Nam nắm tay ba mẹ mình đi vào, để lại Phuwanet nhập bọn cùng bốn anh trai và Prin.
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trong phòng khách, Nam khựng người lại.
“Đây là người mẹ vẫn thường nhắc với con. Để mẹ chính thức giới thiệu, cô bé là Ali.” Bà Supansa nghĩ rằng Nam bất ngờ vì nhìn thấy người lạ, nên hòa ái lên tiếng, “Đây là Nam, con gái út của mẹ.”
Diêu Tử Đồng đứng lên, vái chào Nam, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười thanh nhã, “Chào cô Nam!”
“Chào cô Ali!” Nam cảm thấy mọi thứ rối tung lên như một mớ hỗn loạn, người mà mẹ cô chấm trúng làm con dâu lại là người Prin yêu, quyết phải tìm cho được.
Ôi trời! Đây thật sự là nghiệt duyên mà!
“Ali!” Prin vừa nhìn thấy Diêu Tử Đồng cũng ngây ngẩn cả người như Nam, sau đó vui mừng khôn xiết đi nhanh đến, dưới ánh mắt khó hiểu và kinh ngạc của mọi người anh ôm cô vào lòng, thật chặt...thật chặt.
Cuối cùng anh cũng tìm được cô, cứ ngỡ sẽ khó khăn nhưng không ngờ dễ dàng như vậy. Đây rõ ràng là ông Trời tác hợp rồi!
Anh không thể diễn tả tâm trạng mình lúc này, anh chỉ biết mình cần phải ôm cô thật chặt vì anh sợ đây chỉ là mơ, buông tay cô sẽ biến mất.
Diêu Tử Đồng mở to mắt, trong trạng thái khó tin nên cô như khúc gỗ mặc Prin ôm lấy.
Viên phẩn gì đây khi cô trốn đến tận Thái Lan nhưng vẫn gặp lại anh?
“Bà chủ bà chủ! Có chuyện lớn rồi!”
Tiếng la từ ngoài vọng vào đã đánh tỉnh những người như đang lọt vào trong sương mù, cùng quay đầu lại đã thấy bà Kanya hớt hải chạy vào.
“Bình tĩnh lại.” Bà Supansa nhăn mi.
“Có...có...rất nhiều người xông vào nhà mình!” Bà Kanya thở hổn hển nói, cùng là mặc đồ vest đen nhưng sao họ đáng sợ hơn cận vệ của quốc vương. Ôi, tim của mình sắp lọt ra ngoài rồi!
Din lạnh nhạt đi ngoài trước, nhìn thấy một đám người ăn mặc như cận vệ của Phuwanet đang đứng giằng co trong sân.
“Họ là ai vậy?” Lom nhíu mày, đều là người Tây. Vừa rồi anh cứ tưởng ông Pisarn lại sang đây gây chuyện.
“Người thanh niên đó, anh ta không giống như người tầm thường.” Fai đứng bên cạnh Lom, nhíu nhíu con ngươi nhìn người đứng ở giữa nhóm người Tây.
“Chúng tôi vào tìm người.” Dưới sân, John âm trầm nhìn vào cận vệ hoàng gia.
“Không được.” Rajeev tức đặc phái viên kiêm đội trưởng đội cận vệ hoàng gia nghiêm mặt nhìn John.
John luôn làm việc nhanh gọn lẹ lại nóng tính, nên anh ta xông lên vì nhìn thấy Thuần Vu Triệt nhíu mi tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Rajeev và những người khác móc súng ra chỉa về hướng nhóm người Thuần Vu Triệt, John cũng không chậm tay, anh ta và thuộc hạ của mình cùng lúc chỉa súng ngược lại đám người hoàng gia.
Tiếng kéo khóa an toàn an lên cạch cạch khiến người ta thót tim, nhất là những người chưa từng chứng kiến cảnh tượng nguy hiểm như vậy.
“A!” Bà Kanya và Nakree bọn họ run rẩy ôm chặt nhau.
Bà Supansa nắm chặt tay ông Montree, thấp thỏm nhìn. Phuwanet ôm Nam vào lòng bình tĩnh xem.
“Lui ra!” John trầm giọng quát.
“Đứng yên!” Rajeew cũng không yếu thế.
Trong lúc tình hình đang căng thẳng thì một tiếng nói phát ra làm thần kinh mọi người buông lỏng.
“Dừng lại.” Nhẹ nhàng nhưng mang theo cứng rắn, Thuần Vu Triệt vừa nghe thấy đã lập tức hướng mắt tìm kiếm. Thần sắc khó nén được kích động.
“Ali!” Anh bình tĩnh gọi nhưng trong lòng sớm dậy tầng cơn sóng, nhất là khi nhìn thấy người ôm Diêu Tử Đồng đi ra.
“Đó là người nhà của con, có thể cho họ vào không ạ?” Diêu Tử Đồng nhìn thoáng qua Phuwanet và Nam, sau đó hỏi ý bà Supansa.
Phuwanet lập tức phất tay ra hiệu cho cận vệ của mình khi bà Supansa chưa mở miệng, vừa rồi nhìn thấy Prin không kiêng nể gì lao đến ôm cô thì anh đã biết em trai mình hết cứu rồi.
Nếu hiện tại anh làm khó người nhà của cô thì em trai anh nhất định sẽ dùng ánh mắt như tinh tinh mà nhìn anh, thật khiến người ta ngứa ngáy và bất an.
Thuần Vu Triệt cũng hạ lệnh cho John bọn họ thu súng, khi cận vệ lui ra hai bên anh chậm rãi nhưng không mất khí thế đi đến.
Thân hình cao lớn trong bộ suit màu trắng tựa như một thiên sứ, nhưng ai biết sau lưng thiên sứ này là đôi cánh màu đen?
Đôi mắt anh lãnh liệt vô cùng nhưng ẩn sâu bên dưới là một vòng tròn sủng nịch luôn âm thầm cất chứa hình bóng của Diêu Tử Đồng.
Thuần Vu Triệt thản nhiên đưa tay ôm lấy cô từ trong tay Fon, anh nhàn nhạt nói, “Chúng ta về nhà.”
Diêu Tử Đồng vùi mặt vào lòng anh, cô nhẹ lắc đầu. Cô không muốn trở về lúc này, cô muốn tự mình trưởng thành.
Din nhíu mi nhìn Thuần Vu Triệt ôm Diêu Tử Đồng. Tay nắm chặt rồi lại buông, anh thật muốn mang cô ra khỏi lòng người thanh niên đó.
Lom mím chặt môi, cả người bắt đầu phiền táo. Anh thật muốn đánh người nhưng chẳng hiểu lý do tại sao.
Fai hai tay ôm ngực, mâu quang trở nên thâm thúy. Người nhà? Anh thấy giống người yêu lâu ngày gặp lại thì đúng hơn.
Fon cảm thấy trong lòng mình như bị khoét rỗng khi Thuần Vu Triệt mang Diêu Tử Đồng ra khỏi vòng tay anh. Anh biết người thanh niên này, anh trai của Ali. Anh ta từng bảo anh tránh xa Ali ra, lần đó nếu không có Ali anh đã vào thẳng bệnh viện rồi.
Mặt Prin biến lạnh, anh định tiến lên nhưng bị anh trai mình kéo lại nên không cam lòng đứng nhìn. Người nhà gì chứ, sao ánh mắt anh ta nhìn Ali thật nóng bỏng. Đây chính là giác quan phát hiện tình địch đang cảnh báo anh, rõ ràng là anh gặp đối thủ rồi mà.