“Thiếu gia, đã dò ra vị trí của tiểu thư rồi ạ.”
“Ở đâu?”
“Thị trấn nhỏ Pak Chong của huyện Pak Chong, tỉnh NaKhon Ratchasima.”
Trên đường cao tốc của Bang Kok, một chiếc xe Limouse đen ngòm chạy với vận tốc không nhanh không chậm nhưng lại vô cùng bắt mắt.
Ở đây có ai chạy loại xe này bằng đường dài sao, nên nó trở thành trung tâm của sự chú ý.
Người trong xe nhẹ nhíu mi khi từng chiếc ô tô lướt qua đều chậm rãi giảm tốc độ, như muốn xem bên trong Limouse màu đen này là nhân vật nào.
Kéo màn lại, sắc mặt của Thuần Vu Triệt hiện lên khó chịu. Dù biết họ nhìn không được bên trong nhưng anh cũng cảm thấy phiền.
“Cậu không thể chọn loại xe ở đây hay dùng à?” Anh hờn giận nhìn phụ tá của mình.
Anh chàng đang ôm laptop nghe vậy nhìn sang người có đầu tóc vàng hoe ngồi kế bên, “Cậu nghĩ ở đây là New York sao?”
Người thanh niên có tóc màu vàng trừng mắt thanh niên đeo kính, rồi mới cười hì hì với Thuần Vu Triệt, “Tôi nghĩ thiếu gia quen ngồi Limouse rồi ạ.” Trách anh ta sao được, anh ta chỉ muốn thiếu gia cảm thấy thoải mái thôi mà.
Thuần Vu Triệt nhẹ bóp trán, “Đến đó mất bao lâu?” Sang Thái Lan đã hai ngày nhưng đến hôm nay mới tra ra được nơi Ali đang ở, anh thật sự gần hết kiên nhẫn rồi.
“Không lâu đậu ạ, thiếu gia ngủ một giấc đi. Tới nơi chúng tôi gọi thiếu gia dậy.” Nhìn thấy nét mặt Thuần Vu Triệt thoáng hiện mệt mỏi, thanh niên mang kính khuyên nhủ. Anh ta là Rick, thiên tài IT.
Người bên cạnh anh ta là John, tinh thông các loại võ thuật và súng. Hai người họ đều là cánh tay trái và phải của Thuần Vu Triệt.
“Phải rồi thiếu gia, cậu đã không ngủ mấy ngày nay.” John cũng khuyên nhủ, vừa xử lý xong chuyện làm ăn thì lão gia đã cho gọi thiếu gia vì chuyện của tiểu thư, cả thể xác và tinh thần thiếu gia đều mệt mỏi nhưng vẫn cố gượng. Chỉ vì lo lắng cho tiểu thư.
Thuần Vu Triệt vốn không có tâm trạng nghỉ ngơi, nhưng nghĩ tới những khi thấy anh mệt nhọc, Diêu Tử Đồng đều nhăn mày không vui, Thuần Vu Triệt miễn cưỡng tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt, dần dần đi vào giấc ngủ.
Pak Chong - Khu nghỉ mát Tararin
“Boss, cô Ali đã khỏi bệnh chưa ạ?” Nhìn thấy bóng dáng Din bước xuống lầu, Bualoy, Rarin và Pudsa lập tức chạy ra khỏi bàn làm việc, xếp thành một hàng ngang, hai tay chấp trước bụng, cẩn thận hỏi anh.
Din dừng bước, nhìn thoáng qua họ, “Đã khỏi rồi.”
Dù anh lạnh nhạt nhưng ba tổ hợp cây, lá, quả vẫn lấy can đảm nói tiếp, “Chúng tôi có thể tới thăm cô Ali vào sau giờ tan làm không ạ?” Tính ra bọn họ rất hiếm khi được tới nhà boss, chỉ vào những dịp có sự kiện lớn mới có thể ghé qua phụ giúp.
“Tan làm chúng ta đi cùng.” Din chưa cho phép, tiếng của Nathee đã vọng vào từ cửa.
Anh ta đi vào, mỉm cười nhìn mọi người,
“Được.” Din nghĩ rằng để bọn họ tới thăm cũng tốt, anh sợ Ali chưa thích nghi với hoàn cảnh ở nhà anh và cảm thấy chán. Có họ trò chuyện với cô giúp cô đỡ buồn.
*
Sau một ngày nắng gắt và nóng của mùa hè, mặt trời khuất bóng sau núi, nhường chỗ cho mặt trăng êm dịu.
Thời tiết ở vùng núi rất kỳ lạ, ban ngày cho dù có oi bức ra sao thì tối đến, hơi lạnh từ núi tỏa ra đã thổi bay đi hết cái nóng, để lại thanh lương mát mẻ.
“Ali cũng biết thêu nữa à, giỏi thật!” Trong phòng khách nhà Adisuan, bà Supansa nhìn Diêu Tử Đồng đang thêu một đóa hồng trên khăn tay cho mình, liền trầm trồ khen ngợi. Là một người phụ nữ truyền thống, bà rất thích nấu ăn, thêu thùa may vá, cắm hoa. Nay gặp cô gái nhỏ nhắn đáng yêu này đều tinh thông hết mọi thứ khiến bà càng lúc càng hài lòng.
Trời ban cho nhà bà bảo bối rồi!
“Là mẹ con dạy ạ.” Diêu Tử Đồng cười hạnh phúc khi nhắc tới Lâm Tịnh Như.
Mẹ cô được thừa hưởng những điều tốt đẹp từ bà ngoại, có thể nói là một tiểu thư tài sắc vẹn toàn thời hiện đại. Cô chỉ học được ba phần tài năng của mẹ, cũng không được xem là giỏi.
Đang xem tivi bên kế sofa giữa phòng khách, nhìn thoáng qua hai người ngồi ở sofa sát tường bên trái, ông Montree nhẹ cười. Khung cảnh ấm áp này vợ ông ước mơ lâu rồi, nhìn xem, cười tít cả mắt.
“Đã chuẩn bị xong bữa tối rồi ạ, thưa bà chủ.” Bà Kanya từ trong đi ra phòng khách, tò mò ngó xem tác phẩm của Diêu Tử Đồng.
Sau đó tròn mắt khen xuýt xoa, “Cô Ali thêu đẹp quá ạ!”
“Cháu sẽ thêu cho cô ạ.” Diêu Tử Đồng cười tươi, giương mắt nhìn bà Kanya.
“Thật sao ạ? Cám ơn cô Ali nhiều!”
Bà Supansa bất đắc dĩ cười lắc đầu, “Có chuẩn bị nước ép cho Ali chưa?”
“Dạ rồi ạ. Sek vừa đem nho từ vườn cậu chủ Lom về tôi đã lập tức làm ngay.” Bà Kanya đảm bảo nói.
“Din về rồi à con?” Chợt thấy bóng dáng Din đi ngang, bà Supansa nhẹ giọng gọi anh.
Vừa cởi bớt nút ở cổ áo Din vừa đi sang phòng khách, liếc thấy Diêu Tử Đồng đang chăm chú thêu hoa, mắt anh thoáng hiện lên nhu hòa, “Hôm nay nhân viên ở khu nghỉ mát con ghé chơi.” Anh nói với bà Supansa nhưng tầm mắt chưa hề rời khỏi ai kia.
Lúc này Diêu Tử Đồng mới ngẩng đầu nhìn anh, vui vẻ cười, “Thật sao?” Cả ngày nay cô chỉ nằm trên giường, vì ngại nhờ Fon ôm tới ôm lui. Vết thương dưới lòng bàn chân nên cô chỉ có thể lết từng bước tự đi vệ sinh thôi, còn đường dài? Mơ tưởng!
Din gật đầu, Diêu Tử Đồng lập tức đứng lên, sớm quên mất chân mình bị thương, “A!” Din nhanh chóng đưa tay ôm lấy khi cô đau đớn khẽ la một tiếng.
“Cẩn thận.” Anh để cô ngồi trở lại sofa, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương giúp cô.
“Chảy máu rồi.” Anh nhíu mi nhìn làm cô không dám cựa quậy, khí tràng thật lớn mà!
“Đi lấy băng gạc và thuốc đi Kanya.” Bà Kanya vừa dứt lời bà Kanya đã chạy vụt đi, kết quả đụng vào một bóng dáng vừa vào tới nhà.
“Xin lỗi ạ!” Nhìn kỹ lại người mình đụng trúng khiến bà Kanya giật mình, “Cậu Thiên Vũ?”
“Tôi xuất hiện ở đây làm cô ngạc nhiên lắm sao, cô Kanya?” Người tới là Tịch Thiên Vũ, khi Din vừa vào nhà thì xe anh đã đỗ trước sân. Xe Nathee cũng theo sau đó, anh ta chở Bualoy, Rarin và Pudsa đến. Mọi người đều đã lần lượt đi vào.
“Hôm nay thật đông vui.” Bà Kanya nhìn lướt qua mọi người, cười cười nói, tiếp theo vái chào đáp lại Rarin bọn họ.
“Tôi tới cọ cơm, chị Kanya có nấu đủ đồ cho tôi ăn không ạ?” Cái miệng của Nathee quả thật lợi hại, chọc bà Kanya cười vui vẻ mang theo thẹn thùng.
“Cậu Nathee lúc nào cũng dễ thương như vậy! Mọi người mau vào trong thôi ạ, tôi phải đi lấy băng gạc.”
“Băng gạc? Có ai bị thương sao?” Nathee kinh ngạc hỏi.
“Là cô Ali ạ, cô ấy không cẩn thận làm chân lại chảy máu.”
Bà Kanya vừa nói xong, Tịch Thiên Vũ đã đi vào phòng khách, chỉ để lại một câu, “Không cần lấy nữa, tôi có sẵn.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của ông bà Adisuan, Tịch Thiên Vũ ngồi xổm giống như Din, anh đem chân Diêu Tử Đồng đặt lên đầu gối mình, từ trong túi lấy ra hộp y tế, giúp cô xử lý vết thương.
Nathee và Rarin bọn họ cũng đi đến, vái chào ông bà Adisuan sau đó yên lặng đứng một bên xem, không dám làm phiền.
Diêu Tử Đồng tròn mắt nhìn Tịch Thiên Vũ, anh ta sao lại tới đây vào giờ này?
Cô nhìn sang Din, anh cũng bất ngờ bởi sự xuất hiện của Tịch Thiên Vũ nhưng vẫn im lặng để Tịch Thiên Vũ giúp cô băng bó lại.
“Cô Ali đúng là bệnh nhân không biết nghe lời.” Một lát sau, nhẹ nhàng đặt chân cô xuống, Tịch Thiên Vũ mới giương mắt nhìn lên cô, mâu quang thâm thúy.
“Cám ơn bác sĩ Tịch.” Diêu Tử Đồng miễn cưỡng cười, có phải trong mắt anh ta cô bướng bỉnh giống như các bệnh nhi?
Anh ta cũng quá khó tính rồi, do cô không cẩn thận thôi chứ không phải ngang bướng làm màu!
“Lần sau không dược như vậy nữa.” Din đứng lên cùng lúc với Tịch Thiên Vũ, anh đưa tay xoa đầu Diêu Tử Đồng khiến cô ngây ngẩn cả người.
Cảm giác này...làm cô nhớ đến Thuần Vu Triệt. Đã lâu rồi anh hai không ôn nhu xoa đầu cô như thế, nghĩ lại bỗng nhiên khiến cô muốn bật khóc.
“Làm sao vậy?” Diêu Tử Đồng bất chợt cúi mi không lên tiếng khiến Din kinh ngạc, anh quá sỗ sàng rồi sao?
Diêu Tử Đồng lắc lắc đầu, đem nước mắt nuốt vào trong, sau đó ngẩng đầu cười cười với Din.
“Đi ăn cơm thôi các con. Thiên Vũ phải ăn nhiều nhé, đã lâu rồi con không ghé chơi.” Bà Supansa bất đắc dĩ liếc nhìn Din, con trai lớn thật trì độn. Vừa nhìn Ali đã biết có tâm sự không muốn nói ra, vậy mà còn nghĩ là do lỗi của chính mình.
Haiz, con trai à, con như vậy thì tới bao giờ mới tấn công được đây?
“Nếu vậy khi rảnh cháu đều đến cọ cơm nhé?” Tịch Thiên Vũ dùng ánh mắt mang ý cười nhìn thoáng qua Diêu Tử Đồng, nói với bà Supansa.
“Được được.” Bà Supansa vui vẻ đồng ý, không biết được đã vô tình dẫn hồ ly vào nhà. Để rồi sau đó...sau đó thế nào thì từ từ mọi người sẽ được biết.
“Cháu cũng thường xuyên đến được không ạ?” Lúc này Nathee mới lên tiếng, ôn hòa mang theo vui đùa nói, “Cô Ali cũng để cô Kati tới cọ cơm cùng cho vui nhé!” Hóa ra đây mới là mục đích của Nathee.
Diêu Tử Đồng bật cười, cũng nửa thật nửa đùa, “Chỉ cần anh đừng mang cô gái đá anh khỏi lan can đến, tôi sẽ dẫn Kati sang đây.” Cô không muốn Kati dính vào rắc rối, đặc biệt là chuyện tranh giành tình nhân.
Sắc mặt Nathee hiện lên cổ quái, anh ta nhìn sang Din. Din nhún vai tỏ vẻ mình không biết gì, hơi khom người bế Diêu Tử Đồng lên. Nathee đen mặt.
Tốt lắm, bôi đen mình trước mặt bạn thân của người mình thích. Thật là bạn tốt!
“Chỉ là hiểu lầm.” Nathee cười có chút nịnh nọt với Diêu Tử Đồng, “Cô Ali gọi cô Kati sang bây giờ được không ạ?” Chưa kịp theo đuổi thì bản thân đã bị ngã gãy chân, sau đó “danh dự” bị bạn tốt bôi đen. Nathee cũng thật đáng thương!
“Không cần gọi, Kati tới rồi.” Mọi người vừa trò chuyện vừa ra phòng ăn, khi đi ngang phòng khách cũng là lúc Kati bước vào nhà, đi cùng cô là Fon và Lom, Fai.
Vì Fon quyết định mở công ty thiết kế ở đây nên anh và Fai đi sắp xếp việc thi công, còn Kati quá giang Lom tới đây.
Bà Supansa vừa dứt lời, Nathee đã như một cơn gió bay nhanh sang chỗ Kati, “Chào cô Kati!”
“Chào anh Nathee!” Kati có chút mờ mịt, sao anh ta lại cười đầy ẩn ý nhìn mình như vậy?
“Cháu chào cô chú!” Kati đi lại gần, vái chào ông bà Adisuan, chuyển mắt nhìn vào Diêu Tử Đồng đang được Din bế trên tay, “Mình có mang laptop đến cho cậu.”
Nghe vậy, Diêu Tử Đồng chợt nhớ ra Din và Fon chỉ đem quần áo cô đến, đã bỏ quên laptop và một số đồ dùng cá nhân. Còn một chuyện nữa...nhưng để hỏi Kati sau.
“Chúng ta dùng bữa thôi, hiếm khi hôm nay nhộn nhịp như vậy. Các cháu phải uống với chú vài ly.” Ông Montree mỉm cười chỉ tay điểm danh “bang đàn ông”, Pudsa cũng không thoát khỏi. Vì ngoài Bualoy và Rarin ra, nào có ai biết anh là cong.
Sau bữa cơm, nam nữ chia nhau ra ngồi ngoài ban công, bà Supansa nhìn vào Bualoy và Rarin hỏi, “Ở khu nghỉ mát, Din có ức hiếp Ali hay không?” Lời này hỏi ra trực tiếp biến Diêu Tử Đồng thành trung tâm sự chú ý, bởi vì bên bàn phía bên kia, “bang đàn ông” đều nghe thấy.
Mặt Diêu Tử Đồng nóng ran, không biết hướng mắt đi đâu nên đành nhìn phong cảnh trước nhà.
Gió thổi vi vu, từng cành cây, ngọn cỏ, bông hoa đều lắc lư theo gió, tim cô cũng bị lắc lư theo.
Hiện tại cô hoàn toàn ở thế bị động.
Din thản nhiên nhìn sang, khóe miệng như cười như không, nhẹ hớp một ngụm rượu, ánh mắt anh trở nên sâu kín khiến người khác không biết anh đang nghĩ gì.
Tịch Thên Vũ ngồi đối diện Din, nhíu mi, mâu quang sâu thẳm khi thấy Din, Lom, Fon đều nhìn sang Diêu Tử Đồng, kể cả Fai. Biết họ mấy năm nay, đây là lần đầu anh thấy anh em họ cùng hướng mắt về một cô gái khác ngoài bà Supansa và cô Nam.
“Không đâu ạ. Boss lúc nào cũng chọc yêu cô Ali.” Rarin cố gắng vặn nhỏ volume chỉ để vài người họ nghe thấy, nói xong cô ta và Bualoy che miệng cười khúc khích.
“Phải đó ạ. Boss còn chuyển cả bàn làm việc của cô Ali vào phòng. Đây là tuyên bố chủ quyền rồi đúng không ạ?” Bualoy nhướng nhướng mắt với bà Supansa.
“Chết cậu rồi.” Kati ngồi bên phải Diêu Tử Đồng, nói khẽ vào tai cô, còn mang theo trêu chọc, “Anh Din thật sự nhắm trúng cậu rồi. Hay là cậu làm dâu nhà Adisuan đi.”
“Em tán thành! Chị Đồng Đồng ở nhà này luôn đi ạ. Thức ăn bà Aisuan làm thật ngon.” Yom đứng sát lan can, vừa liếm môi vừa nói. Vừa rồi cậu bé và Rak, Tiểu Lạc lén vào bếp tìm thức ăn. No căng cả bụng.
“Đúng ạ. Làm vợ anh Din đi.” Rak bồi thêm vào, phụ họa với Yom.
Tiểu Lạc đứng giữa hai đứa nhóc cũng sáng quắc nhìn Diêu Tử Đồng, “Fon hay Din đều được, các anh ấy đều là soái ca.”
“Im miệng!” Diêu Tử Đồng bị Kati và ba đứa nhóc làm cho tức tới bùng nổ, không ngăn được miệng kết quả quát nhẹ ra tiếng.
“Xoẹt xoẹt xoẹt” Tất cả ánh mắt đều hướng về cô, ngoài Kati ra, ai cũng giật mình kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Lại nữa, cô ta lại muốn phát bệnh.” Lom lắc đầu, cùng Din, Fai, Fon, Tịch Thiên Vũ và ông Montree, Nathee đi sang.
“Làm sao vậy Ali?” Fon ngồi xổm trước mặt cô, quan tâm hỏi.
Diêu Tử Đồng nhìn lướt qua mọi người, trong lòng kêu rên.
Cô...không muốn sống nữa!
Chỉ tại ba tiểu quỷ kia. Làm sao giải thích đây?
Diêu tử Đồng đảo mắt tới lui nhưng vẫn không nghĩ được lời giải thích vẹn toàn, cuối cùng cô dùng kế thứ ba mươi sáu trong binh pháp Tôn Tử, tẩu.
Tuy rằng “tẩu” này phi bỉ “tẩu“.
“Ali!”
“Ali!”
“Cô Ali!”
Vô số tiếng gọi mang theo kinh hách và lo lắng vang lên khi Diêu Tử Đồng ngã vào người Kati, “bất tỉnh nhân sự“.
Kati cũng bị bất ngờ, nhưng khi thấy ba đứa nhóc che miệng cười ha hả cô mới trì độn nhận ra bạn mình đang giả dùng kế này thoát thân.
“Mọi người bình tĩnh, không cần khám đâu ạ. Đây là là do bệnh cũ tái phát. Chỉ ngất một lúc, lát nữa Ali sẽ tỉnh lại ạ.” Kati cố giúp Diêu Tử Đồng “chùi mông”, ngăn cản Tịch Thiên Vũ chạm vào cô. Anh là bác sĩ, để anh khám thì mọi chuyện đều vỡ lẽ.
Din đưa tay bế ngang Diêu Tử Đồng lên, đi nhanh vào trong, sắc mặt anh lạnh vô cùng khiến những người biết rõ tính anh đều đứng sang một bên, không ai theo vào.
Tịch Thiên Vũ nhẹ vuốt ve ngón tay, vừa rồi anh nhìn thấy Diêu Tử Đồng động đậy mi. Chỉ một ánh mắt anh đã biết cô giả vờ ngất, nhưng vẫn im lặng không vạch trần. Tự anh sẽ tìm hiểu cô gái kỳ lạ này.
Fai nhẹ híp mắt, anh ngửi thấy mùi thuốc súng. Ai kia đã chọc giận Din rồi. Anh có nên vào trong xem kịch vui?
Lom mím môi hừ lạnh, thật chướng mắt!
Fon nhìn thẳng vào Kati, nghiêm túc hỏi, “Ali thật sự không sao?” Khi còn ở Pháp anh chưa hề chứng kiến Ali bị ngất bao giờ, sao có thể là bệnh cũ tái phát?
Kati gật đầu chắc chắn với Fon, sau đó nhìn qua bà Supansa, nháy nháy mắt với bà. Lúc này bà mới chợt nhớ ra Diêu Tử Đồng có khả năng khác người, và trong nhà này chỉ mình bà là tin tưởng cô tuyệt đối.
Ở đây có nhiều người không biết rõ sự tình chả trách Ali giả vờ ngất đi như vậy, “Không sao rồi không sao rồi. Cứ để Ali nghỉ ngơi đi.” Bà Supansa cười cười nhìn Tịch Thiên Vũ, Nathee và Bualoy bọn họ, “Hôm khác các cháu lại đến chơi nhé, nhà chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh.” Bà khéo léo tiễn khách.
Bualoy, Rarin và Pudsa mặc dù lo lắng cho Diêu Tử Đồng nhưng lại không dám vào xem vì sợ Din nên họ đành thấp thỏm ra về.
“Cô Ali thật sự không hợp phong thủy ở khu nghỉ mát chúng ta sao? Cô ấy bị bệnh liên miên.” Rarin nhăn mày hỏi Bualoy.
Pudsa đi bên cạnh một tay ôm ngực một tay sờ cằm, “Tôi nghĩ là do cô ấy không hợp thời tiết.”
Bualoy đi ở giữa đột nhiên khựng lại, đưa tay chặn hai người lại, vẻ mặt ngưng trọng, “Có khi nào...cô Ali có thai?”
Lời này của chị ta làm Rarin và Pudsa trố mắt há mồm, nhìn ới nhìn lui, Rarin chớp mắt liên tục, nói không nên lời, “Thật...thật sự sao? Boss và cô Ali...?”
“Vừa rồi tôi thấy sắc mặt của boss kỳ lạ lắm. Chẳng lẽ đúng như chị Bualoy nói?” Pudsa che miệng, không dám tin đây là sự thật.
Tịch Thiên Vũ và Nathee đi ở phía trước, dừng lại quay đầu nhìn ba người, “Nếu để Pathapee nghe thấy, các người chết chắc.” Nathee bất đắc dĩ lắc đầu, cảnh cáo với họ.
“Tôi kiểm tra toàn diện cho cô Ali rồi, cô ấy không có thai.” Còn lời nào đáng tin bằng lời nói của bác sĩ? Nên Tịch Thiên Vũ vừa lên tiếng, ba tổ hợp cây, lá, quả kia cười hì hì, ngượng ngùng nhìn Nathee. Ánh mắt như đang cầu xin.
“Tôi xem như không nghe thấy gì.” Nathee xoay người lên xe trước, nhìn qua cửa nói với Tịch Thiên Vũ, “Bác sĩ Tịch hôm nay có trực đêm à?”
Tịch Thiên Vũ gật đầu, “Tạm biệt anh Nathee.” Tararin và bệnh viện không cùng đường, mà nhà của Bualoy bọn họ lại gần khu nghỉ mát nên Tịch Thiên Vũ và họ chia nhau ra ở đây.
Xe vừa ra khỏi đất nhà Adisuan, điện thoại của Tịch Thiên Vũ reo lên. Anh đeo tai nghe, dùng tiếng Hoa nói chuyện, “Lại có chuyện gì đây?”
“Không có chuyện mình không thể gọi hỏi thăm cậu sao?” Bên kia vang lên tiếng con trai, giọng nói mang theo trêu đùa.
“Có rắm mau phóng.” Tịch Thiên Vũ thiếu kiên nhẫn.
“Chậc chậc chậc, cậu đúng là không quên cội nguồn. Nếu để các ý tá xinh đẹp nghe thấy lời này, họ còn nghĩ cậu là một người nho nhã lễ độ?”
“Mình cho cậu năm giây.”
“Khoan khoan khoan. Được rồi không chọc cậu nữa, mình vào vấn đề chính. Cậu giúp mình tìm một người được không?”
“Nam hay nữ?”
“Nữ. Mình gửi hình cho cậu sau.”
“Được. Bộ dao cậu mua ở Đức thuộc về mình.”
“Cậu ăn cướp à?”
“Vậy thì miễn bàn. Chào...”
“Được, coi như cậu lợi hại. Tìm được người mình tự tay bộ dao dâng cho cậu.”
“Thành giao. Tạm biệt.” Tịch Thiên Vũ thản nhiên nói xong liền cúp máy, vài giây sau đã nhận được tin nhắn.
Vừa xem xong, Tịch Thiên Vũ liền phanh gấp xe, vẻ mặt kinh ngạc.
Sao lại là cô ấy?
...
Quay trở lại nhà Adisuan, khi Fon và Lom, Fai đứng trước cửa phòng của Din. Fon định mở cửa thì bà Supansa ngăn anh lại, “Các con ra phòng khách, mẹ có chuyện muốn nói.”
Fai cười tủm tỉm nhìn bà, ánh mắt thâm sâu.
“Mẹ nói thật, đi mau.” Bà Supansa đánh nhẹ vào vai Fai, đẩy anh về phía trước, sau đó Fon và Lom cũng bị tương tự.
Chợt nhìn qua thấy ông Montree đem tai kề sát cánh cửa, bà lập tức nhéo hông ông lôi đi, “Đau đau em!”
“Theo em mau!” Bà Supansa nghiến răng, vẫn không buông tay khi ông Montree xin tha.
Bên trong phòng, Din đứng trước giường, im lặng nhìn Diêu Tử Đồng.
Anh như vậy khiến cô hồi hộp vô cùng nhưng không dám mở mắt ra, Din không ra ngoài thì cô làm sao gọi Kati vào đây hỏi chuyện đây?
Đột nhiên giường bị chũng xuống khiến tim Diêu Tử Đồng nhảy loạn vài nhịp, Din đang ngồi trên giường sao?
Nhưng mùi hương...Diêu Tử Đồng mở mạnh mắt ra, quả nhiên nhìn thấy gương mặt phóng gần của Din.
“Anh...anh...” Cô giật mình đến mức không nói nên lời.
“Không giả vờ nữa?” Din nhướng mày nhìn cô, anh ngồi bên mép giường, cúi người kề sát mặt vào, hai tay anh đặt hai bên đầu cô.
Hơi thở anh không ngừng phất vào mũi, xâm lấn cả hơi thở của cô, mặt bắt đầu nóng ran, não tựa thiếu oxi khiến cô không suy nghĩ hay hành động gì được.
Din nhíu nhíu con ngươi, anh biết cô giả vờ nên mới tức giận vì cô khiến anh lại lo lắng, bất an.
Anh tin cô có thể nhìn thấy ma nên anh hiểu sao vừa rồi cô lại làm vậy. Nhưng cũng không đủ để anh tha tội cho cô.
“Sau này Ali còn như hôm nay, tôi nhất định trừng phạt nặng hơn.” Dứt lời Din liền bưng kín môi của Diêu Tử Đồng, cô trừng mắt nhìn anh.
Mím môi, cắn răng cố gắng không cho anh xâm chiếm lãnh địa, hai tay để trước ngực anh và đẩy mạnh.
Din túm tay cô, đem chúng ghì chặt hai bên đầu cô. Trúc trắc hấp duẫn, hoàn toàn dựa theo bản năng vì đây là nụ hôn đầu của anh.
Diêu Tử Đồng ngây ngẩn cả người khi lưỡi của Din thành công đi vào khoang miệng cô, hai mắt chợt lóe, cô hé miệng sau đó dùng răng muốn cắn vào môi anh nhưng anh kịp thời lui ra.
Mắt mang ý cười, Din nhướng mi, “Còn không nghe lời, tôi dùng cách này trừng phạt em.” Anh đứng lên, đi sang tủ và lấy quần áo, sau đó vào phòng tắm.
“Anh làm gì?” Diêu Tử Đồng ngồi bật dậy, hai tay nắm cổ áo đề phòng nhìn Din.
Anh cười khẽ, giơ giơ quần áo trên tay, “Tôi đi tắm, em quên đây là phòng tôi à?” Tuy rằng anh sang phòng Lom ngủ nhưng quần áo anh vẫn để bên này, anh nói với người nhà vì không muốn phiền phức nhưng mục đích chỉ có chính anh biết.
Nhìn bóng dáng Din vào phòng tắm, Diêu Tử Đồng thở phì phò vì tức tối, cô ngã người nằm trên đệm, dùng sức xé gối, xem nó như Din mà cắn.
Cô không thể đánh Din bởi vì anh không như Prin, cô cũng không biết tại sao mình lại tức giận không được khi nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh.
Thâm thúy?
Giờ cô đã biết vấn đề nằm ở đâu.
Khi vừa biết nhau, Din chỉ bày ra bộ mặt lạnh nhạt, đôi mắt đầy cơ trí nhưng mang theo sắc bén vô tình. Còn hiện giờ...đã thay đổi rồi. Đôi mắt đó cứ như lốc xoáy, chầu chực hút linh hồn cô khiến cô chỉ biết yếu thế khi phải đối diện anh.