Trùm Tài Nguyên

Chương 393: Q.5 - Chương 393: Chủ tịch Tổng công ty Sada sắp tới




Từ Nghi cũng không ở lại đây lâu, đã thể hiện đầy ý xin lỗi của hắn, cam đoan sẽ nghiêm trị và không để sự việc này tái diễn, cũng ám chỉ trong tương lai sau khi đề bạt Địch Thanh Sơn thì sẽ rời khỏi vị trí hiện giờ, từ đầu tới cuối, tuy nhân viên phục vụ mang lên cho hắn rất nhiều món nhưng thức ăn trên bàn cũng như một ngụm rượu hắn đều chưa đụng tới. Làm cho Địch Thanh Sơn đi theo hắn cũng ngượng ngùng, kết quả là từ đầu tới cuối cũng chưa ăn được miếng nào.

Nhìn hai người Từ Nghi đi khỏi, Lý Vệ cảm thây đầu mình như muốn nổ tung, đối với thân phận của Phương Minh Viễn, hắn rất tò mò, bởi vì hắn nhận thấy Phương Minh Viễn là người Từ Nghi nể mặt nhất. Về phần Trần Ương và Kế Thường Ức, chỉ có thể là hưởng theo Phương Minh Viễn. Trong xã hội này Lý Vệ không còn ít tuổi nên rất tự tin vào cái nhìn của mình.

Một người thanh niên như vậy, có thể khiến hai vị chức lớn của cục đường sắt thương mại ngồi cùng, có thể khiến nhân vật quyền lực như Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Từ Nghi phải cúi đầu, chẳng lẽ hắn là đứa con của tỉnh nào. Nhưng Lý Vệ nghĩ đi nghĩ lại cũng không rõ là người có quyền lực ấy lại là người họ Phương.

Đương nhiên cũng có thể là đứa con của lãnh đạo tỉnh khác trong nước, nhưng Lý Vệ cảm thấy khả năng không lớn. Nếu là đứa con của lãnh đạo tỉnh khác, cho dù là con của bí thư tỉnh ủy, Trần Ương và Kế Thường Ức cũng không khách khí như vậy thậm chí là cung kính. Chức quan lớn như vậy, anh không quản được tôi thì có ích lợi gì! Chẳng lẽ lại là người của Trung ương? Nhưng Lý Vệ có nghĩ như vậy, vị lãnh đạo trung ương này cũng không phải là họ Phương.

Tóm lại, nói chung là, trong mắt Lý Vệ, Phương Minh Viễn đầy màu sắc thần bí.

Mà lúc này, Ủy ban nhân dân thành phố thương mại cũng mở cửa.

Từ 3h chiều tới 7h tối, các vị lãnh đạo thành phố này không có thời gian nghỉ ngơi. Đối với phương án xử lí mà Vu Phượng Quân bị bắt, các lãnh đạo thành phố ở đây đã gặp từng người, hoàn toàn không đạt được sự thống nhất chung.

-Thị trưởng, Vu Phượng Quân bị bắt, nhưng thực ra không có gì. Nhưng đây lại là thời điểm quan trọng, Công ty cổ phần Sada của Nhật Bản có đầu tư vào thành phố hay không. Chủ tịch Tổng công ty Sato Kiến Điền của Công ty cổ phần Sada, rất yêu thích Vu Phương Quân, cũng là do Vu Phượng Quân mà công ty cổ phần Sada quyết định đầu tư vào thành phố chúng tôi. Lúc này cho Vu Phượng Quân tới Giang Ninh, chính là bỏ dự án này đi. Thành phố Thương Đô có nên thương lượng với tỉnh sở, cho dù muốn xử Vu Phượng Quân cũng phải đợi sau khi việc đầu tư này bàn bạc xong.

Phó chủ tịch thành phố Du Chính Thanh bất mãn nói.

Chủ tịch thành phố Thương mại Bạch Phượng Minh liếc mắt nhìn hắn một cái, Du Chính Thanh và Vu Phượng Quân đi khá gần, quan hệ này trong giới quan trường thành phố cũng không có gì bí mật, Du Chính Thanh không lo lắng vụ đầu tư thất bại, vẫn là lo lắng Vu Phượng Quân bị liên lụy, điều này không ai biết, chỉ tự Du Chính Thanh biết. Nhưng chỉ cần Du Chính một ngày còn ngồi ở vị trí phó chủ tịch thành phố thương mại này, ý kiến của hắn, Bạch Phượng Minh không thể bỏ qua.

Tuy nhiên vốn đầu tư của Công ty cổ phần Sada, nhưng thực sự có chuyện đó, nghe nói, kim nghạch đầu tư cao tới hàng trăm triệu yên Nhật, sẽ xây dựng nhà máy chế biến thịt tiên tiến trong khu khai thác và phát triển kỹ thuật thành phố thương mại, cung cấp sản phẩm thịt chất lượng trong nước Nhật. Điểm này đối với ủy ban nhân dân thành phố mà nói, là lực hấp dẫn không nhỏ.

Khu công nghiệp khai thác và phát triển kĩ thuật của thành phố thương mại từ khi thành lập tới nay đã được gần hai năm, nhưng ngoài mấy xí nghiệp của nhà nước ra, cò lại đều là những xí nghiệp nhỏ, không cần nói đến vốn đầu tư loại “cá sấu” mà chỉ là xí nghiệp loại “sói” đều không có. Đa số, đất tốt như vậy đều bị bỏ hoang, không chỉ có nông dân đau lòng mà bọn quan viên cũng đau lòng, hoàn toàn không có dấu vết của sự thành công trong ý tưởng, ngược lại bị tỉnh trách móc.

Cho nên, những cán bộ ở thành phố hiện tại đều gánh vác trách nhiệm thu hút đầu tư, mỗi người đều phải gánh vác nhiệm vụ thu hút trên chục triệu tệ. Mà việc đầu tư của công ty cổ phần Sada sẽ tính vào thành tích của Du Chính Thanh, cho nên Du Chính Thanh nói như vậy cũng là bình thường.

-Ý tưởng của thị trưởng Du mọi người đều hiểu nhưng…thị trưởng Du có nghĩ tới, ngộ nhỡ, tuy tôi nhận thấy rất có khả năng này, việc đầu tư của công ty cổ phần Sada thất bại, như vậy là chúng ta đắc tội với cổ đông lớn của tập đoàn Carrefour của nhà họ Phương rồi. Như vậy, vốn đầu tư của nhà họ Phương chỉ sợ chúng ta cũng không cần nghĩ đến nữa.

Giống với vẻ mặt sầu lo của phó thị trưởng Trương Gia Bảo nói:

-Hơn nữa theo tôi được biết, ở tỉnh đã tìm cách kéo dài đường cao tốc từ thành phố Phụng Nguyên tới thành phố thương mại, nhưng về khoản đường vẫn không có tin tức, đã có người đề xuất, nhà họ Phương có đầu tư hay không.

Đoạn đường cao tốc tỉnh Tần Tây từ thành phố Thương Đô tới thành phố Phụng Nguyên là do nhà họ Phương đầu tư và xây dựng, điều này cũng không phải bí mật, điều này cũng khiến cho các vị lãnh đạo tỉnh Trung Nguyên vô cùng ngưỡng mộ. Phải biết rằng, vì dự án cải tạo xây dựng đường cao tốc này, mặc dù có nhà nước chi vốn, nhưng địa phương Phương Đồng cũng phải đầu tư vốn vào, tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh Trung Nguyên vẫn là báo cáo, mất rất nhiều công sức mới đủ để khởi công công trình, tiền vốn sau này vẫn chưa có tung tích gì. Còn tỉnh Tần Tây chế giễu, trực tiếp đem dự án này giao cho nhà họ Phương, ngồi chờ đường cao tốc khánh thành, đây mới là điều làm người ta tức chết.

Sắc mặt Du Chính Thanh khó chịu, hiện tại Trương Gia Bảo nói điều này, rõ ràng là ở phía sau kéo chân hắn!

Trương Gia Bảo không nói gì, chỉ cười, nhà họ Phương có đầu tư vào thành phố thương mại hay không hắn không biết, về giáo dục, vệ Sinh những điểm này ,Tiên Thiên sẽ không chiếm ưu thế về việc thu hút đầu tư. Nhưng nếu Du Chính Thanh mà vì Vu Phượng Quân làm mất đi dự án của công ty cổ phần Sada, việc lớn như vậy không thể phụ thuộc như vậy.

Trên quan trường, việc chạy nhanh hơn người khác là rất quan trọng, nhưng không thể chạy chậm bằng người khác cũng rất quan trọng như vậy.

Mấy vị phó chủ tịch thành phố khác ở đây cũng lên tiếng tỏ vẻ ủng hộ Trương Gia Bảo, đương nhiên, tất cả đều vì vốn đầu tư của nhà họ Phương.

Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, thư kí của chủ tịch thành phố rón rén đi đến, nói nhỏ vài câu bên tai Bạch Phượng Minh.

-Ừ!

Bạch Phượng Minh nhếch lông mi lên, liếc nhìn thư kí một cái có vẻ kinh ngạc, thư kí nặng nề gật đầu.

-Phó thị trưởng Du, thư kí của anh có việc gấp muốn tìm anh.

Bạch Phượng Minh nói:

-Hay là cậu đi trước xem thử.

Du Chính Thanh không hiểu đi ra khỏi phòng họp, mới tới cửa liền thấy thư kí bước nhanh tới nói :

-Thị trưởng, vừa rồi ông Sato, Chủ tịch công ty cổ phần Sada gọi điện tới nói là năm ngày sau ông ta tới thành phố thương mại khảo sát thực tế. Hơn nữa, Chủ tịch Sato còn nói sẽ mời hai người bạn tốt cùng tới.

-Năm ngày sau? Thời gian có gấp quá hay chăng!

Du Chính Thanh đầu tiên là vui vẻ, tiếp theo là nhíu mày. Sự thay đổi này không tốt, người Nhật Bản và bên Hoa Hạ đàm phàn đầu tư, trước giờ chưa từng nghe qua, như vậy có nóng vội không. Hơn nữa, là đích thân ông chủ công ty lớn tới, điều này càng hiếm thấy.

-Chủ tịch Sato nói, chúng ta phải chuẩn bị tiếp đón thật tốt, ông ta và hai người bạn này cũng có khả năng đầu tư vào nghành điện tử.

Thư kí nói một câu làm sắc mặt Du Chính Thanh bừng sáng, nghành điện tử, đây là một nghành mới phát triển, có lẽ còn có thể nhập vào thiết bị cao cấp hiện đại, đây đúng là dự án đầu tư trọng điểm trong thành phố.

-Chủ tịch Sato chưa nói có khả năng đầu tư bao nhiêu à?

Du Chính Thanh hỏi gấp.

-Chủ tịch Sato không nói rõ ràng, nhưng ông ta nói qua, hai người bạn Nhật Bản này sẽ đầu tư nhiều, sẽ không ít.

Thư kí làm sao biết trọng điểm mà lãnh đạo công ty mình chú ý đến, đường nhiên cũng hỏi qua rồi.

-Thật là tốt quá!

Vẻ mặt Du Thanh Chính vui mừng, như vậy há chẳng phải nói, những lợi thuận lợi như vậy, ít nhất sẽ có hàng trăm triệu yên tiền đầu tư rơi xuống. Đúng là mưa đúng lúc, đến rất đúng lúc!

-Thị trưởng, nhưng Chủ tịch Sato có nói là…phải cho Vu Phượng Quân đi cùng bọn họ trong toàn bộ quá trình thị sát.

Thư kí nói vẻ khó xử. Hắn tự nhiên cũng nói luôn tin tức về Vu Phượng Quân.

Du Chính Tanh xua tay chặn lại, mặt mày hớn hở quay về phòng họp, đem tin tức vừa nhận được nói với Bạch Phượng Minh, điểm mấu chốt ở đây là hai dự án đó là ngành điện tử và vốn đầu tư mới..

Sắc mặt Bạch Phượng Quân không khỏi thay đổi, không ngờ Vu Phượng Quân còn có thể ăn lướt trước mặt người Nhật Bản, nghe nói tổng giá trị tài sản của ông chủ Sato của công ty cổ phần Nhật Bản lên tới hàng trăm triệu usd, không ngờ phải đối mặt với hắn.Kkhông ngờ hắn chỉ ra yêu cầu người cùng hắn đi suốt quá trình khảo sát, đây chính là cơ hội tốt để các vị lãnh đạo thành phố thương mại này mở mày mở mặt.

Vốn đầu tư trên hai trăm triệu yên Nhật, hơn nữa trong đó là một dự án nghành điện tử, nếu mà hai dự án này được nằm trong khu công nghiệp, việc này đối với khu khai thác kỹ thuật thành phố thương mại mà nói là một món hời. Từ nay về sau, nơi đây không còn là nơi đầu tư tiếc nuối nữa. Hơn nữa Bạch Phượng Minh càng coi trọng hai dự án này, hai dự án này đã có thể mang lại hiệu ứng mẫu. Nếu hai dự án này mà thành công, kéo theo làn sóng đầu tư vào thành phố thương mại, điều đó là rất hoàn mỹ!

-Thị trưởng, xem ra, ngài có nên hay không bàn bạc với sở tỉnh một chút trước khi đem Vu Phượng Quân ra xét xử, hãy để hắn ứng phó với bọn Sato đã rồi tính.

Du Chính Thanh nóng lòng nói:

-Đây cũng vì sự phát triển của thành phố Thương mại chúng ta, xây dựng thành phố ngày càng đẹp, vì tương lai tốt đẹp hơn của tỉnh Trung Nguyên…

Nghe nói, thị trưởng Bạch đã bị thuyết phục, Du Chính Thanh nói dài tới gần mười phút, nói không ngừng, khiến cho các vị lãnh đạo thành phố không ai có thể phản bác lại lời đề nghị của hắn, cuối cùng hội nghị hoàn toàn đồng ý, Du Chính Thanh liền tự mình tiến hành can thiệp với sở, tỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.