Trùm Tài Nguyên

Chương 392: Q.5 - Chương 392: Chức quan cũng không có, thể diện còn có tác dụng gì




Địch Thanh Sơn mang theo một đám người vội vàng đi, trong đó Giải Tiểu Huy là người gây nên, lại được hắn đặc biệt chiếu cố, không cần mang còng tay, còn có hai gã cảnh sát hai bên, một phải một trái còn hắn ở giữa. Nếu không xét tới vấn đề bắt giữ bè phái Vu Phượng Quân, đến nay bất kể là bên trong Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố hay là cục cảnh sát, đều không có hiểu được. Địch Thanh Sơn cứ quang minh chính đại dẫn Giải Tiểu Huy cùng đồng bọn ra ngoài.

Bên này Địch Thanh Sơn đi ra, Giám đốc Bạch cùng một người trung niên to béo đi vào cửa.

-Đây không phải là ông chủ Lý, Lý Vệ sao?

Trần Ương tươi cười rạng rỡ nói :

-Sao ông lại tới đây?”

-Hóa ra là bí thư Trần, sớm biết vị khách hẹn là bí thư Trần, tôi đã không chạy đên vội vã như vậy!

-Lý Vệ vừa chắp tay nói

-Nơi này cũng được tính là sản nghiệp của tôi, xảy ra việc này, anh nói sao tôi lại không đến xem chứ!

-Nơi này là sản nghiệp của ông chủ Lý?

Trần Ương kinh ngạc nói

-Cái này tôi thật sự không biết!

Hắn với Lý Vệ cũng không quen, chẳng qua là trước đây trong hội nghị của thành phố hoặc những buổi tiệc có gặp mặt vài lần, mọi người nói chuyện vài câu, hắn còn không biết nơi này là sản nghiệp của Lý Vệ.

-Bí thư Trần bận rộn, mỗi ngày phải giải quyết trăm công nghìn việc, dưới tay thống lĩnh hơn trăm nghìn dân, sao lại chú ý đến ông chủ quán ăn nho nhỏ như tôi đây. Không biết cũng là bình thường.

Lý Vệ cười nói

-Bí thư Trần, hai người bạn này…

Trần Ương cười nói:

-Cũng phải, quả trứng gà ngon, cũng không nhất định phải biết con gà nào đã đẻ, tuy nơi này tôi đã từng tới, bất kể là không gian hay hương vị, cũng không tồi. Nhưng cho đến giờ tôi vẫn chưa hỏi thử ông chủ là ai!.

Lý Vệ không khỏi gượng cười nói:

-Nghe những lời này, thật không biết là ngài khen tôi hay là chê tôi nữa!

Trần Ương vỗ tay nói :

-Giới thiệu cho mọi người một chút, đây là Phương Minh Viễn, anh có thể gọi hắn là Phương thiếu, là khách đến từ Tần Tây, là đối tác của Cục trưởng Kế Thường Ức, cục trưởng mới của cục đường sắt, trước đây là Phó vụ trưởng Vụ kế hoạch và phát triển Bộ đường sắt. Phương thiếu gia, lão Kế, bên này là ông chủ Lý Lý Vệ, ông chủ một doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng thành phố thương mại, còn việc ông chủ Lý đặt chân vào nghành sản xuất nào, tôi cũng không rõ.

Lý Vệ này trong lòng sợ hãi, phải biết rằng người giới thiệu cũng có ý, tình hình này, có trình tự nhưng rất quan trọng. Lai lịch Kế Thường Ức không cần phải nói, là nhân vật có quyền lực thứ hai trong cục đường sắt thành phố thương mại. Nhưng không ngờ Trần Ương lại giới thiệu Phương Minh Viễn trước Kế Thường Ức, hơn nữa nhìn bộ dạng Kế Thường Ức, không tức giận chuyện này, trong này chắc có ý tứ sâu xa nào đó.

-Rất hân hạnh, hân hạnh khi Phương Minh Viễn và Cục trưởng Kế tới dùng cơm, không ngờ cửa hàng nhỏ này lại có vinh hạnh đó. Hôm nay Lý mỗ mời, không say không về!

Lý Vệ cười to nói. Quan hệ giữa hắn và Trần Ương chỉ qua lại xã giao, hiện giờ có cơ hội kết bạn, tất nhiên là hắn không thể bỏ qua.

-Vậy chỉ sợ ngươi phải vất vả nhiều, một lúc phải tiếp mấy nhân vật.

Kế Thường Ức cười nói. Hắn tin rằng Từ Nghi nhất định sẽ tới.

Quả thực Từ Nghi bị tức điên rồi. Không ngờ cái gì anh ta cũng có thể nói, buổi sáng tự mình làm dụng chức vụ cảnh sát, cảnh cáo về việc chấp pháp phạm pháp vẫn còn dư âm, đêm nay lại liên quan đến chuyện của Giải Tiểu Huy, cảnh sát địa phương một lần nữa đứng trên lập trường sai lầm, mà đúng là một ứng cử viên, biểu diễn một phen sai lầm. Việc này không khác gì một cái tát lớn trên khuôn mặt hung hăng của hắn. Lãnh đạo thành phố biết chuyện này sẽ như thế nào? Có thể hoài nghi hay không Từ Nghi vô hiệu hệ thống cảnh sát trong tay.

Hơn nữa, phiền toái hơn chính là, không ngờ bè phái của Vu Phượng Quân lại trêu chọc Phương Minh Viễn. Chưa đầy 24h ngắn ngủn mà Phương Minh Viễn đã đụng phải hai phen, còn đều là nhằm vào nữ nhân bên cạnh hắn. Đúng là hồng nhan là nguồn gốc của tai họa, nhất là bọn Giải Tiểu Nhân, không ngờ là …..

Người bình thường không biết “gạo” có ý nghĩa gì, làm cảnh sát lâu năm như vậy, Từ Nghi đã trải qua nhiều nên cũng hiểu được, lúc này có thể mặt hắn đã tái xanh lại. So với lúc ở trên xe ngày hôm qua, lúc này Vu Phượng Quân không còn kiêu ngạo. Giữa ban ngày ban mặt, ở nơi công cộng, không ngờ dám công khai nói đến “m”, chẳng lẽ nói rằng cục cảnh sát thành phố thương mại là mở cho nhà hắn.

Sau khi Vu Phượng Quân bị văn phòng tỉnh đem đi, ngoài việc yêu cầu mọi người giữ bí mật, đến nay cũng không có tin tức gì, đối với việc xử lí bọn Vu Phượng Quân như thế nào, thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố thương mại đến nay chưa có quyết định chính xác. Từ Nghi tự nhiên cũng có những hành động tốt, tuy rằng quyền quyết định là ở hắn, hắn phải bỏ qua quan hệ với Vu Phượng Quân. Hiện giờ chuyện rắc rối như vậy, xem chừng Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố lúc này không thể trả lời điều gì.

Lúc này Từ Nghi cùng Địch Thanh Sơn chạy tới, buổi sáng sớm nhưng Lâm Hâm nghe rất rõ ràng vị nào là người sáng lập Carrefour, cũng là cổ đông lớn nhất, là cháu trai lớn của nhà họ Phương, mặc dù trong tập đoàn Carrefour không có chức vụ gì, nhưng ảnh hưởng thì không thể coi thường. Nếu người này yêu cầu tập đoàn ngừng quyên góp cho cục cảnh sát thành phố thì cũng có khả năng trở thành sự thật.

Cho nên chuyến này, Từ Nghi không thể không đến!

-Phương thiếu, cục chúng tôi hôm nay dã tiến hành bàn bạc về sai lầm của đồng chí Tôn Tầm, sẽ gửi ý kiến lên bộ đường sắt chờ xử lí. Trước khi có quyết định chính thức từ bộ đường sắt, Tôn Tầm tạm nghỉ việc, ở nhà. Lưu Hải Ngọc cầm đầu bảy tên cảnh sát đường sắt, cục cũng đã bắt lại, đang từng bước điều tra tội của bọn họ, mau chóng đưa ra cho Phương thiếu một lời giải thích.

Trần Ương nâng chén nói.

Phương Minh Viễn cũng giơ chén rượu lên, nhấp một ngụm nói:

-Bí thư Trần, không cần phải cho Phương Minh Viễn ta một lời giải thích, mà cho trăm hành khách, cả bọn mang quốc huy trên mũ kia một lời giải thích. Tôi tin rằng đây không phải là lần đầu tiên bọn chúng thay Vu Phượng Quân làm chuyện này?

Cuối cùng Tôn Tầm xử lí như thế nào hắn không quan tâm, dù sao cũng vẫn theo thông lệ của quan trường, Tôn Tầm đó cũng không đến mức bị truy cứu trách nhiệm hình sự, trừ phi liên quan tới phương diện khác, nếu không thì phân công hắn sang bộ phận khác hoặc cho về hưu trước, cái này Phương Minh Viễn cũng khong có khả năng nhúng tay vào. Nhưng đối với bọn Lưu Hải Ngọc lại không thể giơ cao đánh khẽ, nhẹ nhàng biến mất như vậy.

Trần Ương và Kế Thường Ức ngầm trao đổi qua ánh mắt, không ngoài dự đoán của Kế Thường Ức, quả nhiên Phương Minh Viễn nhất định phải tính toán với Lưu Hải Ngọc. Như vậy, Lưu Hải Ngọc không tránh khỏi tai ương ngục tù. Tuy nhiên, trong lòng bọn họ sẽ không để tương lai tươi sáng của Lưu hải Ngọc bị đẩy vào bóng tối, dù sao đây cũng là kết quả do bọn họ tự tạo nên.

Bọn họ quan tâm chính là, làm tốt mối quan hệ với Phương Minh Viễn như thế nào, đối với một người có gia tài hàng tỷ, nhân vật có năng lực siêu phàm như vậy, bọn họ không dám sơ suât.

-Khụ, buổi chiều nay, ở cục cũng đã thảo luận qua, quyết định bỏ dở hợp đồng mua dồ ăn mấy tháng cuối năm với công ty Bạch Tượng, lãnh đạo cục đã bỏ phiếu quyết định, vốn từ hạng mục mua đồ ăn của công ty thương mại Bạch Tượng phụ trách sẽ giao cho công ty thành viên của tập doàn Carrefour tỉnh Trung Nguyên đảm nhận.

Kế Thường Ức nói:

-Tôi nghĩ nghe được tin tức này tổng giám đốc Lâm của tập đoàn sẽ rất vui.

Phương Minh Viễn cười nói:

-Việc này phải cảm ơn hai vị lãnh đạo rồi!

Lợi ích trong đây được bao nhiêu hắn cũng không quan tâm, nhưng thiện ý của Trần Ương và Kế Thường Ức, hắn không thể bỏ qua. Có tình cảm tốt với Kế Thường Ức và Trần Ương, hắn tin rằng sẽ có tác dụng lớn tới việc vận chuyển hàng hóa cho việc làm ăn của nhà họ Phương.

-Không có gì, không có gì…

Trần Ương liên tục lắc đầu nói:

-Thực ra việc này tôi cũng đã sớm nghĩ nhất định phải giao cho quý công ty. Chỉ có điều ở cục vẫn chưa thống nhất ý kiến, lúc này có Kế cục trưởng giúp, cuối cùng mọi người đều đồng ý.

Lúc này trên cửa phòng truyền đến hai tiếng gõ cửa, Phương Minh Viễn nói một tiếng “vào đi”, chỉ thấy Lý Vệ cùng Từ Nghi và Địch Thanh Sơn đi vào.

-Bí thư Trần, Kế cục trưởng, Phương thiếu, cục trưởng Từ Nghi, còn có Phó cục trưởng Địch tới.

Trong mắt Lý Vệ lộ ra vài phần kinh ngạc nói.

Điều làm hắn giật mình hơn là, trong ba người Trần Ương có một người đứng dậy, nói với Từ Nghi :

-Cục trưởng Từ, mời ngồi! Ông chủ Lý cũng ngồi đi!

Từ nghi lúc này cũng không quan tâm gì, cùng Địch Thanh Sơn ngồi xuống, Lý Vệ trong lòng muốn chạy nhưng Trần Ương lên tiếng, hơn nữa hắn cũng rất ngạc nhiên, tại sao trên quan trường thành phố Thương mại, Từ Nghi luôn có thái độ mạnh mẽ, cứng rắn, hôm nay lại nén giận với Trần Ương như vậy, không ngờ không tức giận trước hành vi như vậy của bọn Trần Ương.

Từ Nghi nhìn thoáng qua những người khác rồi lại nhìn Lý Vệ, tuy rằng hắn không tiện nói, nhưng hắn cũng hiểu được rõ ràng là không có khả năng.

-Phương thiếu, đầu tiên tôi đại diện cho Đội trưởng Cục cảnh sát thành phố, gây nên con sâu làm rầu nồi canh như vậy, gây nên bất tiện cho ngài, thành thật xin lỗi ngài.

Dứt lời Từ Nghi đứng dậy cúi khom người về hướng Phương Minh Viễn. Lý Vệ bên cạnh cũng nhìn ra được, nếu không tận mắt nhìn thấy, thật sự hắn không thể tin, vẫn là cái tính ngoan cố không đổi, ngoại trừ lãnh đạo cấp trên, thể diện của ai cũng không qua nổi Từ Nghi.

Tuy rằng nói xin lỗi trước mặt mọi người là rất mất mặt, nhưng lúc này Từ Nghi đã bất chấp như vậy, hắn đã cảm thấy một nguy cơ, nếu tình thế mà tiếp tục chuyển biến xấu đi, Cục trưởng cục cảnh sát như hắn, dù có Bí thư thành ủy che chở, dù cho bỏ qua toàn bộ quan hệ giữa hắn và Vu Phượng Quân, chỉ sợ lúc này cũng khó mà tránh bị xử lý.

Chức quan cũng không có, thể diện còn có tác dụng gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.