Trùm Tài Nguyên

Chương 138: Q.2 - Chương 138: Lãnh đạo huyện Bình Xuyên bó tay không đối sách






-Ghê thật, kinh doanh liên tục bẩy mươi hai tiếng, đối với cấp trên đúng là một thử thách khá khó khăn đấy.

Tôn Chiếu Luân gật gù với vẻ bất đắc dĩ

-Nhưng như vậy cũng có thể làm giảm bớt lo lắng của dân chúng ngoài kia, sao họ lại có thể càn quét hàng hóa điên cuồng đến vậy, tôi thừa nhận là từ này dùng ở đây không được hợp lí cho lắm nhưng bây giờ tôi chẳng thể tìm được từ nào thỏa đáng hơn để hình dung hành vi của họ.

Phương Bân gật đầu thông cảm, sau hai ngày làm việc với cường độ lớn, ngay đến anh cũng loạn lên không kém.

-Tôi hiểu mà

Anh nói.

-Thực ra bọn họ nghĩ nguồn hàng của chúng ta không đủ, nếu chậm chân họ có tiền cũng sẽ không mua được hàng! Hiện nay chợ trung tâm thương mại và hợp tác xã thu mua của huyện đều đã đóng cửa, nghe nói kho hàng của họ đều đã trống rỗng. Đến kho hàng tích lũy nhiều năm cũng đã sạch bách. Những cửa tiệm nhỏ trong huyện e là cũng không khá khẩm hơn mấy. Trong thời gian ngắn, sợ là chỉ có chỗ chúng ta vẫn còn hàng để bán. Bọn họ lo lắng chúng ta cũng sẽ ngừng bán bất cứ lúc nào! Vì vậy mới liều mạng chen chúc mua hàng như hổ như sói, đổi xấp tiền có thể mất giá bất cứ lúc nào thành những vật phẩm thực dụng. Chỉ có như vậy mới làm họ thấy an tâm.

Tôn Chiếu Luân thở dài nói:

-Thật ra tôi cũng đã kiến nghị với cậu Phương, tăng giá các mặt hàng lên để khống chế lượng người mua, nhưng cậu Phương đã lập tức bác bỏ ý kiến đó. Ngược lại đã đề ra kế hoạch kinh doanh bảy hai giờ liên tục để bình ổn lại lòng dân.

Phương Bân bất giác trầm ngâm, ánh mắt Tôn Chiếu Luân nhìn ra phía ngoài cửa, nhân viên của siêu thị đang bận rộn bổ sung hàng cho những giá hàng trống rỗng, những nhân viên thu ngân tay đã mềm nhũn ra cũng đang gia nhập vào đấy. Tôn Chiếu Luân đột nhiên thấy trào dâng cảm giác khâm phục, với cường độ làm việc cao như vậy, những nhân viên vừa tuyển dụng vào này không ai kêu mệt, kêu khổ. Càng không có người đến đòi thêm tiền làm tăng ca hay tiền trợ cấp, những người này chỉ lẳng lặng mà cố gắng hết sức mình để siêu thị có thể tiếp tục hoạt động bình thường. Đây đúng là những nhân viên mẫu mực!

Còn đối với những việc làm của Phương Minh Viễn và nhà họ Phương, Tôn Chiếu Luân tuy không thật sự đồng tình lắm với việc họ từ chối tăng giá hàng hóa lên, nhưng cũng không thể không thừa nhận là đối với việc trước mắt là bình ổn trật tự xã hội của huyện Bình Xuyên thì đã có tác dụng to lớn không thể bỏ qua. Chính nhờ vào việc không ngừng cung cấp hàng hóa, ổn định không thay đổi giá hàng, khiến nơi này có vẻ đã bình ổn lại đôi chút, Tôn Chiếu Luân không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung cái bình ổn này. Trạng thái tinh thần các cư dân của huyện vẫn duy trì trật tự mua bán cơ bản.

Các lãnh đạo chính phủ huyện Bình Xuyên lúc này đang mở một hội nghị liên tịch, triệu tập tất cả những nhân viên của những ngành nghề liên quan đến, thương lượng xem phải đối mặt như thế nào với phong trào tranh cướp mua hàng hiện nay.

Quách Thiên Phóng và Lý Đông Tinh ngồi ở hai đầu bàn trông sắc mặt mệt mỏi, hai bên cạnh bàn, một bên là thành viên huyện ủy, một bên là thành viên ủy ban nhân dân huyện. Tất cả đều mang sắc mặt nghiêm trọng, không khí áp lực bao trùm cả phòng họp. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, theo thống kê chưa hoàn chỉnh, số tiền gửi trong các ngân hàng trong huyện đã giảm xuống mười triệu nhân dân tệ, nếu như thống kê theo số người trong huyện thì bất kể nam nữ già trẻ, mỗi người đã dùng hơn một trăm nhân dân tệ, thế cũng có nghĩa mỗi gia đình ba người trong hai ngày hôm nay đã tiêu hết số tiền mà họ vất vả tích góp trong hai tới ba năm.

Trung tâm thương mại của huyện, hợp tác xã mua bán hàng hiện nay hai tay đã trống trơn, không còn chút hàng nào. Mà nhân viên mua hàng được họ phái đi khắp nơi đều truyền tin về thông báo các nhà xưởng sản xuất đã xếp hàng chật kín nhân viên mua hàng, đều không thể mua được hàng,

Cho dù bọn họ có tăng giá bán lên, các nhà máy cũng đã cho sản xuất hết công sức ngày ba ca mà vẫn lực bất tòng tâm. Trong thời gian ngắn không thể nào chuyển được về một lượng hàng hóa lớn.

Lý Đông Tinh đưa mắt sang nhìn Quách Thiên Phóng, đại biểu quân đội đóng quân tại Bình Xuyên, trầm giọng hỏi:

-Đồng chí Quách Thiên, việc quân khu trưởng có khả năng phải vận dụng đến kho hàng quân nhu để bình ổn tình trạng hiện nay của huyện Bình Xuyên đã có hồi đáp chưa?

-Trong quân khu đã hạ lệnh, chỉ cần huyện cần, kho hàng quân nhu của chúng tôi lập tức sẽ cung cấp hàng cho khu thương mại huyện, bảo đảm thỏa mãn nhu cầu của cư dân trong huyện.

Đại biểu quân đội Bình Xuyên- Quách Thiên nói như đinh đóng cột.

-Vậy thì tốt quá rồi, có sự bảo đảm của quân đội , chúng tôi có thể thở phào rồi. Huyện trưởng Lý, ngài xem khi nào thì đưa nhu phẩm quân đội vào thị trường. Chỉ cần cung ứng đủ hàng hóa, phong trào tranh cướp mua hàng của nhân dân sẽ được bình ổn

Phó huyện trưởng quản lí mảng thương nghiệp của ủy ban huyện vui ra mặt nói.

-Hiện giờ chưa thể lấy quân nhu phẩm, tuyệt đối không thể! Một khi dùng đến quân nhu phẩm, vậy chẳng phải càng tuyên bố rõ ràng với cư dân huyện rằng nguồn hàng hóa cung ứng của chúng ta có vấn đề. Như vậy chỉ dẫn đến khủng hoảng càng tệ hại mà thôi! Chưa đến khi vạn bất đắc dĩ, không còn đường giải quyết nữa, thì quân nhu phẩm tuyệt đối không được đụng đến!

Lý Đông Tinh tức giận trừng mắt nhìn trợ lý của mình, cái đạo lý đơn giản như vậy mà vẫn phải để mình phải nhắc nhở y!

-Bí thư Quách, tôi cho rằng vấn đề mấu chốt hiện nay không phải là hệ thống cung ứng vật tư của chúng ta có vấn đề, mà là do vấn đề lạm phát, đồng tiền trong tay mất giá dẫn đến sự khủng hoảng của người dân! Sự khủng hoảng này nếu không nhận được sự hướng dẫn hiệu quả, hoặc là không được làm suy giảm thì sẽ khó mà bình ổn lại được. Theo nguồn tin mà tôi nhận được thì bất luận là Phụng Nguyên hay Duy Nam, hoặc Hoàng Xuyên, đã xuất hiện hành vi thương gia thuận thế tăng giá lên không chỉ là từ 20 đến 40% mà thậm chí còn từ 80 đến 100%! Không còn nghi ngờ về hậu quả của việc này là làm gia tăng thêm tinh thần khủng hoảng của người dân, làm phong trào tranh cướp mua hàng diễn ra càng mãnh liệt! Cứ tình trạng này thì sẽ hình thành sự tuần hoàn ác tính!

Lý Đông Tinh trầm giọng nói.

-Tục ngữ có câu, của hiếm là của quý, hàng hóa trong tay các thương gia ngày càng không lo nguồn tiêu thụ, đương nhiên sẽ nghĩ đến việc tăng giá, mà tăng giá như vậy lại càng làm người dân tin tưởng vào sự lo lắng của mình, cứ thế, số người tham gia tranh cướp mua hàng sẽ ngày càng đông. Con người mà, luôn có tâm lý quần chúng. Cứ tiếp tục như thế này sẽ làm cho hệ thống thương mại trong huyện chúng ta bị tê liệt, xã hội sẽ lâm vào tình trạng rối loạn bất an! Vì thế chúng ta phải lập tức tìm ra biện pháp trấn an dân chúng và bình ổn lo lắng trong lòng họ!

Lý Đông Tinh nói với Quách Thiên Phóng.

-Nhưng không giấu các vị, việc này nói thì dễ nhưng cụ thể phải giải quyết ra sao, đến giờ tôi vẫn chưa có kế hoạch hoàn thiện.

Quách Thiên Phóng gật gật đầu, ông ta không hiểu lắm về kinh tế, nhưng cũng hiểu được, tình hình hiện nay của huyện Bình Xuyên hiển nhiên là bất bình thường. Nếu nói để mặc tình trạng như vậy, trật tự xã hội sẽ bị xáo trộn dẫn đến hậu quả rối loạn xa hội là trách nhiệm mà một bí thư huyện ủy như ông cũng không thể gánh đỡ nổi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.