Không phải đến để xin lỗi? Câu trả lời này của Chu Vũ thật sự là ngoài sức tưởng tượng của Phương Minh Viễn.
-Vậy xin được hỏi cục trưởng Chu đến đây có chuyện gì? Không phải là đến để hỏi tội tôi hay đến để thay mặt nhà họ Chu tuyên chiến đấy chứ?
Phương Minh Viễn hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Chu Vũ có vài phần sắc lạnh nói. Chu Trụ tuy rằng đã trêu chọc hắn nhưng hắn vẫn chưa nghĩ tới chuyện làm sao để giải quyết chuyện này. Trả đũa nhà họ Chu không phải là không có cách, Tôn Chiếu Luân đã điều tra rõ từng chi tiết về công ty của nhà họ, gây ra cho nhà họ một chút rắc rối đối với Phương Minh Viễn chẳng qua chỉ dễ như trở bàn tay. Cục phó cục công thương là cái thá gì? Chủ tịch tòa án là cái thá gì? Trong hệ thống ngành đường sắt thì không xứng lên tiếng! Hơn nữa còn có thể làm cho họ cứng lưỡi không có gì để nói!
Nhưng Phương Minh Viễn lại cảm thấy, nếu cứ gây sức ép tới lui như vậy chẳng phải là đánh đồng mình cùng hạng với Chu Trụ sao? Đánh rắn thì phải đánh dập đầu, nếu như muốn lật đổ nhà họ Chu thì phải làm cho họ sụp đổ hoàn toàn không có cơ hội mà ngóc đầu lên được! Vì vậy mấy ngày hôm nay hắn không có phản ứng gì với nhà họ Chu. Nhưng hắn còn chưa đếm xỉa gì đến nhà họ thì người nhà họ hôm nay đã đến tìm hắn, lại còn đứng trước mặt hắn nói mấy lời chó má cái gì mà “hôm nay đến không phải là để xin lỗi”! Lập tức làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy đầu óc người nhà này đều có vấn đề hết rồi hay sao ấy.
Vũ Điền Quang Ly cũng ngạc nhiên há hốc miệng, về việc giữa nhà họ Chu và Phương Minh Viễn cũng không phải là cô ta không biết. Theo như suy nghĩ của cô ta, với địa vị kinh tế của nhà họ Phương ở Phụng Nguyên này mà một cục phó cục công thương lại còn dám đến khiêu khích!
Chu Vũ nhìn Vũ Điền Quang Ly muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
- Xin hỏi đây có phải là cô Lâm Liên thư ký của cậu Phương không?
Phương Minh Viễn lắc đầu:
-Cục trưởng Chu anh nhận nhầm người rồi. Vị này là cô Vũ Điền Quang Ly là người trong gia tộc Vũ Điền ở Nhật Bản, cô ấy là khách của tôi. Anh qua bên này chúng ta cùng nói chuyện.
Phương Minh Viễn đã nhìn ra hình như Chu Vũ này có điều gì đó muốn nói với hắn mà lại không muốn người khác biết.
Trong ánh mắt bất mãn của Vũ Điền Quang Ly, hai người đi ra một nơi khác.
-Cục trưởng Chu, bây giờ thì anh có thể nói rồi chứ, rút cuộc là có chuyện gì?
Phương Minh Viễn lạnh nhạt nói.
Chu Vũ cẩn thận nhìn Phương Minh Viễn một lượt, đến lúc Phương Minh Viễn có vẻ không đủ kiên nhẫn nữa mới cất tiếng:
- Cậu Phương, nếu như tôi chịu làm dưới trướng của cậu thì tội của Chu Trụ có thể bỏ qua không?
-Hả?
Phương Minh Viễn kinh ngạc nhìn khuôn mặt thản nhiên của Chu Vũ. Rõ ràng là biểu thị sự thần phục với hắn, nhưng cách nói chuyện của người này thật là làm người ta đứng tim, thái độ trước sau thật khác nhau quá lớn.
-Nếu như cục trưởng Chu thành tâm thành ý thì tôi cũng chẳng để tâm đến chuyện kia làm gì. Nhưng trước hết cậu em trai của nhà anh không được làm những chuyện như thế nữa.
Một kẻ chơi bời trác táng và một thạc sĩ tốt nghiệp đại học Thanh Hoa ai quan trọng hơn, không cần nghĩ cũng biết.
-Ít nhất là trong vòng mười năm, nếu không phải là tình cờ thì tôi nghĩ cậu sẽ không phải gặp lại nó đâu. Tôi đã tống nó lên máy bay sang Úc rồi! Không được sự cho phép của tôi trong vòng mười năm không được quay về Hoa Hạ.
Chu Vũ như trút được gánh nặng giơ tay ra nói:
- Còn về thành ý của tôi tôi tin rằng với con mắt của cậu Phương rất nhanh sẽ nhìn ra thôi.
Phương Minh Viễn như cười mà không cười đón lấy hai chiếc ghế từ tay Trần Trung. Vốn hắn nghĩ đây chỉ là chuyện gói gọn trong vài câu, nhưng xem ra hắn phải nói chuyện nghiêm túc với vị này rồi:
- Cục trưởng Chu, tôi rất tò mò. Hình như tôi chưa hề biểu hiện một chút nào ý nghĩ thù địch với nhà họ Chu, lại càng chưa hề có hành động gì, sao anh lại đưa ra quyết định như vậy?
Chu Vũ buông tay vẻ mặt khổ sở nói:
-Cậu Phương, mọi người đều là người thông minh, có những cái không cần phải nói thẳng ra chứ?
Thời thế tạo anh hùng, nhà họ Chu bây giờ làm sao mà so sánh được với nhà họ Phương, hơn nữa thời gian càng dài mặc dù nhà họ Phương không có làm gì nhà họ Chu thì khoảng cách thực lực của hai bên cũng sẽ ngày càng chênh lệch lớn hơn, đến lúc đó nhà họ Chu chẳng còn tư cách nào đến mặc cả với nhà họ Phương nữa rồi. Là một thạc sĩ tốt nghiệp đại học Thanh Hoa lại công tác ở cục công thương lâu như vậy mà không có con mắt nhìn xa trông rộng như vậy thì Chu Vũ sớm đã bị nửa cọng miến đè chết từ lâu rồi. Hơn nữa cái làm nhà họ Chu lo lắng hơn chính là tuy rằng mấy ngày hôm nay Phương Minh Viễn không có bất cứ hành động gì, nhưng một khi hắn mà công kích thì sức mạnh phải ngang với núi Thái Sơn, làm cho nhà họ Chu không có sức mà chống đỡ, đến lúc đó mới đến xin tha mạng thì e rằng là muộn mất rồi.
Chuyện vận chuyển hàng hóa của công ty nhà họ Chu phụ thuộc khá lớn vào ngành đường sắt, nếu như chuyển qua vận chuyển bằng đường bộ thì phí vận chuyển có khi sẽ cao hơn gấp ba đến tám lần mà thời gian chưa chắc đã đảm bảo. Một khi Phương Minh Viễn mà ra tay thì chẳng khác nào là siết cổ nhà họ Chu, chính vì vậy các cổ đông có cổ phần trong công ty ở gia tộc họ Chu đã bàn tính rất nhiều lần nhưng vẫn chẳng tìm ra được cách nào để giải quyết.
Vì thế kẻ gây ra họa là Chu Trụ đã trở thành cái gai trong mắt họ. Tuy rằng mọi người vẫn còn nói đến chuyện tình cảm ruột thịt mà không hoàn toàn trở mặt nhưng những lời châm chọc khiêu khích thì không thể tránh khỏi. Một khi nhà họ Phương ra tay, vì để tránh rước lấy nhiều tổn thất hơn nữa thì việc giao Chu Trụ ra để xoa dịu cơn tức giận của nhà họ Phương chắc chắn sẽ là cách mà mọi người đề cập tới.
Tình cảm giữa hai anh em Chu Trụ và Chu Vũ từ nhỏ đã rất tốt, Chu Trụ tuy là một kẻ ăn chơi trác táng chuyên gây họa, là một tên khốn kiếp không thể dạy bảo được nhưng dù sao y vẫn là em, nếu cứ đứng trơ mắt nhìn y bị đẩy đến con đường chết mà không cứu thì Chu Vũ thật sự là không làm được.
-Không không không, tôi không có ý nói chuyện này, nói thật muốn giải quyết chuyện này có rất nhiều cách. Tôi đây không phải là kẻ không biết nói chuyện đạo lý, cũng không phải là kẻ lòng lang dạ sói. Chuyện Chu Trụ gây ra nói nhỏ là nhỏ mà nói lớn thì cũng rất lớn, với mối quan hệ của nhà họ Chu các anh tìm một người nói vài câu nhờ giúp đỡ thì đâu có khó gì. Hơn nữa nhà họ Chu các anh đâu có thiếu tiền sao không nghĩ tới hoặc thử cách khác mà lại chọn biện pháp này?
Phương Minh Viễn có vẻ suy nghĩ nói.
Chuyện nhà họ Chu xin tha cũng không có gì là ngạc nhiên đối với hắn. sau chuyện thu mua của tập đoàn Carefour, hợp tác với tập đoàn Wal-Mart và đầu tư với công ty cổ phần Sega, có thể nói địa vị của nhà họ Phương trong các xí nghiệp tư nhân ở Phụng Nguyên có thể nói là vững như Thái Sơn, cũng có thể có người nhiều tiền hơn nhà họ Phương, nhưng khẳng định là không có nhà nào có thể cứng rắn bằng nhà họ Phương. Nhà họ Phương bây giờ có thể nói là có quan hệ khá mật thiết với các thương gia đến từ Mỹ, Nhật Bản và Hong Kong, ở Tần Tây này chắc chắn họ là “con hổ mạnh nhất”.
Chỉ dựa vào điểm này nếu như có người muốn dùng những chuyện trái pháp luật liên quan đến các thế lực trong chính quyền đến đối phó với nhà họ Phương thì hậu quả e là không thể tưởng tượng nổi, ba doanh nghiệp nhà họ Phương có thể nói là đều có năng lực rung chuyển trời đất.
Vì vậy nếu như nhà họ Chu còn có chút đầu óc suy nghĩ thì cũng sẽ nghĩ được rằng, trong chuyện này là do Chu Trụ hoàn toàn sai, hoàn toàn không thể tranh thủ được sự đồng tình của các lãnh đạo.
Nhưng Chu Vũ lại quyết đoán muốn lao vào như vậy thật sự là làm Phương Minh Viễn có chút ngạc nhiên.
Trong lòng Chu Vũ thầm kêu lên một tiếng “lợi hại!”. Thực sự đúng như lời Phương Minh Viễn nói, chuyện Chu Trụ sai người làm khó Phương Minh Viễn là lớn hay nhỏ thì còn phải xem tâm trạng của Phương Minh Viễn. Nhưng từ trước đến nay nhìn Phương Minh Viễn giải quyết mọi chuyện thì hắn cũng không phải là người không biết đối nhân xử thế, chuyện này nếu như có người trung gian đứng ra hòa giải thì cũng không phải là không có khả năng.
-Cậu Phương, đầu tiên chúng tôi không dám mạo hiểm như vậy, cũng có thể cậu cho là chúng tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng sự thật là như vậy.
Chu Vũ nhún vai nói:
- Thứ hai, cá nhân tôi cho rằng nhân cơ hội này làm quen với cậu Phương, đối với cả hai chúng ta mà nói thì đều là chuyện có lợi. Tôi nghĩ, cậu Phương chắc chắn là rất muốn tăng sự ảnh hưởng của mình lên chính trường ở Phụng Nguyên thậm chí là cả Tần Tây này, một người như tôi chắc chắn là đáp ứng được yêu cầu của cậu. Hơn nữa tôi nếu như có được sự ủng hộ của cậu Phương không những trong thời gian ngắn có thể có được thành tích đáng nể mà có khi còn có thể thực hiện được khát vọng chính trị của mình.
Thái độ của Phương Minh Viễn tuy không có biểu hiện gì khác thường, nhưng nếu có người chú ý đến đôi mắt của hắn thì sẽ phát hiện ra rằng trong đó có một tia nhìn rất mừng rỡ. Chu Vũ nói không sai, có thể nói một ngôi sao mới trên chính trường Phụng Nguyên như anh ta hoàn toàn có thể dựa vào Phương Minh Viễn có thể trong thời gian ngắn không có tác dụng quyết định gì nhưng bảy tám năm sau ai có thể khẳng định rằng Chu Vũ sẽ không thể trở thành một cán bộ cốt cán trong thành phố. Thế lực của nhà họ Phương trên chính trường còn quá chênh lệch với thực lực kinh tế của họ, nói đúng ra thì chỉ nhờ vào được Mã Vĩnh Phúc và vợ chồng cô cả cô hai. Lúc này Chu Vũ xin ra nhập tất nhiên là sẽ nhận được sự đánh giá cao từ Phương Minh Viễn, như thế không những có lợi cho tiền đồ về sau của Chu Vũ mà Phương Minh Viễn cũng sẽ nể mặt anh ta mà tha cho Chu Trụ.
-Vậy khát vọng chính trị của anh là?
Phương Minh Viễn tò mò hỏi. Người có tham vọng cũng tốt, như thế mới có thể dễ bị thu phục bởi tiền và quyền lực, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao có nhiều quan chức tham ô mà con đường thăng tiến trở nên vô vọng.
-Bây giờ chưa phải lúc, hơn nữa tôi cũng không chắc chắn lúc đó cậu Phương sẽ là chỗ dựa cho tôi.
Chu Vũ tất nhiên là không muốn nói thêm về chủ đề này nữa.
- Thứ ba, như thế cũng sẽ làm cho em trai tôi hiểu rằng trên thế gian này núi cao còn có núi cao hơn. Gia tộc và người anh này của nó không phải lúc nào cũng có thể che chở cho nó. Tôi tin rằng trải qua chuyện này nó có thể trưởng thành lên chút ít.