Luyện Nguyệt Sênh bình an cùng Cảnh Diễm trở về hành cung Đông Sơn, chỉ khác ở chỗ là Cảnh Diễm đi vào bằng cổng, còn nàng là lén lén lút lút được hai cái ám vệ hộ tống đi vào.
Lúc đó, do An Linh và Phan Lạc tự ý hành động, Mục Thành cùng Cảnh Diễm suýt nữa đánh nhau; may mà Mục Cẩm đi ra, Mục Thành lo lắng Mục Cẩm, mới không còn tâm tư cùng Cảnh Diễm so đo.
Sau khi xóa bỏ hiểu lầm, bốn người ngồi xuống lại nói chuyện.
Cảnh Diễm thấy Luyện Nguyệt Sênh lông tóc vô thương, thái độ đối với Mục Thành coi như là dịu hơn, nhưng vẫn là lạnh muốn chết. Chàng nói sau khi hồi cung nhất định sẽ trọng điểm điều tra lại vụ án năm đó, nếu đúng như Mục Thành đã nói; chàng chắc chắn nghiêm trị Liễu gia, giải oan cho Mục gia.
Luyện Nguyệt Sênh đổi quần áo với Yên La, sau đó Yên La giả làm cung nữ, lui ra khỏi cửa điện.
Vài người Hồng Tư thấy Hoàng Hậu đã về và hoàn hảo không sứt mẻ chỗ nào thì vui đến phát khóc, Luyện Nguyệt Sênh lôi kéo các nàng nói cho họ hiểu thì mới dỗ được ba người này.
Sau khi Cảnh Diễm trở về thì thay quần áo khác, sau đó đi về Nguyệt Xuất các.
Tâm tình của chàng nhảy nhót, nhưng lại không hiện trên mặt, vào điện lập tức cho người trong điện lui xuống.
Luyện Nguyệt Sênh mắt phượng nhướn lên, nụ cười trong sáng và ngọt nào, môi son nhẹ nâng, giọng nói vui mừng như ca, “Thần thiếp cám ơn bệ hạ đã mạo hiểm vì thần thiếp.”
Cảnh Diễm cảm thấy câu nói này cực kỳ êm tai, sắc mặt chàng dịu dàng, khóe môi vẽ ra nụ cười thản nhiên, không rõ ràng, “Nàng chớ hiểu lầm, Trẫm không phải là vì nàng.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thì vô cùng vui vẻ, đây là lần đầu tiên Luyện Nguyệt Sênh cam tâm tình nguyện tán dương chàng.
Luyện Nguyệt Sênh cười liếc chàng, nụ cười giảo hoạt.
Cảnh Diễm xấu hổ, con ngươi khẽ chuyển, “Trẫm là vì chân tướng Mục gia cùng Liễu gia nên mới đi .”
Luyện Nguyệt Sênh nhìn bộ dáng của chàng, không hề trêu chàng, nàng nói: “Mặc kệ lý do là gì, thần thiếp có thể trở về mà vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, đều là nhờ phúc của bệ hạ.”
Cảnh Diễm sắc mặt thoải mái, cảm thấy gò má có chút nóng lên, nghe nàng nói: “Bệ hạ, phụ huynh của thần thiếp...“. (Phụ huynh là cha và anh trai đó nha.)
“Nàng không cần gấp gáp, đợi đến yến tiệc buổi tối, nàng có thể thấy được bọn họ.” Cảnh Diễm đáp lại.
Hiện tại nàng là đang dưỡng bệnh, vì cần phải diễn đủ, hiện tại đương nhiên là không thể lộ diện, phụ huynh nàng là ngoại thần, không thể tùy ý gặp mặt, cũng chỉ có thể thừa dịp gặp mặt vào buổi tối.
“Chuyện nàng bị bắt cóc lần này, ngoại trừ hộ vệ bên cạnh nàng, phụ huynh nàng, còn có Nhâm chiêu dung và Cố tu dung cũng biết. Con ngựa nàng cưỡi lúc đó đã tự chạy về, hộ vệ chạy theo nó thì tìm được nửa đoạn tua rua bị chém đứt...”
“Nói tới chuyện này.” Luyện Nguyệt Sênh cắt lời hắn; mặt nghiêm túc nói, “Bệ hạ, lúc trước thiếp lạc đường trong rừng, dienndnle,qu.y don có người hành thích thiếp, cũng may thiếp tránh được, ám tiễn đó mới chặt đứt dải tua rua của khuyên tai.”
Cảnh Diễm ngơ ngác, “Có người hành thích nàng? Không phải là Mục Thành?”
Sắc mặt nàng nghiêm túc lắc đầu, “Không phải Mục Thành, khi thiếp gặp phải tập kích, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là trốn, vừa thúc ngựa qua đây, thiếp đã bị người ta đánh cho bất tỉnh, sau đó thì ở chỗ của Mục Thành.” Ngừng lại nói, “Mục Thành bắt cóc thiếp là vì muốn bệ hạ coi trọng, để cho bệ hạ biết chuyện của Mục gia, vì muốn giải oan cho Mục gia, bọn họ hoàn toàn không cần thiết phải tấn công thiếp.”
“Sau này thiếp hỏi Mục Thành, hắn nói hắn không có tấn công thiếp.”
Cũng tức là; còn có một nhóm người khác muốn tính mạng Luyện Nguyệt Sênh.
Lòng Cảnh Diễm trầm xuống từng phút từng phút một, rốt cuộc là người nào? Khống chế Hạ Thần, khống chế Cao Vĩ, muốn tính mạng Luyện Nguyệt Sênh, đứng sau ba chuyện này có phải là cùng một người hay không?
— — — — — —-
Cơ thể Hoàng Hậu đã khỏe, Hoàng Đế cực kỳ vui mừng, đặc biệt bày yến vào buổi tối.
Khi Nhâm chiêu dung gặp Luyện Nguyệt Sênh hoàn hảo không tổn hao gì ngồi bên cạnh Hoàng đế, hoa dung nguyệt mạo bị phủ một lớp sương mù lo lắng. Nàng cùng Cố tu dung là người biết chuyện Luyện Nguyệt Sênh bị bắt cóc, bây giờ nhìn đến Hoàng Hậu nương nương không bị tổn hại chút nào ngồi ở nơi đó, đều có một bụng tâm tư tò mò.
Vốn A Sử Na Yến săn được một đầu sói, muốn nổi bật trước mặt Hoàng đế, làm cho chàng tán thưởng, nào biết sau khi nàng vui mừng trở về, có được lại là chuyện Luyện Nguyệt Sênh bị kinh hách trong rừng, phải tĩnh dưỡng mấy ngày.
Hoàng Đế không hề quan tâm đến nàng chút nào, chỉ có Tề vương Cảnh Dật nói với nàng mấy câu.
Nhìn chỗ Hoàng Đế cười nói với Luyện Nguyệt Sênh, trong lòng A Sử Na Yến nổi giận, tức giận siết chặt nắm tay.
Luyện Minh Hiên cùng Luyện Ngọc Thư ở trong bữa tiệc đi qua mời Luyện Nguyệt Sênh ly rượu rồi nói chuyện, nhìn thấy nàng hoàn hảo không tổn hao gì, quả tim đang treo cao cuối cùng cũng được thả xuống dưới.
Yến tiệc trôi qua một nửa, Cảnh Diễm tuyên bố trước mặt mọi người, đem con gấu chàng săn được cho Luyện Nguyệt Sênh, tạm thời coi như là an ủi nàng.
Lúc đó Luyện Nguyệt Sênh đang gặm cắn một đùi dê thơm ngào ngạt, nàng kinh hãi thiếu chút nữa nghẹn.
Cảnh Diễm săn được một con gấu!
— — — —-
Bởi vì muốn tra chuyện Mục gia, bọn họ không ở Đông Sơn hành cung lâu, sau ngày thứ ba Luyện Nguyệt Sênh trở về, Cảnh Diễm dẫn một đám người trở về kinh thành.
Luyện Nguyệt Sênh từ hành cung đi ra, đang định lên kiệu phượng thì gặp Cảnh Dật.
Bởi vì nàng nghĩ quá nhiều nên khi đối mặt với hoàng thúc này, nàng thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, Die nd da nl e q uu ydo n Cảnh Dật vẫn luôn luôn ôn nhuận nhã nhặn, khuôn mặt tươi cười, ôn nhu giống như gió xuân thổi vào mặt, hắn hỏi mấy trang sức kia có hợp ý nàng.
Luyện Nguyệt Sênh trong lòng lạch cạch một tiếng, cũng hiểu hắn có ý gì, vì vậy gật đầu có lệ, nói nàng đều rất thích.
Cảnh Dật nghe vậy, nói một câu “Vậy thì tốt rồi; khi ta chọn lựa thì còn lo lắng nương nương không thích.”
Nói xong thì hắn dịu dàng cười, chắp tay chào rồi quay người rời đi.
Sau khi trở lại hoàng cung, Luyện Nguyệt Sênh cùng Cảnh Diễm đi gặp Thái Hậu, Cảnh Diễm đem da hồ ly làm thành áo choàng cho Thái Hậu, Thái Hậu vui vẻ yêu thích không muốn rời tay, lôi kéo nàng cùng Cảnh Diễm nói chuyện một hồi.
Sau khi đi thăm Thái Hậu, Luyện Nguyệt Sênh lại dẫn người đi thăm Trương tần, mang cho Trương tần vài món ăn thôn dã của Đông Sơn, để lúc nào nàng thích ăn thì nếm thử.
Cơ thể Trương tần không khỏe, sắc mặt tái nhợt, bộ cung trang màu cam cung trang mặc lên người nàng đều không che giấu được, nhìn rất đáng thương.
Từ khi Trương tần mang thai, Cảnh Diễm mới tới đây thăm nàng một lần.
Trương tần cũng biết lần này mang thai, là do vận may, cho nên đối với Hoàng Đế, nàng cũng không chờ mong, nàng chỉ muốn được an toàn sinh đứa nhỏ.
Nhâm chiêu dung cùng Cố tu dung đều bị Cảnh Diễm cảnh cáo, không cho phép làm lộ chuyện Hoàng Hậu bị bắt cóc ra ngoài, nếu có tiếng gió nào, đầu tiên chàng sẽ tìm hai người này tính sổ.
Cố chiêu dung vốn là nhát gan, sau khi nghe lời cảnh cáo này, chết cũng không dám mở miệng, Nhâm chiêu dung cũng là kinh hồn bạt vía gật đầu nói đã biết, nhưng sau đố thì lại tức không chịu được, sau khi trở về hoàng cung, nàng đi tìm Thiên tiệp dư.
Không nghĩ lại gặp Hoàng Hậu đang đi từ trong ra.
Luyện Nguyệt Sênh mặt mày tươi cười, cho Nhâm chiêu dung đứng lên, cười nói: “Nhâm chiêu dung đúng là từ Đông cung đến, là tỷ muội tốt của Thiên tiệp dư, về đến cung lập tức sang đây.”
Nhâm chiêu dung cung kính cười, “Thiếp chuẩn bị đi thì Thiên tiệp dư bị bệnh nhẹ, không thể đến Đông Sơn, thiếp vẫn luôn nhớ nàng, cho nên khi trở về cung, liền sang đây thăm .”
Luyện Nguyệt Sênh mắt phượng hơi xoay, cười nói: “Thiên tiệp dư đã tốt hơn nhiều rồi, hai tỷ muội các ngươi xa nhau một thời gian dài như vậy, chắc là có nhiều chuyện muốn nói.” Tạm ngưng, “Bản cung liền không quấy rầy ngươi, ngươi đi đi.”
Nhâm chiêu dung cúi người hành lễ, đợi Hoàng Hậu lên kiệu, nàng mới thay đổi vẻ cung kính, khuôn mặt thanh cao xoay người vào cửa Quảng Lăng cung.
Bên trong Thiên tiệp dư đang hờn dỗi, Hoàng Đế không đến thăm nàng, Luyện Nguyệt Sênh làm bộ đến đây thăm, còn cho mang đến một con chim trĩ, để nàng tẩm bổ cơ thể.
Ngoảnh đầu lại thì thấy Nhâm chiêu dung tự nhiên tiến vào, nàng liền tức đến nghiến răng, Nhâm chiêu dung nhìn mặt không cam lòng của nàng, đột nhiên khẽ cười lên tiếng.
Đối với Thiên tiệp dư oán hận Luyện Nguyệt Sênh như thế, Nhâm chiêu dung định cố tình cho nàng biết chuyện Luyện Nguyệt Sênh bị bắt cóc, nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt lạnh như băng của Hoàng Đế, nàng lập tức không có gan nói.
Sau khi đi thăm hai người, Luyện Nguyệt Sênh mang theo bọn Hồng Tư trở về Phượng Tê cung.
Nàng không nghỉ ngơi mà lập tức triệu Yên La đến.
Cảnh Diễm đưa Yên La cùng Phan Lạc cho nàng dùng, Yên La hiện tại theo nàng, Phan Lạc bởi vì cùng An Linh tự ý hành động, bị Cảnh Diễm phạt, hiện tại không ở đây.
Yên La là mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng, mặc bộ quần áo màu đen thì càng trong sáng lạnh nhạt, rất thích hợp làm ám vệ. Cảnh Diễm nói cho nàng biết, chờ Phan Lạc tốt hơn, sẽ để cho Yên La và Phan Lạc thành thân, nghe nói chàng đã sai người mua một phủ đệ cách hoàng cung không xa, trên con đường phồn hoa nhất để bọn họ làm tân phòng.
Nhưng bởi vì Cảnh Diễm cần phải tra xét chuyện Mục gia, cho nên Luyện Nguyệt Sênh phụ trách chuyện của bọn họ.
Luyện Nguyệt Sênh cảm thấy, hiện giờ Yên La đã hai mươi ba tuổi, Phan Lạc cũng đã hai mươi sáu rồi,dfienddn lieqiudoon hai người này khó khăn lắm mới có thể ở cùng nhau, làm sao có thể để hai người họ sau khi thành thân mà vẫn phải sống trong bóng tối, Yên La làm sao có thể sinh con đây?
Chuyện thất đức như vậy, Luyện Nguyệt Sênh không làm được.
Nàng suy nghĩ một chút, sau khi hai người thành thân thì cho bọn họ nghỉ ba tháng, sau đó cho Yên La trở về làm chủ mẫu mang đứa nhỏ, sau đó cho Phan Lạc một chức vị ngoài sáng, để hắn đảm bảo sự an toàn của Phượng Tê cung, sau đó cho phép hắn mỗi ngày được về nhà.
Khi nàng nói ra tính toán của mình cho Yên La nghe, Yên La ngơ ngác, sau đó trong trẻo mỹ nhân lại khóc, giống như một chú cún bị vứt bỏ.
Luyện Nguyệt Sênh hoảng sợ, cũng may cuối cùng cũng đã thông suốt, cũng đồng ý rồi.
Bận rộn xong, nàng cuối cùng cũng an tâm ngâm mình tắm rửa trong suối nước nóng, sau đó nằm sấp trên giường phượng bổ sung giấc ngủ.
Đến lúc chạng vạng, nàng nghe Hồng Tư một câu “Cao tài tử tự vẫn!” Nghe xong, đột nhiên nàng tỉnh ngủ hẳn.
“Ai? Cao tài tử?” Nàng hỏi lại lần nữa.
Hồng Tư nhíu mày gật đầu, “Cao tài tử, nàng treo cổ tự tử!”
“Cụ thể xảy ra chuyện gì, vài cái cung nữ bên cạnh Cao tài tử đều không phát hiện sao?” Luyện Nguyệt Sênh kinh ngạc không thôi.
Hồng Tư nói: “Diệu Trúc nói rằng buổi trưa Cao tài tử nói muốn ngủ một lát, cho các nàng ra ngoài, Diệu Trúc thấy trời không còn sớm, đi vào gọi Cao tài tử, lại phát hiện Cao tài tử đã treo cổ tự tử...”
Mấy ngày trước còn trông thấy Cao Ti, không nghĩ đến ngày hôm nay lại chết rồi... Chỉ là, nàng hiện giờ mới vừa trở về từ Đông Sơn, Cao Ti lập tức treo cổ tự tử, đây rốt cuộc là vô tình hay là cố ý đây, Cao Ti có đúng là muốn đi tìm cái chết?
Luyện Nguyệt Sênh nhấc chăn lên, phân phó Hồng Tư, “Rửa mặt chải đầu cho bản cung.”
Trong nội cung chết một tài tử, không tính chuyện lớn, nhưng tài tử này trước đây Thục phi, ít nhiều cũng sẽ gây xôn xao. Lúc Thục phi đang có quyền có thế, có không ít phi tần dựa vào nàng, hiện tại nàng chết rồi, niệm chút tình cũ ngày xưa, ít nhiều đều đến Tụ Hà cung một lần.
Cho nên, khi Luyện Nguyệt Sênh đến Tụ Hà cung, thì gặp Mạnh mỹ nhân Mạnh Hiểu Nhị khóc cực kỳ khoa trương.
Mạnh mỹ nhân khóc giống như mẹ mình chết vậy, khóc đến mức trên mặt hiện thành vệt, khóc ướt ba cái khăn, thấy Hoàng Hậu tiến vào, Mạnh mỹ nhân khóc đến mức thoát hư muốn đứng lên hành lễ Hoàng Hậu, mà chân lại mềm nhũn, lập tức ngã xuống sàn nhà, cũng may cung nữ bên cạnh nàng kịp thời đỡ nàng, Mạnh mỹ nhân khóc đến mức cổ họng đều khàn, tóm lấy mép váy Hoàng Hậu khóc nói: “Nương nương nhất định phải báo thù cho Cao tỷ tỷ! Cao tỷ tỷ bị người ta hại chết!”
Hứa sung nghi đứng bên cạnh kéo nàng đứng lên, “Muội muội hồ đồ quá rồi đấy.”
Mạnh mỹ nhân dùng sức lắc đầu, mở to đôi mắt sưng do khóc, “Nương nương, Cao tỷ tỷ sẽ không tự tử, nhất định là có người hại nàng!”