Mạnh Hiểu Nhị mới vào cung thì trải qua một cơn bệnh nặng, bởi nàng phẩm cấp thấp, người của ngự y viện có chút lơ là, không tận tâm chữa trị cho nàng. Cao Ti khi đó vẫn là Thục phi, trong lúc rảnh rỗi thường thích đi dạo khắp nơi trong cung, có một lần đi qua chỗ Mạnh mỹ nhân, nghe thấy tiếng khóc cung nữ nhỏ bé từ bên trong truyền ra, tưởng là chủ tử trừng trị nha hoàn, liền nghĩ tới đi vào giáo huấn vài câu.
Lại không ngờ rằng; Mạnh mỹ nhân bị bệnh sắp chết, thiếp thân cung nữ của nàng không có cách nào khác, sợ tới mức khóc bên giường nàng.
Cao Ti lên tiếng hỏi ngọn nguồn, tuy rằng không có cảm giác thú vị, nhưng tùy ý phất phất tay, để Diệu Trúc đến ngự y viện mời ngự y.
Cho nên, nhờ phúc Cao Ti Mạnh mỹ nhân có thể sống tiếp. Từ đó sau, Mạnh mỹ nhân liền cung kính, coi Cao Ti như thần.
Hiện tại Cao Ti chết rồi, Mạnh mỹ nhân hoàn toàn không tin, một mực chắc chắn là có người hại chết nàng.
Mạnh mỹ nhân khóc đến khàn giọng nói: “Cao tỷ tỷ tuyệt đối không ự sát! Tuy rằng Cao gia hiện tại suy tàn, nhưng cung phi tự sát không phải việc nhỏ, Cao tỷ tỷ không có khả năng làm loại chuyện này!”
Là đạo lý này.
“Sau khi Cao tỷ tỷ bị hạ bậc, ta đã từng hỏi qua nàng, nàng nói mặc kệ có chuyện gì đều sẽ sống tiếp! Cho dù không có quyền thế không có sủng ái, chỉ trông giữ gian phòng sống qua ngày; nàng đều biết ơn sâu sắc.”Mạnh mỹ nhân nói xong một hồi liền lại khóc lên, Hứa sung nghi đứng bên cạnh đưa khăn cho nàng.
“Nương nương... Nhất định là có người hại chết Cao tỷ tỷ, ngài nhất định phải làm chủ cho nàng!” Mạnh mỹ nhân khóc lớn không dứt.
Mày Luyện Nguyệt Sênh nhíu lại.
Thanh Linh vào tra xét thi thể đã đi ra, bẩm báo nói: “Nương nương, ngự y cùng nô tỳ cẩn thận xem xét, xác nhận là tự vận.”
Mạnh mỹ nhân hoàn toàn phản đối, “Không thể nào!”
Thanh Linh đôi mi thanh tú bẻ khởi, “Mọi sự việc xung quanh cũng đã kiểm tra, không có bất cứ chỗ khác biệt nào.”
Nếu một người sống trong phòng bị người ta sát hại thì phải có động tĩnh chứ! Mấy người Diệu Trúc đứng canh ở bên ngoài, đều nói bên trong không có một chút tiếng vang. Hơn nữa Cao Ti cố ý đeo một đôi giầy đế cao, lúc treo cổ, nàng nhón chân thoát giầy ra để trên ghế, không tạo ra một chút âm thanh nào.
Thiết kế tỉ mỉ như thế, vừa nhìn đã biết ngay là dụng tâm.
Nếu như nguyên nhân Cao Ti chết đã định, vì không kinh động mấy người Diệu Trúc, nàng sắp xếp như vậy là hoàn toàn có khả năng. Nếu người ngoài mưu hại, vì tạo ra những chứng cứ giả giống như nàng tự sát, sắp xếp như thế thì cũng đúng.
Nhưng là... vài người Diệu Trúc canh ở bên ngoài, chẳng lẽ không phát hiện ra có người vào phòng sao? Nếu thật sự không phát hiện ra, vậy người đó phải có võ công cao đến chừng nào? !
Luyện Nguyệt Sênh gẩy gẩy hạt châu mã não trên cổ tay, trầm ngâm nói: “Cao tài tử cuối cùng có phải bị người mưu hại hay không, hiện tại cũng chỉ là Mạnh mỹ nhân suy đoán mà thôi.” Ngưng chút, “Mấy người Diệu Trúc canh ở bên ngoài, có nghe thấy động tĩnh gì bên trong không?”
Diệu Trúc khóc đỏ hai mắt, nghẹn nói: “Không có, nô tỳ và Diệu Linh trông giữ ở bên ngoài, cái gì đều không biết... Cũng không có... Nghe thấy động tĩnh gì ở bên trong.”
Mạnh mỹ nhân đến: “Hẳn là người nọ quỷ kế đa đoan, làm các ngươi ai không thấy được!” Nàng quỳ trên nền đất, mở to hai đôi mắt sưng đỏ, nhìn về phía Hoàng Hậu, “Nương nương, ngài nhất định phải làm chủ cho Cao tỷ tỷ ạ!”
Luyện Nguyệt Sênh bị nàng khóc đến đau đầu, nàng hơi nhăn nhăn mày, âm thanh hơi nghiêm khắc, “Được rồi; đừng khóc.”
“Nếu là Cao tài tử bị người hại, bản cung làm chủ cho nàng. Nếu là Cao tài tử tự mình tìm chết, ngươi khóc ở trong này, thì có ích lợi gì.”
Mạnh mỹ nhân nghe vậy, một hành lệ chảy xuống, nàng cúi đầu xuống, “Nương nương nói cũng phải...” Nàng kìm nén tiếng khóc lại, nghẹn ngào ngẩng đầu, kiên định nói: “Nhưng thiếp không tin Cao tỷ tỷ tự sát!”
Luyện Nguyệt Sênh đứng dậy, liếc nàng một cái, “Tin hay không là chuyện của ngươi, bản cung sẽ tự tra rõ chuyện gì xảy ra.”
Nàng chỉ nhóm cung nữ Diệu Trúc, phân phó Đỗ Tiểu Bảo, “Bắt giữ vài cung nữ này đi bắt giam đi tra hỏi.” Sau đó lại nhìn về phía Tần Nghiệp, “Ngươi đi tìm vài thái giám, đi an trí thi thể của chủ tử ngươi đi. Thanh Linh đi theo cùng.” Chớp mắt, liếc về phía Thanh Linh.
Phân phó xong, nàng rời khỏi Tụ Hà cung, mang theo Hồng Tư cùng Hoàng Dương đến Tuyên Chính điện.
Vụ án Mục gia xảy ra cách đây đã chín năm, khi đó xem xét, thẩm tra vụ án đều do Đại Lý tự cùng Hình bộ cùng thẩm tra xử lí, bởi vì chuyện có liên quan đến việc quốc khố mất trộm, vào lúc đó, Huyền Trung đế cực kỳ coi trọng việc này, cho nên Cảnh Diễm còn nhỏ tuổi có nhiều ấn tượng đối với chuyện này.
Cảnh Diễm từ khi trở về cung, chuyện đầu tiên chính là phân phó ám vệ bí mật đến Đại Lý tự lấy ra án tông năm đó.
Lúc Luyện Nguyệt Sênh đi, hắn còn nghiêm túc cẩn thận lật xem một cuốn.
Cảnh Diễm nhắm mắt đặt án tông lên trên bàn, giơ tay xoa xoa mi tâm, nói: “Sao lại rảnh rỗi đến đây.”
“Bệ hạ, Cao tài tử tự sát.” Mắt nàng nhìn án tông chất đống trên long án, “Mạnh mỹ nhân hoài nghi là có người hại chết Cao tài tử, cho nên thần thiếp chuẩn bị tra xét.”
Cảnh Diễm ngẩn ra, sau đó mới nhớ ra Cao tài tử là ai, “Thục phi chết rồi...” Hắn hơi khẽ cau mày, “Nàng cứ xem mà làm, Trẫm cần xem hết chỗ án tông này.”
Cao Ti đến chết cũng chưa thị tẩm, không có được sự sủng ái đế vương, chỉ đã từng cùng nhau giải quyết sự vụ của sáu cung. Nên phản ứng của Cảnh Diễm cũng trong dự liệu của nàng, nhìn Cảnh Diễm có dáng vẻ không kinh ngạc, không sợ hãi, lạnh nhạt, nàng đột nhiên muốn biết nếu người chết chính là Thiên tiệp dư, hắn sẽ có phản ứng như thế nào.
“Mục Thành không phải đã nói sẽ cho bệ hạ đủ thời gian sao?” Nàng nói: “Nếu là bệ hạ không nghỉ ngơi tốt, chỉ xem án tông ở trong này, nhất định bệ hạ không được nghỉ ngơi hoàn toàn, cho nên bệ hạ, đến lúc cần nghỉ ngơi thì vẫn phải nghỉ ngơi.”
Con mắt Cảnh Diễm khẽ động, cũng không rõ rệt, nên Luyện Nguyệt Sênh cũng không phát hiện ra, hắn nói: “Trẫm hiểu rõ.” Vẫn duy trì sự bình tĩnh trước sau như một.
Nói hết lời, Luyện Nguyệt Sênh không muốn quấy rầy hắn làm việc, thì chuẩn bị nói lời xin phép rời đi, Cảnh Diễm lại nói trước nàng, “Hoàng Hậu cảm thấy... Hoàng thúc là người thế nào?”
Luyện Nguyệt Sênh ngẩn ra, chợt nói đến: “Hoàng thúc... Là người tốt, lại dịu dàng, thân thiết.”
Nàng không hiểu Cảnh Diễm nói lời này là có ý gì.
Cảnh Diễm nhướng mày, nói với nàng: “Nói ra thì tuổi hoàng thúc cũng không nhỏ, cũng nên cưới phi mới đúng.”
Cảnh Dật năm nay 20 tuổi, trong phủ không có một cái thiếp thất, nghe nói đến nay hắn đều không chưa chạm vào nữ nhân. Cảnh Diễm lại nói: “Vừa lúc hoàng thúc đang ở kinh thành, liền xử lý việc này cho thúc ấy thôi, đồng thời cũng đón Liễu tổ thái phi tới đây.”
Đây là thừa dịp giữ Cảnh Dật trong kinh thành, đồng thời đón cả Liễu thị đến đây?
Cảnh Diễm không mấy quan tâm, Luyện Nguyệt Sênh lại tinh tế phỏng đoán lời hắn nói, lại cũng phỏng đoán không ra câu hỏi đầu tiên rốt cuộc là có mục đích gì. Cảnh Dật là cái dạng gì người? Hỏi nàng? Nàng sao có thể hiểu bằng Cảnh Diễm đã từ nhỏ lớn lên cùng với Cảnh Dật được?
Nói cho cùng, chuyện Cảnh Dật đưa nàng trang sức, thì nàng cảm thấy hơi bất an cùng chột dạ, đồng thời còn sợ Cảnh Diễm biết.
Cảnh Diễm nhìn Luyện Nguyệt Sênh không biết đang suy nghĩ cái gì, chân mày một lát thì nhíu chặt một lát lại giãn ra, còn cắn môi dưới, những biểu cảm bình thường cực kỳ ít khi nhìn thấy, những biểu cảm này bộc lộ ra ngoài liên tục.
“Hoàng Hậu!” Cảnh Diễm gọi nàng, “Luyện Nguyệt Sênh!”
Luyện Nguyệt Sênh giật mình, nhanh chóng hoàn hồn trong nháy mắt, nàng liền thu lại tâm tình, vẻ mặt đoan trang hòa nhã nhìn Cảnh Diễm, “Bệ hạ, có chuyện gì sao?”
Cảnh Diễm nhìn buồn cười, không tránh khỏi cười trộm vài tiếng trong lòng, hắn lại tỏ ra như không mấy quan tâm, vẫy tay, “Lại đây.”
Nàng do dự một chút, nghe lời đi qua.
Nàng đứng ở bên cạnh hắn, một bộ quần áo đỏ thẫm sánh đôi với thường phục đỏ tím của hắn, nam tuấn nữ mỹ, vẫn là rất đẹp mắt.
Cảnh Diễm đặt án tông lên trên bàn, nói: “Ngươi nhìn xem.”
Luyện Nguyệt Sênh thấy kỳ lạ nhìn hắn, nhưng cũng không cự tuyệt, một tay nàng vịn ghế, một tay chống lên mép bàn, cúi xuống.
Mùi hương thanh nhã trên người nàng bay vào trong lỗ mũi của hắn, cực kỳ dễ ngửi. Theo tầm mắt của hắn nhìn về phía nàng; ~dien.ddan.le.quy.ddon~ nàng hơi cúi đầu, mày chau lại, sống mũi cao thẳng, mặt mày chăm chú, môi son khẽ mím, làn da trắng nõn hơn tuyết; mắt thỉnh thoảng nháy một hạ, lông mi thon dài cong cong, như rung động như bướm bay. Nàng chăm chú nhìn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Mục gia cùng Liễu gia có biết nhau?” Luyện Nguyệt Sênh ngạc nhiên nói, “Mục Thành không có nói đến chuyện này hả.”
Hắn đột nhiên hoàn hồn, có chút lúng túng chuyển mắt, cũng may Luyện Nguyệt Sênh chuyên chú nhìn án tông, không phát hiện sự dị thường của hắn.
“Là quen nhau.” Hắn thanh tiếng nói, “Hai nhà còn là thế gia, lúc ban đầu là Mục gia nói Liễu gia ẩn dấu vàng thỏi, sau này Liễu gia lại nói ẩn dấu vàng thỏi chính là Mục gia, quan hệ hai nhà này mới coi như là tan vỡ.”
Ngón tay hắn chỉ một chỗ, “Nàng xem chỗ này, thời điểm thẩm án, Mục gia tình thế liền thay đổi đột ngột .”
Nàng cúi thân mình xuống thấp, dải tua rua đeo trên tóc nhẹ nhàng lắc lư trước mắt hắn, hắn nhanh chóng rời mắt đi.
Luyện Nguyệt Sênh nhìn chỗ ngón tay hắn chỉ, mày nhướn lên.
Không phải là chuyển tiếp đột ngột! Giống như là đã thương lượng xong, Liễu gia nhanh chóng được minh oan, tội danh của Mục gia mau chóng được xác thực, gần như cũng không hề thẩm thẩm tra.
“Sự việc này, mẫu hậu có lẽ hiểu rõ hơn.” Luyện Nguyệt Sênh nói đến, “Nếu không, chúng ta đến hỏi mẫu hậu.”
Cảnh Diễm lược tĩnh một chút, trầm ngâm nói: “Nếu như trong đó có ẩn tình, mẫu hậu đại khái cũng sẽ không biết.”
Luyện Nguyệt Sênh từ chối đưa ra ý kiến.
Ẩn tình, rốt cuộc là cái gì, làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.
“Buổi tối chúng ta ra cung một chuyến, đến hỏi xem chuyện xảy ra giữa Mục gia và Liễu gia là gì.” Cảnh Diễm đột nhiên nói.
Luyện Nguyệt Sênh chuyển mắt nhìn hắn, ngồi dậy, “Buổi tối? Có lẽ là quá hấp tấp, còn mang theo thần thiếp? Bệ hạ có lý do chính đáng để đưa thần thiếp ra ngoài sao?”
Buổi trưa hôm nay bọn họ mới từ Đông Sơn trở về, buổi tối đã muốn ra ngoài, quá hấp tấp.”Bệ hạ, thần thiếp nghĩ, đầu tiên ngài hãy gọi những người tham dự vụ án năm đó đến hỏi, thần thiếp đến chỗ mẫu hậu, xem mẫu hậu có biết gì không, thuận tiện nói đến hôn sự của hoàng thúc, như thế có được không?”
Hắn cân nhắc, “Tạm thời cứ như vậy, đến ngày mai ta mang nàng xuất cung.” Ngừng chút liếc nhìn nàng cười, “Trẫm muốn xuất cung cùng Hoàng Hậu, còn cần lý do gì sao?”
Nàng mím chặt môi, không tiếp lời.
Đế hậu hai người nói mấy câu, Luyện Nguyệt Sênh rời khỏi Tuyên Chính điện đi đến chỗ Thái Hậu, lúc này, có lẽ Thái Hậu còn ở trong Phật đường tụng kinh. Cũng không biết có thể mời bà đi ra không.
Trước Từ Ninh cung, đứng ở ngoài điện, Tịnh Huyên nhìn thấy từ rất xa nghi thức Hoàng Hậu đang tiến lại, trong lòng suy nghĩ có phải là Hoàng Hậu đến bẩm báo chuyện Cao tài tử với Thái Hậu, việc nhỏ như vậy, Hoàng Hậu có thể tựu xử lý, cần gì phải làm phiền Thái Hậu.
Sau khi Tịnh Huyên vái chào, Luyện Nguyệt Sênh mỉm cười thản nhiên nói: “Cô cô, Thái Hậu còn ở trong Phật đường sao?”
“Đúng thế ạ.” Tịnh Huyên vẻ mặt cung kính, “Nương nương có chuyện gì muốn tìm Thái Hậu? Có thể thay vì truyền lời, nương nương nếu không ngại thì có thể dặn dò cho nô tỳ.”
“Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là bệ hạ hôm nay nhắc đến hôn sự của Tề vương điện hạ, nhờ bản cung đến nói một tiếng với Thái Hậu.” Nàng cười nói. Tịnh Huyên chắc là nghĩ rằng nàng muốn lấy chuyện Cao Ti đến làm phiền Thái Hậu thì mới nói như vậy.
Tịnh Huyên bình tĩnh, cúi mặt xuống, nàng nhún gối khẽ chào, “Nô tỳ đi thông báo một tiếng, nương nương chờ một chút.” Dứt lời, liền đi.
Luyện Nguyệt Sênh đợi một lúc, Tịnh Huyên đi từ bên trong ra, trên mặt là nụ
cười khéo léo, “Nương nương, mời ngài theo nô tỳ.”
Luyện Nguyệt Sênh gật đầu một cái, để Tịnh Huyên dẫn vào Từ Ninh cung.