Trung Cung Có Hỉ

Chương 59: Chương 59: Công chúa hồi kinh




Editor: Nghiên Linh

Trước khi Cảnh Nhàn hồi kinh, trong hậu cung rất yên tĩnh, Nguyên thục viện trong lãnh cung cũng bình an vô sự, đúng như Luyện Nguyệt Sênh đoán.

Vinh An công chúa Cảnh Nhàn là nữ nhi ruột thịt của Thái hậu, Thái hậu cùng Tiên đế vô cùng sủng ái nàng. Vào năm ba tuổi nàng bỗng mắc bệnh nặng suýt nữa mất mạng, mặc dù được một vị cao tăng đắc đạo chữa lành nhưng bệnh căn không dứt, thân thể cực kỳ suy yếu, hầu như là dùng thuốc nuôi thân. Cho nên cao tăng liền đề nghị đưa Cảnh Nhàn đến Thanh Vân Tự ở Lạc Dương để tĩnh dưỡng đến năm mười lăm tuổi thì có thể quay về.

Đây là câu chuyển được phổ biến ở dân gian và triều đình còn trên thực tế, Cảnh Nhàn là bị Liễu thị làm hại.

Hiện tại Liễu thị đã điên khùng, Cảnh Nhàn rốt cuộc cũng được hồi kinh sau mười hai năm tĩnh dưỡng. Đêm đó Thái hậu kích động đến mức không ngủ yên giấc, mở mắt liền mong đợi trời sáng.

Lúc trời vừa sáng, Thái hậu liền sai cung nhân trang điểm sửa soạn cho bà. Thái hậu luôn luôn bình tĩnh không lộ chút cảm xúc, hôm nay cảm xúc lộ ra ngoài cực kỳ rõ ràng.

Công chúa hồi kinh là chuyện vô cùng quan trọng. Huống chi nàng là nhi nữ của Thái hậu, là hài tử bọn họ cực kỳ sủng. Khi Cảnh Nhàn ra đời, tiên đế chọn phong hào Vinh An công chúa, ngụ ý vinh hoa an lạc.

Hôm nay, chúng phi tần hậu cung đều thức dậy rất sớm để nghênh đón vị công chúa này hồi cung.

Sáng sớm Luyện Nguyệt Sênh thức dậy, sửa soạn ổn thỏa, mặc triều phục Bách Điểu Triều Phượng đỏ thắm. Sau khi cẩn thận hỏi thăm, xác nhận không có vấn đề, lúc này mới yên tâm chờ Cảnh Nhàn đến.

Cảnh Diễm vẫn như thường ngày, thượng triều hạ triều, xử lý chính vụ. Chuyện đón người này không phải do hắn quản, hắn cũng không thể quản, dù trong lòng ngứa ngáy muốn mau chóng nhìn thấy muội muội đã phải chia lìa từ thuở bé, cũng không thể phá hư quy củ.

Vì công chúa hồi kinh, dân chúng rất mong đợi, hy vọng có thể chiêm ngưỡng dung nhan của công chúa.

Cuối giờ Tỵ, xa giá của Vinh An công chúa chậm rãi tiến vào hoàng cung. Các cung phi nhìn thấy xa giá sang trọng màu vàng hồng đan xen ở phía xa, trong lòng cảm thán Vinh An công chúa không hổ là hòn ngọc quý trên tay Thái hậu và tiên đế. Độ hoa lệ của xa giá này còn hơn xa giá của Hoàng Hậu.

Xa giá dừng lại, phi tần đứng ngoài xa, Luyện Nguyệt Sênh cười nhẹ nhàng đi tới.

Một cung nữ thanh tú hành lễ phúc thân với Hoàng Hậu rồi xoay người vén rèm xe, nói: “Công chúa, chúng ta đã đến rồi.”

Người trong xe “Ừ” một tiếng liền đưa tay cho cung nữ để nàng dìu, khom lưng ra khỏi cửa xe. Cảnh Nhàn vịn tay cung nữ chậm rãi đi xuống, động tác như U Lan, êm ái ưu nhã, toàn thân toát ra thần thái nhàn nhạt, thản nhiên như văn, điềm tĩnh như nước.

“Muội muội.” Luyện Nguyệt Sênh tiến lên một bước, cười nhẹ nhàng: “Đường xá mệt nhọc, muội có khỏe không?” Nàng nhớ Thái hậu nói thân thể Cảnh Nhàn không tốt, sợ nàng đi đường không thoải mái.

Sắc mặt Cảnh Nhàn điềm tĩnh không gợn sóng, khóe mắt đuôi mày lạnh nhạt, ánh mắt hiện ra vẻ hòa nhã. Trên người nàng là bộ y phục màu trắng xanh, tôn lên dung mạo của nàng như khúc nhạc lạnh lùng, tựa như sương như tuyết.

“Không sao.” Giọng Cảnh Nhàn lắng đọng như nước, khẽ gật đầu xem như hành lễ.

Luyện Nguyệt Sênh giật mình, liền cười: “Vậy thì tốt, mẫu hậu vẫn luôn nhớ nhung muội muội.”

Mắt Cảnh Nhàn hơi động, sắc mặt không đổi, gật đầu một cái.

Dứt lời, tiểu cung nữ có khuôn mặt thanh tú liền nói: “Sau khi vào kinh ngự y đã đến chẩn mạch, sức khỏe công chúa vẫn ổn, nương nương yên tâm.”

Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy, gật đầu.

Cảnh Nhàn năm nay vừa tròn mười lăm, dung mạo xinh đẹp, khóe mắt đuôi mày như vẽ, mũi tinh xảo môi anh đào, dù thần thái lạnh nhạt nhưng có phong thái của người trí thức như là đóa sen trắng ở chân trời, cách biệt thế tục, nhưng lại có chút mị hoặc rung động lòng người.

Độ tuổi này thường thiên chân hồn nhiên, người thành thục ổn trọng như Cảnh Nhàn không nhiều, vì nàng ở trong chùa đã lâu nên cũng dính hơi thở trầm tĩnh.

Thấy tình cảnh có hơi bế tắc, Hà Nguyên cô cô bên cạnh Cảnh Nhàn vội vàng cười lên tiếng giảng hòa: “Nương nương, từ nhỏ công chúa sống ở trong chùa nên hơi sợ người lạ, không thích nói chuyện, mong nương nương tha lỗi.”

Luyện Nguyệt Sênh liếc mắt nhìn Hà Nguyên, gật đầu nói: “Ra là vậy.” Cảm thấy bộ dáng Cảnh Nhàn không giống lời Hà Nguyên nói chút nào, nàng nhìn Cảnh Nhàn: “Muội muội đường xá mệt nhọc, chắc hẳn đã đói bụng.” Cười một tiếng: “Mẫu hậu vẫn luôn nhắc đến muội muội, chắc muội muội cũng rất nhớ nhung mẫu hậu, chúng ta đừng nhiều lời, mau đi theo bổn cung.”

Cảnh Nhàn hơi gật đầu: “Làm phiền.” Rất lễ phép.

Luyện Nguyệt Sênh cười một tiếng, gió mát cuốn vào tà váy của nàng, tua ngọc trên tóc chạm vào nhau phát ra âm thanh rất nhỏ vô cùng êm tai, Cảnh Nhàn không kiềm được giương mắt nhìn, đi theo sau nàng.

Phi tần đứng thành ba hàng cùng nhau hành lễ, cung tiễn Hoàng Hậu cùng công chúa.

Cảnh Nhàn quét mắt qua đỉnh đầu chư phi, tầm mắt liền rơi vào tường cao ngói xanh cách đó không xa. Tường cung đỏ thẫm, khung điện mái hiên điện, lục đục đấu đá, nặng nề mái cong, ánh mặt trời ban trưa vẩy vào ngói xanh Lưu Ly tỏa sáng ngời ngời, tòa hoàng cung uy nghiêm rộng lớn chồng chéo với hoàng cung trong trí nhớ nàng.

Dọc theo đường đi, Luyện Nguyệt Sênh thử trò chuyện với Cảnh Nhàn, nhưng nàng phát hiện muội phu này không dễ nói chuyện.

“Bởi vì mẫu hậu rất nhớ muội muội, mấy nghi lễ cũng giảm bớt đi chỉ mong sớm gặp được muội muội.”

“Phiền toái.” Mặt Cảnh Nhàn không chút thay đổi.

Địch Âm cười giải thích: “Ý của công chúa là mấy nghi thức rất phiền toái, giản lược là tốt nhất.”

“Muội muội, đoạn đường đi hết sáu ngày, phong cảnh dọc đường như thế nào?”

“Hoàn hảo.” Cảnh Nhàn không chút thay đổi.

Câu này rất dễ hiểu, không cần giải thích.

“Hoàng cung có giống trong kí ức của muội không?” Luyện Nguyệt Sênh khẽ mỉm cười: “Muội muội ba tuổi đã rời cung, đến nay mới trở về, mẫu hậu trước còn lo lắng muội muội sẽ cảm thấy xa lạ.”

“Ừ.” Mặt Cảnh Nhàn vẫn không chút thay đổi.

Cuộc trò chuyện này không thể nghi ngờ là rất lúng túng, nói qua nói lại, Luyện Nguyệt Sênh cũng không biết nên nói gì với nàng, dần dần cũng không nói lời nào.

Đến Từ Ninh cung, nàng quay đầu nhìn Cảnh Nhàn thấy gương mặt nàng bình tĩnh không mảy may gợn sóng, ấn đường không khỏi nhăn lại.

Cảnh Nhàn nhỏ hơn nàng hai tuổi nhưng nhìn như lớn hơn nàng đến năm tuổi, hoàn toàn không có dáng vẻ của thiếu nữ mười lăm. Dĩ nhiên, nàng sống trong chùa mười hai năm, dưỡng thành tính chẳng sợ phong ba cũng hợp lý.

.Thái hậu đang đứng ngồi không yên nghe tiếng thông báo vang lên thật cao, ánh mắt sáng lên, muốn rời khỏi ghế, Thu Văn bèn đưa tay đè xuống: “Thái hậu, nhẫn nại. Công chúa rời cung xa Thái hậu từ nhỏ, nếu Thái hậu cứ như xưa, khó tránh hù dọa công chúa.”

Lời tuy khó nghe, nhưng là lời nói thật. Thái hậu hít sâu, bình tâm lại.

Nhìn thấy y phục màu xanh, mi mắt Thái hậu vừa động, trên mặt khó nén vẻ kích động. Luyện Nguyệt Sênh nhận ra hôm nay Thái hậu chuẩn bị rất kĩ càng, trang phục mùa thu trên người là mới làm vài ngày trước, trang sức cũng khác bình thường, thiếu một phần uy nghiêm, nhiều thêm vài phần từ ái.

“Nhàn nhi…” Thái hậu xúc động kêu một tiếng.

Đôi mắt Cảnh Nhàn khẽ nhúc nhích, sắc mặt không đổi, ưu nhã thuần thục khom người hành lễ, giọng nói hòa nhã trong veo: “Nữ nhi thỉnh an mẫu hậu.” Xa lạ không giống như nói chuyện với mẫu thân.

Giọng nói xa lạ xa lánh như vậy tất nhiên Thái hậu nghe ra, trong mắt nàng có chút ướt át, để Thu Văn đỡ lên: “Đứa bé này, mau dậy đi.” Nàng đi tới, đứng ở trước mặt Cảnh Nhàn.

Cảnh Nhàn khẽ cụp mắt, có chút câu nệ đứng lên, trên mặt không chút cảm xúc. Thái hậu cho dù bình tĩnh đến mức nào, thấy nữ nhi mình luôn thầm nhớ nhung, cũng nhịn không được xúc động, đo đỏ đôi mắt cười, một tay lau gò má của Cảnh Nhàn, trong miệng không ngừng càu nhàu: “Hài tử ngoan, Nhàn nhi của ai gia, đã trưởng thành… Nhàn nhi của ai gia...” Nước mắt Thái hậu nói rơi liền rơi, kéo Cảnh Nhàn vào trong lòng ngực mình.

Cả người Cảnh Nhàn hơi cứng đờ, mặc dù cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cũng không nhúc nhích, yên lặng nằm trong lòng Thái hậu.

Năm ba tuổi nàng rời kinh đến Thanh Vân tự ăn chay, tu thân dưỡng tính. Lúc còn nhỏ toàn ngâm trong ấm thuốc, cũng may chùa chiền phật quang phổ chiếu, thân thể nàng dần khôi phục. Kí ức của nàng về mẫu thân là trước năm ba tuổi, nhưng vẫn nhớ mẫu thân là nữ nhân xinh đẹp dịu dàng, nàng mong đợi mình có thể lớn lên thật nhanh để trở về. Chỉ là nhiều năm sống tại chùa đã tôi luyện tính cách thành bình tĩnh không gợn sóng, bão táp kéo đến cũng không kích nổi chút gợn sóng trong lòng nào.

Hiện tại, tuy lòng nàng kích động nhưng vẻ mặt nhìn vẫn không biểu lộ gì.

Trên dưới trong điện vì cảnh mẹ con gặp lại đều rơi lệ, dù là Luyện Nguyệt Sênh cũng cầm khăn xoa khóe mắt.

“Ai gia vui mừng đón con, Nhàn nhi đi đường mệt mỏi, chắc cũng đói bụng rồi.” Thái hậu buông tay, khóe mắt còn ngấn lệ: “Mau mau truyền lệnh.” Bà phân phó cung nhân.

Đang lúc nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng thông báo, Cảnh Diễm tới.

Thái hậu vui mừng, kéo tay Cảnh Nhàn, nói: “Nhàn nhi còn nhớ rõ ca ca không? Lúc còn nhỏ con thích chơi đùa cùng ca ca nhất!”

Mắt Cảnh Nhàn động một tý, nhìn sang hướng bên kia.

Cảnh Diễm xử lý xong triều sự liền chạy tới Từ Ninh cung. Hắn rất cưng chiều tiểu muội muội nhưng không ngờ khi nàng lên ba mắc bệnh nặng suýt mất mạng, làm cho huynh muội, mẫu tử phải chia ly.

Bộ dáng Cảnh Diễm phong thần tuấn mỹ, đẹp trai bảnh bao, tuấn tú như thế, tính cách dịu dàng như một khối Noãn Ngọc, nhìn thấy Cảnh Nhàn xa xa, ánh mắt sáng lên, khóe môi cười rạng rỡ hơn: “Nhàn nhi...... Đã lớn như vậy…” Ngươi xưa gặp lại, cũng không biết nên nói gì.

Cảnh Nhàn khẽ khom người quy củ hành lễ: “Bái kiến ca ca.“.

Cảnh Diễm gật đầu liên tục, nhưng không biết làm sao để gần gũi với muội muội đã chia lìa từ thuở bé.

Ngọ thiện được dâng lên rất nhanh, Luyện Nguyệt Sênh nhìn thấy tất cả đều là thức ăn chay, Thái hậu kéo tay Cảnh Nhàn đi qua ngồi, Cảnh Diễm cười xích lại gần Luyện Nguyệt Sênh, kề sát bên má nàng nói: “Vất vả cho nàng.”

Luyện Nguyệt Sênh hơi đỏ mặt, đẩy hắn xích ra, để hắn nắm chặt tay.

“Con ở chùa nhiều năm đều ăn thức ăn chay. Mẫu thân không rõ con có thể ăn được đồ mặn hay không nên chuẩn bị một bàn thức ăn chay cho con.”

Cảnh Nhàn ngồi ngay ngắn, nói: “Tạ mẫu hậu, trụ trì nói con đã rời chùa thì giống như người bình thường, nhưng con đã ăn chay nhiều năm, cũng không định vừa rời chùa liền ăn mặn.”

Sau khi nàng hồi cung, đây là câu nói đầy đủ duy nhất, Luyện Nguyệt Sênh không khỏi ghé mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.