Editor: Nghiên Linh
Một bữa cơm hoà thuận vui vẻ, Cảnh Nhàn không nói nhiều, người khác hỏi một câu, nàng liền “Ừ” một câu, cũng không nhiều lời. Nhưng rốt cuộc vẫn là hài tử mười lăm tuổi, không thể che giấu hoàn toàn cảm xúc.
Thái hậu thương hài tử, định giữ nàng lại trò chuyện sau khi ăn cơm, nhưng lo lắng thân thể nàng không chịu nổi đành sai người đưa nàng về.
Cảnh Nhàn ba tuổi đã rời xa Thái hậu, kí ức cũng không nhiều, xa lạ cũng là tất nhiên. Cho nên hôm nay nàng hướng về phía Thái hậu nhìn như lễ phép nhưng lại xa lánh. Thái hậu nhớ nhung nữ nhi, hôm nay nữ nhi gần ngay trước mắt, nhưng cũng không thể quá mức nhiệt tình.
Sau này làm thế nào để chung sống và sưởi ấm trái tim nguội lạnh của Cảnh Nhàn là việc khó đối với Thái Hậu.
Trước khi rời đi, Cảnh Nhàn chủ động nói với Thái hậu về chuyện lễ Phật. Nàng nói ở Thanh Vân tự đã quen, hi vọng ở trong cung có thể có một tiểu Phật đường. Thái hậu nghe xong lời này thì bảo bên trong Từ Ninh cung cũng có Phật Đường, mẹ con các nàng có thể cùng nhau lễ Phật.
Cảnh Nhàn sau khi im lặng bèn gật đầu đồng ý.
Cho nên Thái hậu vui mừng đến không ngậm miệng được, chỉ cần có thể ở bên nữ nhi chia lìa từ nhỏ Cảnh Nhàn nhiều thêm một chút, Thái hậu liền rất hạnh phúc.
Từ đầu đến cuối Cảnh Nhàn không có bao nhiêu cảm xúc, đến khi cung kính thối lui, cử chỉ dáng vẻ đều ưu nhã trầm tĩnh, ung dung tự tại, thấy nàng như thế, cũng hiểu được nàng ở Thanh Vân tự được dạy dỗ lễ nghi rất tốt, nhưng đến lúc ở cùng người thân cũng chung một dáng vẻ như vậy… Thu Văn nhìn thấy, trong lòng không khỏi khổ sở.
Trên đường trở về Phượng Tê cung, Luyện Nguyệt Sênh nói với Cảnh Diễm về cô muội phu này.
Bên trong ngự liễn, trán nàng tựa vào vai hắn, hồi tưởng lại hình dáng Cảnh Nhàn: “Muội muội của chàng trầm mặc ít nói, không dễ chung sống.”
Cảnh Diễm cũng không thể nói chuyện thoải mái với Cảnh Nhàn: “Trẫm cũng phát hiện, có lẽ là chùa chiền kham khổ, khiến tính tình muội ấy trở nên trong trẻo lạnh lùng thôi…” Lắc đầu thở dài.
Khóe môi Luyện Nguyệt Sênh khẽ mím, khổ não nói: “Mọi người bảo trưởng tẩu như mẹ, ta cũng muốn Cảnh Nhàn trò chuyện, làm thân, nhưng nói vài câu thì cũng chẳng còn gì nói cả, đều là ta nói, nàng trả lời một hai chữ.” Nàng đứng lên, nhìn Cảnh Diễm, cau mày: “Về sau ta sợ không thể hòa thuận với Cảnh Nhàn.”
“Nhàn nhi từ nhỏ đã chia lìa mẫu hậu và trẫm, lại ở trong chùa hết mười hai năm, dù bên cạnh có người chăm sóc, cũng không bằng người trong nhà đúng không? Nàng là công chúa cao quý, từ nhỏ vì không khỏe phải rời cung tĩnh dưỡng, ở Thanh Vân tự, tính tình bị dưỡng thành lạnh nhạt trầm tĩnh cũng dễ hiểu.” Cảnh Diễm thở dài: “Lúc nãy nhìn muội ấy tiếp xúc với mẫu hậu, Nhàn nhi cũng không phải tâm địa sắt đá, từ từ đi, luôn có thể để muội ấy tìm về cảm giác trước kia.”
Luyện Nguyệt Sênh trầm ngâm gật đầu, lại nghe hắn tiếp tục nói: “Nhiều năm như vậy không gặp, đến trẫm và mẫu hậu còn không biết thói quen, sở thích của Nhàn nhi? Hoàng Hậu mới gả vào không lâu có thể biết cái gì?” Hắn ôm chầm Luyện Nguyệt Sênh, cười trấn an: “Cho nên nàng cũng đừng lo lắng quá, chung sống từ từ sẽ tốt thôi.”
Lời này vừa nói xong, Luyện Nguyệt Sênh liền nghe loáng thoáng tiếng khóc của nữ tử, sau khi ngẩn người, nàng vén rèm lên, nhìn lại.
Cảnh Diễm nhìn động tác của nàng, nghi ngờ nói: “Sao vậy?”
“Bệ Hạ không nghe thấy tiếng khóc sao?” Luyện Nguyệt Sênh hạ rèm, nghiêng đầu hỏi một câu.
Còn chưa chờ Cảnh Diễm trả lời, nàng vén rèm lên lần nữa, xác định bọn họ đang ở chỗ nào. Phía sau Quảng Lăng Cung, người ở trong cung này là Thiên tiệp dư, tiếng khóc là phát ra từ nơi này.
Luyện Nguyệt Sênh khẽ mím môi, hạ rèm, nhìn gò má của hắn: “Bệ Hạ, hãy giải trừ cấm túc của Thiên tiệp dư.”
Cảnh Diễm ngẩn ra, cau mày: “Vì sao?” Dừng lại: “Dựa theo tội danh của nàng ta đủ để bị giam lỏng trong Quảng Lăng cung cả đời.” Giọng nói lạnh nhạt thể hiện không còn tình cảm gì, còn có phần chán ghét nàng ấy.
“Bệ Hạ, cứ giam lỏng nàng ấy như vậy không phải cách hay, mặc dù mắt không thấy, tâm không phiền rồi, nhưng trong nội cung vẫn tồn tại người này, ta cũng không thoải mái.” Nàng khẽ kề hắn, híp mắt cười: “Chẳng lẽ là Bệ Hạ còn tình cảm với nàng, nhưng vì ta nên mới giam lỏng nàng, thật ra là bảo vệ nàng?”
Cảnh Diễm phát giác trong lời nói của nàng có ý đùa giỡn, đưa tay nắm eo nàng, lôi nàng vào lòng, lấy tay nâng cằm nàng, môi câu cười tà: “Hoàng Hậu của trẫm thật là thông minh, chuyện này cũng nhận ra được.” Gương mặt không có ý tốt.
Nàng cười đẩy hắn, sau đó đôi tay nâng lên kẹp cổ hắn, sóng mắt như ma quỷ, nụ cười tà mị: “Vậy Bệ Hạ cho ta xem chút thành ý nào.” Dừng lại: “Ngày xưa Thiên tiệp dư chọc giận ta không ít, ta ghét nàng rất lâu.” Câu nói sau cùng còn có ý tứ nũng nịu.
Tâm tình Cảnh Diễm rất tốt, dùng tay nhéo mặt nàng chưa thỏa, còn cúi đầu hôn ấn đường, dịu dàng giống như hoa rơi triền miên: “Đều tùy nàng!” Hắn cười: “Thủ dụ nàng tự viết, để nàng khỏi cho là trẫm còn tình cảm với nàng ta.”
Luyện Nguyệt Sênh nhìn hắn một cái, gắng gượng đồng ý.
——-
Sáng sớm hôm sau, Luyện Nguyệt Sênh viết thủ dụ, sai Đỗ Tiểu Bảo với Hồng Tư đi Quảng Lăng cung.
Ngày thứ hai công chúa về kinh, Thiên tiệp dư bị cấm túc bấy lâu đã được thả ra, lập tức thành đề tài sôi nổi trong cung.
Ai cũng cho rằng Thiên tiệp dư không còn xoay người được, không ngờ nàng có thể được giải trừ lệnh cấm! Người viết thủ dụ còn là Hoàng Hậu nương nương!
Chúng phi tần vừa kinh ngạc đồng thời bực tức, nghĩ đến Thiên tiệp dư là nhờ phúc khí của công chúa mới có thể rời khỏi Quảng Lăng cung.
Đã lâu chưa gặp Thiên tiệp dư, Luyện Nguyệt Sênh cũng quên mất người này. Nhìn người ngồi phía dưới mặt mày ôn thuận, Luyện Nguyệt Sênh cười cười: “Mấy ngày nay ngươi sao chép nhiều kinh thư như vậy, cũng xem như tận hiếu với Thái hậu.”
Thường ngày Thiên tiệp dư luôn nhu nhược dịu dàng, hiện giờ hình tượng của nàng vẫn như cũ không đổi, ngược lại còn thêm mấy phần mảnh mai khiến người thương tiếc, sóng mắt khẽ chuyển trông nhu mì động lòng người. Môi nàng khẽ nhấc, nói: “Mấy ngày nay thần thiếp bị cấm túc nên tự suy ngẫm, cảm giác sâu sắc mình mắc phải nhiều tội lỗi, chỉ có sao chép kinh thư mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng thần thiếp.” Ngừng lại: “Thần thiếp không dám ngông cuồng, nhưng kinh thư này do thần thiếp vì ngẫm lại bản thân mà sao chép, thật sự không thể dâng lên Thái hậu.”
Luyện Nguyệt Sênh khẽ mỉm cười, ôn hòa nói: “Hoá ra là như vậy, bổn cung lại hiểu sai ý.”
Thiên tiệp dư chỉ cười không nói, cực kỳ nhu hòa, mắt bị trang sức vàng chói lóa trên đầu Hoàng Hậu làm choáng váng.
Luyện Nguyệt Sênh liếc nhìn nàng rồi nói: “Lần này ngươi được ra ngoài là do công chúa hồi kinh, ngươi chớ quên đến tạ ân với công chúa.”
Thiên tiệp dư nghe vậy, nụ cười trên môi liền có chút cứng đờ, thủ dụ không phải của Bệ Hạ mà là Hoàng Hậu viết đã khiến nàng không còn mặt mũi, bây giờ nói cho nàng biết nhờ hưởng hào quang công chúa hồi kinh nên mới được thả khỏi Quảng Lăng cung. Chuyện này còn không rõ là đánh vào mặt nàng sao!
“Công chúa mới hồi kinh, còn lạ lẫm hoàng cung, hơi sợ người lạ.” Luyện Nguyệt Sênh thản nhiên nói: “Công chúa là tâm can bảo bối của Thái hậu và Bệ Hạ, thế nhưng lại sợ người lạ Thái hậu rất lo lắng.” Dứt lời, cau mày thở dài.
Ấn đường Thiên tiệp dư khẽ động, mặt mày ngưng trọng, trong lòng đã có chủ ý.
Luyện Nguyệt Sênh nhìn động tác thật nhỏ của nàng, cười thầm, nói thêm mấy câu rồi để cho nàng lui.
Hồng Tư nhìn thấy người nọ rời đi, hơi oán trách nói: “Nương nương, Thiên tiệp dư đang bị nhốt trong Quảng Lăng cung thật yên lành sao phải thả nàng ra ngoài.”
Luyện Nguyệt Sênh cười yếu ớt, nhìn Hồng Tư: “Bởi vì không thích nên mới thả nàng ra ngoài.”
Hồng tư nghe không rõ, nghi hoặc nhìn Hoàng Hậu, chỉ thấy mắt phượng Hoàng Hậu khẽ liếc, muôn vàn ý cười: “Tạm thời ngươi cứ chờ xem là được.”
——
Câu “Tạm thời ngươi cứ chờ xem”, có thể Hồng Tư nghe xong sẽ rất nghi ngờ nhưng Cảnh Diễm thì hiểu rất rõ.
Ngày hôm qua, Luyện Nguyệt Sênh đánh cược với hắn, đánh cược Thiên tiệp dư sẽ làm việc gì đầu tiên sau khi được giải trừ lệnh cấm. Nàng nói, Thiên tiệp dư sẽ đi lấy lòng Cảnh Nhàn.
Cảnh Diễm hơi không tin nên cược với nàng.
Sau khi bái kiến Cảnh Diễm sáng nay, thật sự Thiên tiệp dư đã đi Chiêu Thuần cung, tẩm cung của Cảnh Nhàn, nói là đi thỉnh an công chúa thật ra là muốn lấy lòng vị công chúa này.
Cảnh Nhàn là bảo bối của Thái hậu và Bệ Hạ, do xa cách hoàng cung nhiều năm nên không hòa thuận với người thân lắm. Nàng ghi tạc mấy lời này trong lòng, Thiên tiệp dư suy nghĩ, chỉ cần nàng có thể lấy lòng vị công chúa này là có thể ló mặt chỗ Thái hậu và được Bệ Hạ nhìn chăm chú, chuyện này đúng là một mũi tên hạ được hai con chim.
Nhưng mọi chuyện cũng không như nàng nghĩ, Thiên tiệp dư cho là một tiểu cô nương mười lăm tuổi như Vinh An công chúa đâu khó dỗ dành, chỉ cần nàng biểu hiện ôn hòa thân cận một chút, từ từ thiết lập quan hệ với nàng ấy, rất nhanh sẽ có thể cùng nhau hàn huyên. Nhưng sự thật chứng minh, nàng mơ mộng hão huyền quá rồi!
Vị công chúa này trầm mặc ít nói, nói chuyện ôn hoà, mí mắt chẳng động. Mấy câu nói ra, không khí liền lạnh nhạt, Cảnh Nhàn lại không nói câu nào, trầm tĩnh cao quý, toát ra khí khái ung dung, cao cao tại thượng, hoàn toàn không giống một thiếu nữ mười lăm tuổi.
“Công chúa, ngài vừa tới hoàng cung, có nhiều thứ chưa quen, thần thiếp ở đây đã lâu rồi, nếu là công chúa không bận việc gì có thể đến tìm thần thiếp thiếp.” Thiên tiệp dư chưa từ bỏ ý định, cười dịu dàng, tìm thêm đề tài.
Cảnh Nhàn đang cầm ly trà, khuôn mặt bất động như cũ: “Đa tạ.”
Giọng Thiên tiệp dư nhẹ nhàng thêm ít, tựa như dỗ dành hài tử: “Công chúa, thần thiếp cũng coi như là tẩu tẩu ngài, cho nên ở trước mặt thiếp ngài không cần phải băn khoăn cái gì, cứ thoải mái cùng thần thiếp trò chuyện.”
Cảnh Nhàn nghe vậy, mi tâm nhíu lại, liếc mắt, trong giọng nói mang theo lạnh lùng: “Hoàng tẩu của bổn cung vỏn vẹn một người là Hoàng Hậu, ngươi là cái thá gì?”
Thiên tiệp dư bị lời của nàng làm ngây ngốc, dù thế nào cũng không thể ngờ công chúa một khi mở miệng lại độc ác như vậy!
Nàng cười gượng hai tiếng, khó chịu nói: “Công chúa nói đúng lắm, là thần thiếp không phải…” Ngượng ngùng ngậm miệng.
Cảnh Nhàn đặt ly trà xuống, mắt nhìn thẳng, đứng dậy, lạnh lùng xoay người đi vào nội điện.
Thiên tiệp dư không khỏi trợn mắt nhìn.
“Thiên Tiệp dư, mời đi cho.” Hà cô cô khẽ mỉm cười, mời nàng ra ngoài.
Trong lòng Thiên tiệp dư tức giận, thầm mắng Cảnh Nhàn không biết điều, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ, không thể làm gì khác hơn là lễ phép hướng Hà cô cô cười nói: “Công chúa đây là…”
Hà cô cô không thèm để ý, làm cái tư thế mời.
Thiên tiệp dư trong lòng rất ấm ức, tức giận nhìn Hà Nguyên một lát rồi phất tay áo rời đi.