Trung Cung Có Hỉ

Chương 45: Chương 45: Tấm lòng thành




Hoàng Hậu bị ám sát trong cung, cả hậu cung náo động.

Sau khi trở về Phượng Tê cung, đầu tiên là nhận được thuốc bổ Thái Hậu ban xuống, lại thấy có hai phi tần đến thăm, nàng phân phó người dưới, bảo cần tĩnh dưỡng không gặp người.

Lại không ngờ Liễu tổ thái phi sẽ đến.

Vì vậy Luyện Nguyệt Sênh đành phải kiên nhẫn tiếp kiến Liễu tổ thái phi.

Vị này nhìn như là quan tâm nàng, hỏi han ân cần, nhưng rốt cuộc là đến làm cái gì, cũng chỉ có chính vị này biết. Nàng và con trai nàng đồng lòng, cả hai đều chẳng có ý tốt gì. Sắp xếp tai mắt trong cung, hơn phân nửa là có liên quan đến nàng.

Sau này Luyện Nguyệt Sênh nghĩ lại, Liễu tổ thái phi cùng Thái Hậu tranh đấu kết thúc bằng Thái Hậu toàn thắng, Liễu thị bại trận phải hồi đất phong cùng con trai. Với tính tình của Liễu tổ thái phi, phái người âm thầm giám thị Thái Hậu là rất có khả năng.

Vẫn luôn nhẫn nại, duy trì nụ cười trước sau như một, Luyện Nguyệt Sênh tiễn Liễu tổ thái phi ra Phượng Tê cung.

Mục Cẩm ngồi bên cạnh Luyện Nguyệt Sênh, mi tâm nhíu lại, cầm lấy bàn tay bị thương của Luyện Nguyệt Sênh nhìn tới nhìn lui vài lần, cuối cùng thở dài, “Ngươi nói nếu ngươi đưa ta theo thì làm sao gặp phải chuyện như thế này chứ!”

Luyện Nguyệt Sênh lười biếng tựa ở trên giường êm, thân thể tự nhiên tạo thành một đường cong ưu nhã, “Ngươi hẳn nên khen ta! Nếu là người khác, làm gì có lá gan tay không bắt kiếm!” Nàng nhẹ nhàng cười, còn có chút kiêu ngạo.

Mục Cẩm nửa nghiêng người tựa vào giường êm, giơ tay vuốt lọn tóc rũ xuống bên tai nàng, “Ngươi là người không sợ chết! Từ lúc ở Đông Sơn ta đã nhìn ra rồi!” Khóe môi khẽ cong, chống tay lên trán, trêu chọc Luyện Nguyệt Sênh, nói: “Nhưng tốt xấu gì thì ngươi cũng nên quan tâm nhiều đến tướng công của ngươi một chút. Ngộ nhỡ ngươi có chuyện gì, không phải là nói điềm xấu, ngươi bắt kiếm như vậy, lỡ không phải chỉ bị thương mà là tàn phế, tướng công của ngươi hẳn là đau lòng muốn chết.”

Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy thì ngẩn ra, nhàn nhạt liếc nhìn nàng, lại nhìn xuống bàn tay quấn băng của mình: “Hắn sẽ không đau lòng.”

Mục Cẩm khẽ cười, không nói cái gì.

“Vừa rồi ngươi ra ngoài dâng trà, người đó ngươi cũng thấy rồi, chính là Liễu tổ thái phi.” Bởi chủ đề nhắc đến Cảnh Diễm, Luyện Nguyệt Sênh cảm thấy có chút không tự nhiên nên chuyển đề tài.

Mục Cẩm gật đầu, vẻ mặt như thường, “Thấy rồi! Quả là Liễu Tố Nhi.” Nàng hồi tưởng một chút, mắt khẽ híp lại, cười lạnh, “Một đống tuổi rồi còn trưng ra bộ mặt dụ dỗ đó!”

Luyện Nguyệt Sênh đánh vào tay nàng, “Ngươi chớ nói lung tung! Đây là hoàng cung, cần thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

Mục Cẩm cười, “Trước mặt ngươi chẳng phải ta cũng là bộ dạng này sao?”

— — —

Hôm sau, miễn chúng phi thỉnh an cho đến khi nào tay Hoàng Hậu khỏi hẳn. Đây chính là khẩu dụ của bệ hạ.

Có người cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, vì tay của Hoàng Hậu nương nương bị thương, lại gặp phải chuyện đáng kinh sợ, nghỉ ngơi là đương nhiên; có người lại sinh đố kỵ, cảm thấy Hoàng hậu “nhân họa đắc phúc”, vì bệ hạ thực sự rất yêu thích Hoàng hậu, tuy trước đây không biểu hiện ra nhưng lần này lại khiến người thấy rõ ràng; còn có kẻ trong lòng lại trộm vui mừng, nghĩ thừa dịp thân mình Hoàng hậu không khỏe có thể lộ diện trước mặt Hoàng đế chiếm được sủng ái.

Thiên tiệp dư bị cấm túc ở Quảng Lăng cung được một thời gian nghe được tin này, căm hận tên thích khách kia sao không một đao đoạt mệnh của Luyện Nguyệt Sênh luôn, ném vỡ một bộ trà mới hơi nguôi giận một chút. Động tĩnh mà Thiên tiệp dư gây ra khiến Đỗ uyển nghi ở cùng một điện với nàng ta cảm thấy rất bực bội. Nhưng khổ nỗi cái người bị cấm túc kia lại là sủng phi của bệ hạ, không phải là người mà nàng có thể chọc vào.

Trong nhất thời, mỗi người trong hậu cung đều mang tâm tư riêng, nhưng vô tình lại khiến cả hậu cung yên ổn. Ngay cả Mạnh mỹ nhân được tấn phong Mạnh tần cũng không gây chú ý quá nhiều.

Trong Phượng Tê cung, Chương ngự y đổi dược xong thì lui ra, bên ngoài liền thông báo có Thu Văn đến đưa thuốc bổ.

Thu Văn tiến vào điện hành lễ, Luyện Nguyệt Sênh sai người nhận lấy thuốc bổ. Thu Văn bước lên mấy bước, nhỏ giọng nói: “Nương nương, buổi trưa ngày mốt, hãy cùng Bệ hạ đến Từ Ninh cung, bồi Thái Hậu dùng bữa.”

Nghe vậy, Luyện Nguyệt Sênh liền hiểu là ý gì.

Sau khi Thu Văn đi rồi, nàng gọi Mục Cẩm đến trước mặt, “Ngày mốt, ta dẫn ngươi đi Từ Ninh cung.”

Mục Cẩm ngưng thần hỏi: “Nhưng Thái Hậu...”

Luyện Nguyệt Sênh gật đầu, “Ừ, xem ra là có thể.”

Mục Cẩm vẻ mặt vui vẻ, cao hứng nói không nên lời.

Chuyện Hoàng Hậu bị ám sát trong cung không chỉ gây náo động trong hậu cung mà lại càng khiến triều đình khiếp sợ.

Vì thế vào ngày lâm triều, chúng đại thần bàn tán xôn xao.

Mấu chốt nhất chính là thủ vệ trong cung đã sơ hở đến mức nào, để thích khách trà trộn vào, mãnh liệt yêu cầu gia tăng thủ vệ trong hoàng cung.

Có vài kẻ không đối lập với phủ Ninh quốc công, đối với chuyện này, liền có chút vui sướng khi người gặp họa. Con trai bị hành thích, suýt nữa mất mạng, hiện tại nữ nhi ở trong cung lại gặp thích khách, cũng không biết là ai muốn gây khó dễ cho Luyện gia như thế. quyền@khuyên~điendanlequydon~ Nhưng cho dù Luyện gia có thế nào thì bọn họ chỉ là vây xem, thầm cười trộm mà thôi.

Lần thượng triều này, chuyện bọn họ coi trọng cũng không phải là chuyện Hoàng hậu bị hành thích, thủ vệ hoàng cung có vấn đề, mà chuyện họ muốn thảo luận chính là tại sao tiền nhiệm Công bộ thượng thư Cao Vĩ ở trong ngục lại chết bất đắc kỳ tử.

Cao Vĩ bị bắt vào tù nhưng vì Cảnh Diễm nói sau lưng hắn còn có kẻ chủ mưu nên cũng chưa vội vã định tội cho hắn. Thế nhưng Cao Vĩ lại chết bất đắc kỳ tử, chính vì vậy mọi người đều nóng lòng muốn biết chân tướng.

Vì thế, lần lâm triều này, một phe trong triều đình thảo luận chuyện bắt lấy kẻ chủ mưu sau vụ ám sát Hoàng hậu, tăng mạnh thủ vệ hoàng cung; một phe khác thì đưa ra những điểm đáng ngờ trong cái chết của Cao Vĩ, mong muốn phải điều tra rõ ràng.

Mà Luyện Minh Hiên, Dương thái phó, Cảnh Dật không tham gia thảo luận ở bên nào cả.

Mặc kệ triều thần bên dưới thảo luận đến thế nào, Cảnh Diễm ở phía trên thủy chung là bộ dạng đạm mạc.

Cảnh Dật bên dưới đôi khi sẽ liếc mắt nhìn qua, có vẻ nhận ra Cảnh Diễm có chút gì đó không giống bình thường, nhưng hắn cũng chẳng nghĩ gì nhiều, quay đầu nói vài câu với người bên cạnh.

Luyện Minh Hiên nhàn nhạt quét mắt nhìn qua, thấy Cảnh Dật ôn nhuận nhã nhặn, như làn gió mát, lại chuyển tầm mắt nhìn đến người bên trên, chỉ thấy người đó lắng đọng như nước, đạm mạc như băng.

Đợi đến thanh âm bên dưới nhỏ dần, Cảnh Diễm mới chậm chạp mở miệng, nhưng cũng chẳng nói gì khác, chỉ nói đúng một câu, “Nếu đã thảo luận đủ, bãi triều!” Dứt lời, liền đứng lên.

Chúng thần quỳ xuống, cung tiễn bệ hạ.

Lâm triều một lần, cũng không nghe được chuyện gì rõ ràng từ phía Hoàng Đế, nhìn bộ dạng lạnh như băng của Hoàng Đế, đại đa số đều không đoán được tâm tư trong lòng Hoàng Đế, thấp thỏm bất an đứng dậy rời khỏi Thái Cực điện.

Cảnh Dật nhìn theo bóng lưng Cảnh Diễm dần biến mất, mới xoay người rời đi.

Triệu Hoài Sinh theo sau Hoàng Đế, thật cẩn thận liếc gương mặt không biểu cảm của Hoàng Đế, liền nghe thấy thanh âm của hắn, không lạnh nhạt như khi thượng triều, “Đi Phượng Tê cung.”

Cảnh Diễm đến khi Luyện Nguyệt Sênh đang nói chuyện với Mục Cẩm, để Triệu Hoài Sinh lui xuống, hắn liền nhắc đến chuyện Thái Hậu gọi đến dùng bữa vào ngày mốt.

Luyện Nguyệt Sênh gật đầu tỏ vẻ Thu Văn đã đến đây thông báo.

Cảnh Diễm nâng tay của nàng lên, định nói với nàng ít lời, nhưng mà Mục Cẩm vẫn còn ngồi ở đây, đành đem lời nuốt xuống.

Cũng không biết có phải Mục Cẩm cố ý lưu lại đây hay không nhưng nàng ta ngồi yên bất động ở đó, nếu không phải là Cảnh Diễm nói, “Trẫm muốn tâm sự với Hoàng Hậu, ngươi vẫn muốn ngồi đây nghe cùng à?”, thì Mục Cẩm đúng là không đi ra ngoài.

Nhưng lời này lại khiến người luôn dửng dưng trong lòng như Luyện Nguyệt Sênh khẽ động, ẩn ẩn còn có vài phần chờ mong.

Lời tâm tình Cảnh Diễm muốn nói, nhưng là hắn không mở nổi miệng, hắn đỡ lấy eo của nàng cùng ngồi xuống giường, thanh âm ấm áp như gió xuân “A Sênh...“. Nhưng rốt cuộc không nói được câu tiếp theo.

Luyện Nguyệt Sênh đợi nghe câu sau của hắn, thấy đôi mắt hắn nhìn mình lóe sáng, mi tâm khẽ động, miệng lại không biết nói gì. Vì vậy nàng đành phải nói: “Tình huống của thần thiếp… bệ hạ đã nói cho phụ thân thiếp biết chưa?”

Thấy nàng chuyển chủ đề, hắn không hề xấu hổ, vẻ mặt khôi phục như lúc đầu, ấm áp cười gật đầu, “Trẫm đã sai người chặn hắn lại lúc hạ triều, lúc này thư hẳn đã được giao vào tay hắn!”

Nàng cảm động, cười một tiếng, tiếng trò chuyện nhẹ nhàng hơn vài phần.

Trong lòng Cảnh Diễm khá cao hứng, đánh bạo lại gần nàng, kề môi hôn lên má nàng một cái.

Luyện Nguyệt Sênh cũng không già mồm cãi láo, oán trách nhìn hắn một cái, nhìn vẻ mặt đắc của hắn, liền nói: “Bệ hạ hiện tại không chán ghét ta nữa sao?”

Cảnh Diễm liền hỏi: “Nàng cũng không chán ghét Trẫm nữa à?” Nếu không sao có thể dung thứ động tác đó của hắn.

Luyện Nguyệt Sênh suy nghĩ một chút, chân thành nói: “So với lúc vừa gặp ngài thì bây giờ bệ hạ tốt hơn nhiều.”

Nghe vậy, hắn xoa bóp eo của nàng, cười nói: “Nàng cũng thế, ít nhất là bây giờ sẽ không trưng sắc mặt ra cho Trẫm nhìn.”

Động tác nhỏ mờ ám của hắn khiến sắc mặt nàng đỏ bừng, thanh âm nhỏ hơn, “Chỉ cần bệ hạ không vì người khác mà hiểu lầm thần thiếp, không nghi kỵ Luyện gia, thần thiếp cũng sẽ luôn như thế này.” Nếu hắn thích nàng như thế này, vậy nàng cứ tiếp tục thế này thôi.

Nghe được lời này, sắc mặt Cảnh Diễm trầm xuống, hắn nghiêm túc nhìn Luyện Nguyệt Sênh, “A Sênh, Trẫm không có ý đó…” Hắn không muốn nàng giấu diếm cảm xúc, làm ra bộ dáng mà hắn thích. Nếu nàng như vậy, cùng những phi tử muốn lấy lòng hắn có gì khác biệt đâu, “Tính cách của nàng thẳng thắn thuần túy, không giả tạo, lúc cao hứng thì cao hứng, lúc tức giận thì tức giận, không vì bất kỳ ai mà che giấu cảm xúc của chính mình.” Hắn tiếp lời, “A Sênh...Nếu không có những tính cách này, nàng vẫn là nàng sao?”

Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy thì lắc đầu, Cảnh Diễm liền nói: “Trẫm đã từng nói, từ nay về sau chúng ta không cần giấu diếm gì nhau nữa. Nàng muốn biết điều gì, lo lắng điều gì đều có thể nói với Trẫm, nếu Trẫm biết Trẫm sẽ nói. Chỉ là chuyện trên triều, Trẫm sẽ không nói.”

Không biết vì sao hôm nay Cảnh Diễm lại nói nhiều như thế, nhưng nàng hiểu ý của hắn, đơn giản chính là nàng không cần nghi ngờ hắn. Còn nữa, hắn muốn cả hai người thẳng thắn với nhau.

Mi tâm nàng khẽ động, tâm dần dần bình ổn lại, chậm rãi gật đầu, nhưng không nói thêm gì.

Cảnh Diễm tâm tình rất tốt, dùng cơm trưa ở Phượng Tê cung xong mới rời đi, hắn cho rằng nàng đã hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn, hơn nữa tiếp nhận được tâm ý của hắn.

Nhưng mà hắn không biết, tấm lòng thành của hắn hôm nay căn bản chính là bị người nào đó hiểu sai, không những không hiểu ý của hắn, lại còn cho rằng hắn không muốn nàng giấu diếm gì hắn, hơn nữa muốn nàng dùng bộ dạng hắn thích để chung sống hòa bình với hắn. Rất may là hắn không biết, chứ nếu không cả ý nghĩ muốn khóc hắn cũng sẽ có.

— —

Chiều đến, một ý chỉ của Thái Hậu tuyên Cảnh Dật vào cung một chuyến.

Lúc trước, hai nữ tử mà Luyện Nguyệt Sênh đã chọn ra đều đã tiến cung, gọi Cảnh Dật đến chẳng qua chỉ để gặp mặt một lúc. Trắc phi sẽ là một trong hai người, chẳng cần biết Cảnh Dật có thích hay không, hai nữ tử này, ắt có một người sẽ gả cho Cảnh Dật.

Bởi vì Luyện Nguyệt Sênh thân mình không thoải mái, Thái Hậu cũng không cho người đi mời nàng.

Hai vị cô nương cũng biết rất có khả năng mình sẽ trở thành Tề vương trắc phi, trông thấy Tề vương thì đều chu toàn lễ nghi, dịu dàng như nước, biểu hiện rõ phong phạm của tiểu thư khuê các. Ngay cả Liễu thị luôn soi mói cũng không thể bắt bẻ được sai lầm gì.

Chỉ là đương sự Cảnh Dật chẳng có vẻ gì là cao hứng. Cho dù trước nay hắn luôn mang theo vẻ ôn hòa nhã nhặn, nhưng khi đối mặt với hai vị giai nhân thì có vẻ có lệ, mang theo chút xa cách. Hai vị cô nương đương nhiên là cảm giác được, càng nhận định Tề vương là chính nhân quân tử. Tề vương vốn tuấn mỹ, lại có khí độ như thế, trong lòng hai người vốn có chút rung động nhưng giờ lại càng hãm sâu.

Liễu thị thấy con trai mình giữ vẻ mặt tươi cười lễ phép thì có chút không vui, nhưng trên mặt vẫn mang giữ nụ cười hòa ái, khen ngợi hai người xinh đẹp một phen, rồi nói với Thái Hậu nàng muốn cùng con trai mình thương lượng lại rồi quyết định sau.

Thái Hậu vẻ mặt tươi cười đáp ứng, sai người tiễn hai vị cô nương xuất cung.

“Nói thật thì mấy ngày nay ai gia vẫn muốn đến Thanh Quang tự tế bái, nhưng trong cung sự vụ quá nhiều, Hoàng hậu lại vừa gặp thích khách… trong cung lại càng không yên ổn, trong lòng ai gia cũng không yên tâm…” Thái Hậu nói xong thì thở dài.

Liễu thị suy nghĩ một chút, liền thân mật nắm tay Thái Hậu, “Từ sau khi trở lại kinh thành đến giờ, ta cũng muốn đến Thanh Quang tự, nhưng vẫn chưa có thời gian. Hiện tại việc hôn nhân của Dật nhi có thể giải quyết, tảng đá trong lòng ta có thể đặt xuống rồi.” Nàng dừng một lát, con ngươi khẽ chuyển: “Không bằng ngày mai ta sẽ đi. Vừa lúc có thể cầu phúc thay hoàng cung, ta cũng có thể thuận tiện tạ lễ.”

Thái Hậu nghe vậy liền vui vẻ, “Nếu có thể như vậy thật đúng là không thể tốt hơn. Hoàng hậu bị thương, ai gia lại không thể đi. Nếu như Thái phi đã nói như thế thì thật đúng là tốt quá.”

Liễu thị cười ấm áp gật đầu, quay đầu nhìn về phía Cảnh Dật, “Ngày mai Dật nhi phải đi cùng với mẫu phi đấy.”

Nghe vậy, Cảnh Dật tự nhiên đáp ứng.

Chỉ tiếc hôm sau trời không tốt, trời lại có mưa, kế hoạch xuất hành của Liễu thị lại phải trì hoãn đến ngày mai.

Cũng may hôm sau thời tiết tốt, có chút mưa nhỏ trong đêm nhưng đã ngừng.

Vào giờ mẹo, Liễu thị thu thập thỏa đáng, lên xe ngựa, cùng Cảnh Dật rời khỏi hoàng cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.