Trung Cung Có Hỉ

Chương 44: Chương 44: Tình cảm như mạch nước ngầm




Nàng ngã xuống người cung nữ đang bất tỉnh kia, bất chấp sự đau đớn trên tay, nắm chặt mũi kiếm không buông.

Mạnh mỹ nhân đã sớm bị dọa sợ tới mức kêu lên liên tục, Lục Oánh thấy trên tay Hoàng Hậu đẫm máu mà giật mình đến mức cả sợ hãi cũng không còn, chạy nhanh xuống chỗ nàng. Cũng may ám vệ bị Nguyệt Sênh bắt chờ ở hồ Thái Dịch đã được Lam Huân gọi đến, trước khi Ngự Lâm quân chạy đến đã nhanh chóng chế trụ được thích khách.

Lục Oánh mắt đỏ ngầu, đã muốn rơi lệ, quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng Hậu, “Nô tỳ vô dụng.”

Lam Huân không ngừng thở dốc chạy theo sau Ngự Lâm quân, nhìn thích khách bị chế phục trên mặt đất, thở phì phò đứng ở một bên, thấy tay Hoàng Hậu bị thương đầy máu, kêu lên sợ hãi. Mạnh mỹ nhân lại nhanh chóng chạy từ trong lương đình ra, nắm lấy cổ tay của Hoàng Hậu, quấn khăn lên tay nàng, sắc mặt trắng bệch, thanh âm run rẩy, “Nương nương, ngài hồi cung để băng bó trước đi.” Cả bàn tay đang nắm lấy tay Hoàng hậu cũng run rẩy. “Ngươi còn không nhanh đi mời ngự y!” Nàng quát Lục Oánh.

Luyện Nguyệt Sênh dường như không cảm nhận được đau đớn trên tay, gương mặt trắng bệch đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm tên thích khách đã bị kéo miếng vải đen che mặt xuống, lạnh giọng: “Muốn tự sát!“. Nàng đột nhiên đá một cước vào ngực hắn, thích khách không chịu nổi mà hơi mở miệng, ngay lập tức bị một Ngự Lâm quân giữ chặt hàm dưới khiến hắn không thể khép miệng lại.

“Tháo hàm hắn cho bổn cung!”

Tay của Ngự Lâm quân kia vừa động, liền nghe một tiếng “răng rắc”, hàm dưới của tên thích khách liền bị trật. Lại có một Ngự Lâm quân cho tay vào miệng hắn, moi ra được từ trong miệng hắn một viên thuốc màu đen.

Trong lòng Luyện Nguyệt Sênh vẫn tức giận, nhìn tay trái của mình đầy máu, vẫn chưa hết giận, nàng nhấc chân đá tên thích khách mấy cước rồi mới để người ta kéo hắn xuống.

Xong xuôi hết thẩy, Luyện Nguyệt Sênh mới cảm giác được đau đớn trên tay, nàng nhíu mày, thì nghe được tiếng của Mạnh mỹ nhân: “Nương nương, hay là đến chỗ thiếp trước đi! Chỗ thiếp cách đây không xa!”

Luyện Nguyệt Sênh gật gật đầu, đi cùng với Mạnh mỹ nhân. Mạnh mỹ nhân sai cung nữ của mình đi tìm Lục Oánh, thông báo cho nàng ta biết Hoàng hậu đến Ngưng Tuyết cung.

Cảnh Diễm đang ở Tuyên Chính điện hỏi chuyện Cao Vĩ chết bất đắc kỳ tử trong ngục, sau khi nghe báo tin Luyện Nguyệt Sênh gặp chuyện, hắn cuống cuồng trực tiếp rời khỏi Tuyên Chính điện. Triệu Hoài Sinh chắp tay hành lễ với vài vị quan sai đang trong điện, ý bảo họ chờ, còn bản thân liền xoay người đuổi theo Hoàng Đế.

Lúc này, trong Ngưng Tuyết cung, Chương ngự y mở phương thuốc, thật cẩn thận xử lý vết thương trên tay Hoàng Hậu, Luyện Nguyệt Sênh nghiêng đầu, tay không tự giác run lên, nàng đau đến mức phải nhắm mắt lại.

Trên bàn tay nõn nà như bạch ngọc, xuất hiện hai vết đao sâu hoắm, rách sâu vào thịt, chỉ cần nhìn cũng khiến người cảm thấy run sợ. Mạnh mỹ nhân chẳng qua chỉ là liếc mắt nhìn một cái, liền bị dọa sợ tới mức dùng khăn che kín miệng, khóe mắt đỏ lên, quả thực không dám tưởng tượng đau đến mức nào.

Lau sạch vết máu trên tay, Chương ngự y liền cầm lấy kim sang dược rắc lên vết thương của Hoàng Hậu, Luyện Nguyệt Sênh vẫn nhắm mắt, cắn chặt môi.

Trong lúc bầu không khí đang ngưng trọng, liền nghe tiếng thông báo từ bên ngoài, “Bệ hạ giá lâm!”

Mạnh mỹ nhân ngơ ngác, dưới ánh mắt của Hoàng Hậu, ra ngoài nghênh giá. Chương ngự y tập trung chăm chú, không hề nhúc nhích, dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng thông báo.

Trong lòng Cảnh Diễm đang lo lắng khó nhịn, đi qua Mạnh mỹ nhân, nàng ấy xuất hiện cũng không để ý. Mạnh mỹ nhân chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt ảm đạm, cũng quay người đi vào.

Cảnh Diễm tiến vào khi Chương ngự y đang chăm chú dùng băng gạc băng bó cho Hoàng Hậu. Vì vậy Cảnh Diễm cũng không nhìn thấy được tình trạng vết thương của nàng. Trông thấy Chương ngự y đang băng bó, hắn cũng không vội vã tiến lên hỏi thăm, nhưng thấy biểu tình nhẫn nhịn chịu đau của Luyện Nguyệt Sênh, trong lòng hắn liền cảm thấy đau nhói.

Khó khăn lắm mới đợi đến lúc Chương ngự y băng bó xong, Cảnh Diễm bước nhanh đến gần, ngồi bên cạnh Luyện Nguyệt Sênh, thật cẩn thận nắm cổ tay của nàng, nhìn tay trái của nàng phải băng bó, thần sắc tự toát ra vẻ đau lòng, “Có đau không?”

Nếu là dĩ vãng, khi xảy ra loại chuyện này, điều thứ nhất mà hắn nghĩ đến chính là thích khách ở đâu? Ngự Lâm quân cùng ám vệ vì sao không có kịp thời bảo hộ, hoàn toàn không lo lắng đến an nguy của nàng.

Luyện Nguyệt Sênh không nhận ra được sự thay đổi trong thái độ của người bên cạnh, nàng nghiến răng, trả lời, “Không đau!”

Vì vậy Cảnh Diễm càng thêm đau lòng, nghe nàng hít sâu một cái, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Nếu không phải lúc ấy thần thiếp duỗi tay bắt lấy kiếm, chỉ sợ kiếm kia đã sớm đâm vào người thần thiếp. Cho nên, chút thương nhỏ này thì tính làm gì, không đau.” Đến cuối cùng giọng điệu còn có chút tự hào.

Quả thực lúc đó, sẽ có bao nhiêu người dám dùng tay không bắt lấy kiếm.

Nghe vậy, trong mắt Cảnh Diễm lóe lên chút tàn khốc, hắn duỗi tay ôm chặt thắt lưng nàng, nói với nàng mấy câu, sau đó mới quay sang Chương ngự y hỏi về tình trạng vết thương của nàng.

Chương ngự y nói rõ tình trạng thương tích của nàng, Cảnh Diễm càng đau lòng, ra lệnh cho Chương ngự y phải chăm sóc cho tay của Hoàng Hậu đến khi khỏi hẳn.

“Thần thiếp lần này tai qua nạn khỏi, Mạnh mỹ nhân cũng góp không ít công sức, thần thiếp nghĩ tới, có thể thăng cho Mạnh mỹ nhân một phẩm cấp hay không, để ban thưởng cho nàng ta.” Luyện Nguyệt Sênh thương lượng với Cảnh Diễm.

Cảnh Diễm sợ run lên, đảo mắt nhìn Mạnh mỹ nhân, thấy mắt nàng ta đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch, liền quay đầu nhìn Luyện Nguyệt Sênh, “Nếu nàng đã nói, vậy cứ theo ý nàng là được!”

Luyện Nguyệt Sênh cười, liếc nhìn Mạnh mỹ nhân, “Còn không mau tạ ơn.”

Mạnh mỹ nhân không nghĩ đến Hoàng Hậu sẽ nhắc đến nàng, càng không ngờ nhờ thế mà mình được thăng phẩm cấp, lập tức cúi đầu quỳ xuống, “Thiếp tạ ơn bệ hạ, tạ nương nương.”

“Ngươi có công, đây là ngươi nhận được.” Cảnh Diễm không nóng không lạnh nói một câu, liền phất tay để mọi người trong điện lui ra hết.

“Bệ hạ.” Luyện Nguyệt Sênh thở phào một hơi, trong lòng lại mơ hồ sợ hãi.

Cảnh Diễm vẻ mặt nhu hòa, vẻ đau lòng tan ra trong mắt, hắn đắm đuối nhìn Luyện Nguyệt Sênh chốc lát, đột nhiên ôm nàng vào trong lồng ngực.

“Bệ hạ!” Nàng kinh ngạc.

Cảnh Diễm hít vài hơi bên cổ nàng, mùi hương u nhã hòa quyện cùng mùi thuốc thoang thoảng, tạo ra một mùi hương mới rất dễ chịu.

Cảm giác được động tác của Cảnh Diễm trên cổ nàng, Luyện Nguyệt Sênh không khỏi đỏ mặt, “Bệ, bệ hạ, ngài làm sao vậy...”

Cảnh Diễm hỏi một đằng trả lời một nẻo, dùng gò má cọ cọ vào gò má ửng đỏ của nàng, nói: “Sau này Trẫm có thể gọi nàng là A Sênh không…”

Luyện Nguyệt Sênh ngơ ngác, một lúc lâu mới nói: “Bệ hạ muốn gọi như thế nào thì gọi thế đấy….” Rất là quẫn bách.

Cảnh Diễm thở phào một hơi, đỡ lấy bờ vai của nàng, đứng thẳng dậy ngồi đối diện với nàng. Hắn thấy gò má nàng ửng đỏ, đôi mắt đen láy như hắc ngọc được trầm trong nước. Tay không tự chủ mà khẽ lướt nhẹ qua đôi môi hồng nhuận của nàng. Đôi mắt nàng mở lớn vì kinh ngạc.

Hắn cũng phát hiện động tác của mình không ổn, nhưng dù sao cũng đã làm rồi, cũng không thể giả ngu mãi, chỉ là cười nói: “Trẫm…rất cao hứng! Vì nàng không xảy ra chuyện gì…” Đây là lời nói thật.

Dù là luôn bình tĩnh như Luyện Nguyệt Sênh, nghe thấy lời nói chân thành này của hắn cũng không nhịn nổi mà đỏ mặt.

Trong lòng hắn còn rất nhiều lời muốn nói nhưng không nói nên lời, ngồi cùng nàng lại cảm thấy ngượng ngùng đỏ mặt. Trong lòng Luyện Nguyệt Sênh cũng không yên, vì lời nói chân thành của hắn mà cảm thấy trái tim lỡ nhịp, dường như có môt loại cảm giác chưa từng thấy đang dần lan ra.

Bây giờ không khí trong điện đều tràn ngập một loại cảm giác mập mờ vi diệu, dù là hai bên chẳng ai nói gì nhưng vẫn hiểu được đối phương muốn nói gì.

Mãi cho đến lúc bên ngoài có tiếng thông báo mới đem bầu không khí tình cảm như mạch nước ngầm ở đây tạm thời gián đoạn.

Thái Hậu phái Thu Văn đến hỏi chuyện, Chương ngự y nói rõ mọi chuyện, lại cẩn thận quan sát Hoàng Hậu một chút rồi mới rời đi.

Khi Thu Văn đi rồi, Cảnh Diễm mới sửa sang lại tư duy, đem chút tâm tư trong lòng kia tạm thời không nói ra, rồi mới chính thức hỏi nàng tình huống lúc đó.

Luyện Nguyệt Sênh vẫn bởi vì sự luống cuống khi nãy của mình mà tim đập mãnh liệt, nàng không hiểu loại cảm giác kỳ quái kia là như thế nào nhưng lại không chán ghét cảm giác đó.

Nghe hắn hỏi thăm chuyện tình lúc đó, nàng cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời.

Cảnh Diễm trong mắt ánh lên tia lửa giận, hỏi xem lúc đó ám vệ đang ở chỗ nào. Nàng liền bày ra bộ dáng nhận sai, nói chính mình bắt họ chờ ở hồ Thái Dịch, không nghĩ đến chuyện mình sẽ gặp phải thích khách.

Ngự Lâm quân lúc ấy không có tuần tra ở đó, cho nên nhất thời không đến kịp là không sai. Nhưng thân là Ám vệ thiếp thân lại chẳng ai đến kịp lúc, còn khiến Hoàng hậu bị thương, ngay lập tức Cảnh Diễm liền nghĩ đến chuyện nghiêm trị họ, nhưng nhìn thấy nàng nói chuyện này không có quan hệ gì với bọn họ, thay họ cầu tình. Tuy rằng trong lòng cũng có chút bất mãn nhưng cuối cùng cũng đồng ý bỏ qua, với điều kiện là bắt Luyện Nguyệt Sênh phải thề là sau này không được để Ám vệ rời đi như lần này.

Cuối cùng khi hai người đang nói chuyện về thích khách thì bên ngoài Triệu Hoài Sinh cũng đến. Hắn tự lui ra sau, đi xem thích khách. Thích khách kia bị tháo hàm, ném vào trong tù, một thân chật vật, miệng lại rất kín, nửa câu cũng không khai.

“Bệ hạ, nương nương, đây là thứ tìm thấy từ trên người thích khách.” Triệu Hoài Sinh dâng lên một hà bao rồi lui ra.

Cảnh Diễm nhận lấy hà bao, Luyện Nguyệt Sênh cũng tò mò nghiêng người nhìn qua, dùng tay phải cầm, nắn nhẹ trong tay: “Hà bao này chất liệu rất tốt, hẳn là xuất phát từ trong cung. Còn nữa, mũi thêu chặt chẽ, là tay nghề nhất đẳng, còn hơn cả tú nương trong cung thêu nữa…” Nàng vừa nói vừa đưa hà bao trả lại cho Cảnh Diễm, “Ngài nhìn xem bên trong có gì không?”

Cảnh Diễm mở hà bao ra, lấy được mấy xấp giấy được xếp chỉnh tề, mở ra xem thì hóa ra là ngân phiếu.

Hai người liếc nhìn nhau, Luyện Nguyệt Sênh liền suy đoán nói: “Lẽ nào trong cung có phi tử nào hận thiếp thấu xương nên mới thu mua thích khách đến ám sát thiếp?”

Cảnh Diễm nói: “Kẻ này chắc hẳn là cùng một bọn với những kẻ ở Đông Sơn…”

Luyện Nguyệt Sênh từ chối đưa ra ý kiến.

“Chúng ta ngẫm lại xem nào. Nếu nàng bị trọng thương, Trẫm và Ninh quốc công phủ sẽ như thế nào?”

Lòng nàng trùng xuống, không tiếp lời.

“Ai sẽ là người có lợi nhất? Hay nên nói rằng mối quan hệ giữa Trẫm và Ninh quốc công phủ bị sụp đổ vì nàng bị trọng thương thì ai sẽ là người cao hứng nhất?”

Nàng không trả lời nhưng tư duy dần rõ ràng hơn, “Bắt đầu là chuyện của nhị ca thiếp, sau đó đến thiếp, vậy điều mà kẻ đó muốn chính là châm ngòi quan hệ giữa bệ hạ và Luyện gia.” Nàng dừng một chút, “Nếu thực sự phát sinh mâu thuẫn, người đó muốn làm ngư ông đắc lợi?”

“Bệ hạ muốn nói là ý này?”

Cảnh Diễm im lặng, cẩn thận cầm bàn tay quấn băng của nàng, ngước mắt nhìn nàng, tràn đầy nhu tình, “Nàng còn đau không?” Tiếng ấm như dòng nước mùa xuân.

Luyện Nguyệt Sênh cười cười, trả lời: “Vẫn còn đau…”

Lần này nàng không cậy mạnh nữa, nhưng lại càng khiến Cảnh Diễm đau lòng hơn, đồng thời lửa giận trong lòng cũng bốc lên.

Cảnh Dật, dã tâm tràn đầy, ba lần bốn lượt mưu đồ châm ngòi quan hệ giữa hắn và Ninh quốc công phủ, hai lần làm hại đến tính mạng Nguyệt Sênh. Hoàng thúc tốt của hắn, dã tâm bừng bừng mấy năm nay, ẩn nhẫn không phát ra, âm thầm bố trí, muốn làm “ngư ông đắc lợi” sao? Thật sự xem Hoàng đế như hắn là đồ ngốc hay người chết đây?

Muốn cướp hoàng vị của hắn, động đến thê tử của hắn, hắn nên làm như thế nào để không phụ lòng Cảnh Dật đã dụng tâm lương khổ như thế đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.