Thế là sự chú ý của tất cả chuyển sang câu chuyện mà Minh Thịnh đang kể. Ai nấy cũng đều hết sức nhập tâm theo dõi câu chuyện của Minh Thịnh. Cao Cường chửi thầm: Cái tên đầu đinh này quá nhiều chuyện. Cậu không quan tâm lắm, nhìn Quốc Cường thì phát hiện hắn cũng đang nhìn mình. Khi hai ánh mắt giao nhau, không hiểu sao cậu lại trở nên thấy kì lạ, có chút lúng túng quay đi chỗ khác thật nhanh. Tên này lại nhìn mình!
Cậu ở trong đám người đang kể chuyện ma, khẽ cười trộm. Hắn chịu đàng hoàng nhìn mình như vậy cũng được rồi. Lúc này cậu bị mọi người mắng: “Điên à, kể chuyện ma mà cười?!”
Câu chuyện ma vốn dĩ đã kinh dị, thông qua lời kể đã được thêm mắm dặm muối của Minh Thịnh càng trở nên đáng sợ hơn. Khi bọn họ thất thanh sợ hãi hét lên cũng là lúc giờ giải lao kết thúc.
Hôm nay bọn họ học súng ngắn K54, kĩ thuật ngắm bắn. Quốc Cường được thầy giáo chỉ định tập đầu tiên để làm mẩu cho cả lớp. Hắn cầm súng trên tay, mũi súng chỉ lên trời, sau đó theo khẩu lệnh từ từ đưa về phía trước hướng về phía tấm bia đặt ở cách đó 25 mét. Tay trái hắn đặt lên hông, nhắm một bên mắt lại để ngắm bắn. Tư thế hoàn hảo đến từng mi li mét đó khiến cho cả lớp trầm trộ khen ngợi, Cao Cường cũng không ngoại lệ, cậu không ngừng suýt xoa. Quả thực, người đã đẹp thì làm cái quái gì cũng đều đẹp!
Vất vả tập luyện cả một buổi sáng, Cao Cường vốn là muốn chứng minh hắn ta làm được thì mình cũng sẽ làm được, nên cố gắng rất nhiều. Thế nhưng kết quả lại phụ lòng cậu. Trình độ của Quốc Cường, có lẽ khó ai mà vượt qua được.
Buổi trưa, khi mọi người đều nằm trên giường của mình để nghỉ ngơi, Cao Cường lại oán trách cầm bịch rác trong phòng đi đổ. Ông trời thật tàn nhẫn, lại cho mình ở cùng phòng với cái bọn lười biếng nhớt thây này. Không giống như ở thành phố, chỉ cần để bọc rác ở trước cửa nhà, đến giờ sẽ có người đến thu dọn, trong này bạn phải tự đi đổ rác. Điều đáng nói là chỗ đổ rác nằm ở rất xa.
Cao Cường vừa đi vừa ngắm cảnh cây cỏ xung quanh. Đi được hơn nửa đoạn đường, cậu phát hiện Quốc Cường đang ngồi ở bên lề, trên tay cầm quyển sách. Nếu như là bạn học, cậu sẽ trưng ra bộ mặt niềm nở chào hỏi. Nhưng cậu do dự, rốt cục mình và hắn có phải là bạn bè không? Cậu lại nhớ đến chuyện đêm qua. Ừ, mình lấy tư cách gì để trở thành bạn với người xuất sắc như hắn chứ? Học cùng lớp, nói chuyện và tranh cãi với hắn mấy lần đã là may mắn hơn nhiều người rồi. Có lẽ, cũng chỉ đến thế thôi.
Ôm suy nghĩ như vậy, cậu cố tình không nhìn hắn, tiếp tục tiến về phía trước.
“Đừng đi vào đó.”
Chân của Cao Cường dừng lại. Cậu kinh ngạc. Hắn đang nói chuyện với mình sao? Cậu hồ nghi quay người lại, càng bất ngờ hơn khi thấy Quốc Cường đang nhìn mình. Cậu không đặt chú ý lên hắn nói cái gì, mà chỉ tập trung vào việc hắn mở lời trước với mình.
Quốc Cường thu hồi ánh nhìn, tiếp tục đọc sách, bình thường nói: “Trong đó có chó dữ.”
Cao Cường đáp: “Cậu muốn dụ tôi sao? Ha ha. Không dễ.”
“Tùy cậu.” Quốc Cường không định chứng minh mình đang nói thật.
Cao Cường thấy cảnh này giống giống trong phim. Người muốn trêu đùa người khác luôn sẽ diễn như vậy. Thế là cậu đắc ý, ông đây không dễ dụ đâu, để ông ung dung đi vào đó đổ rác rồi bình yên đi ra cho hắn coi. Đến lúc đó hắn sẽ ôm mặt đầy xấu hổ.
Nghĩ thế cậu liền cao hứng không chần chừ cầm bịch rác lủng lẳng trên tay đi vào sâu bên trong.
Một phút sau trong đó truyền ra âm thanh kêu cứu đầy khẩn thiết và sợ hãi: “Quốc Cường~~~, cứu tôi với.~~~ A~~~~~ á ~~~~ ớ~~~”