Quốc Cường cau mày, quăng cuốn sách xuống, cắn răng chạy thật nhanh vào trong đó. Đến nơi, hắn bắt gặp cảnh tượng Cao Cường đang trèo lên cây, hai tay bấu chặt lấy thân cây, nét mặt tái xanh không chút máu, miệng không ngừng la hét xuống bên dưới: “Mày đi đi, tao có làm gì mày đâu mà mày cắn tao. Tha cho tao đi mà.”
Con chó lông vàng chân tay to như con cọp, mặt mày dữ tợn, gầm gừ đưa răng nanh ra, nhìn Cao Cường. Mỗi lần nó nhảy vồ lên phía trên muốn cắn Cao Cường là mỗi lần cậu la hét và nhích lên trên một tí.
Quốc Cường nhìn mặt đất ở xung quanh một tí, thật may tìm thấy được một khúc cây khô ở đằng xa. Hắn đi tới cầm khúc cây đó, nhặt hòn đá nhỏ bên cạnh ném trúng con chó khiến nó giận dữ thay đổi mục tiêu sang hắn. Cao Cường thấy cảnh trước mặt thì lại la hét lên: “Con chó đang nhắm cậu đó. Mau chạy đi!!”
Nhưng mặc cho Cao Cường la hét, Quốc Cường vẫn không run sợ, dáng đứng bình thản chờ con chó chạy tới. Lúc nó gần đến cậu, hắn dùng khúc cây trên tay đánh vào người nó mấy cái với lực đạo vừa khiến nó sợ. Nhưng con chó này bản chất hung tợn lại hiếu chiến, cho dù có bị đánh đau đến mức nào cũng không chịu bỏ cuộc. Quốc Cường cảm thấy chiêu này không thể tiếp tục, một phần là do hắn không muốn làm tổn thương loài vật không có tư duy này, cho nên liền nghĩ ra cách khác. Hắn dùng tốc độ ánh sáng moi lên một cục đất nhỏ, dùng khúc cây quơ quơ vừa ngăn chặn chó tiến công, vừa nhử nó há miệng ra táp khúc cây. Thừa cơ hội miệng nó mở ra, hắn ném cục đất vào trong họng nó. Con chó bị cục đất làm cho cảm thấy khó chịu. Lúc này mục tiêu của nó là làm sao để tống cái dị vật nhỏ kia ra khỏi người. Nó khọt khẹt, lăn qua lại lại trên đất, cố gắng hết sức.
Thấy con chó không còn muốn tấn công mình nữa, Cao Cường thật nhanh phóng xuống từ trên cây, không kịp suy nghĩ, chạy như bị ma rượt, kéo lấy Quốc Cường cũng chạy thoát khỏi nơi này.
Đợi chạy được một khoảng cách xa mà cậu nghĩ là an toàn, Cao Cường mới dừng lại, cúi người, đặt hai tay lên đầu gối thở hổn hển. Cậu nói trong hơi mòn: “Thật là, kinh dị. Tôi sợ phát khiếp.”
Quốc Cường cũng thở gấp do chạy nhanh, nhưng cũng không có quá khoa trương như Cao Cường. Hắn nhìn Cao Cường, không mấy hài lòng: “Tự chuốc lấy.”
“Cảm, cảm ơn cậu nhiều nhé.” Cậu vô cùng cảm kích.
“Trong mắt cậu tôi là người không đáng tin tưởng vậy à?”
Câu hỏi trực tiếp của Quốc Cường khiến Cao Cường áy náy. Rõ ràng là hắn không có lừa mình. Mình lại đi nghi ngờ hắn, rốt cục khi có chuyện hắn cũng là người đến giúp mình.
“Tôi...” Cao Cường không nói nên lời.
Mình muốn phủ nhận cái gì chứ?! Rõ ràng, rõ ràng là từ đầu tới giờ mình luôn có thành kiến với hắn mà.
Nhưng chuyện này chẳng phải đã khẳng định cho mình thấy rất rõ là hắn cũng tốt đó sao?
Quốc Cường không muốn nhìn Cao Cường bất động nữa, rời đi. Lúc hắn đi được mấy bước, Cao Cường mới nói: “Này. Tôi biết là khó có thể, nhưng chúng ta có thể làm bạn được không?”
Cái câu hỏi này khiến cho Quốc Cường dừng chân. Hắn im lặng trong vài giây, sau đó mới hồi âm: “Tại sao tôi phải làm bạn với cậu?”
Cao Cường ở sau lưng Quốc Cường mỉm cười đầy lạc quan: “Coi như là một hình phạt cho sai lầm ngày hôm nay của tôi.”
Quốc Cường không cố ý nhận ra được cậu ấy đang cười, bỏ lại một câu rồi mới rời đi: “Tôi nghĩ hình phạt đó không phải dành cho cậu, mà là cho tôi. Lại đi cứu tên ngốc còn tưởng mình hay như cậu.”
“Không, chúng ta đều sai. Tình bạn của chúng ta, chính là phần thưởng.” Cao Cường không biết lấy ở đâu ra mặt dày như vậy.
Quốc Cường không có hồi âm, Cao Cường đứng ở sau đưa hai tay áp ở bên miệng, nói to: “Vậy chúng ta chính thức trở thành bạn nhé!”
Quốc Cường vẫn đi về phía trước.
Buổi chiều hôm đó, Cao Cường luôn luôn tràn đầy năng lượng, nếu không cười giỡn thì là ngân nga một khúc hát tươi mới.
Trong giờ giải lao, cậu cầm chai nước mới đi lấy đi tới ngồi cạnh Quốc Cường, đưa cho hắn: “Uống đi cậu bạn.”
Quốc Cường vẻ mặt khó hiểu: “Cậu làm cái trò mèo gì vậy?”
“Mèo cái đầu cậu. Uống đi, tớ mới đi lấy về.”
“Tôi không có thói quen dùng chung đồ với người khác.”
“Khác gì chứ. Chẳng phải mình là bạn sao?” Cậu cười híp mắt: “Ơ, khoan đã, cậu vừa nói cái gì thế? Trò mèo à? Tớ cũng hay nói như vậy. Các cậu đang làm cái trò mèo gì vậy hả. hi hi. Chúng ta đúng là giống nhau, làm bạn cũng là đúng rồi. Này, cho tớ xin facebook cậu đi. À, còn nữa, cậu ở phòng nào?” Giờ phút này cậu so với đám nữ sinh muốn làm quen hắn chẳng khác tí nào, có khi còn dữ dội hơn.
“Cậu muốn cua tôi?”
Cái câu hỏi này khiến Cao Cường lập tức đỏ mặt phản ứng, giọng điệu thổi phồng lên: “Cua cái đầu cậu!!”
“Giỡn thôi. Không phải thì thôi làm gì mà nghiêm trọng vậy.”
Nhìn nét mặt bình thản của hắn Cao Cường quả thực hận muốn cắn hắn ngay bây giờ: “Cậu cũng biết giỡn?!”
Rốt cục vặn vẹo hồi lâu Cao Cường cũng kết bạn được với Quốc Cường, nhưng lại không biết được hắn ở phòng nào.
Tối hôm đó, đèn phòng ngủ theo giờ lại tắt hết đi. Cả trung tâm dần bị bóng đêm nuốt chửng. Trong phòng, mỗi người đều cầm điện thoại bấm, ánh sáng xanh phát ra chỉ chiếu rõ khuôn mặt của từng người. Cao Cường muốn đập banh cái điện thoại, mạng mẽo yếu quá, muốn vào xem hắn đăng những gì lên facebook cũng không được.
Lúc mọi người đã ngủ say, tiếng sáo ấy lại ngân nga lên. Là cậu ấy. Là bản sáo mình yêu cầu hôm trước. Cậu cảm thấy âm thanh giống như là đường mật rót vào tai của cậu.
Cậu nhắn ba chữ Chúc ngủ ngon, nhắn nút gửi, chờ đến khi nó được gửi đi hoàn tất cũng là dăm ba phút, sau đó cậu mới thả lỏng cơ thể theo điệu sáo, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Thu hoạch lớn nhất và quan trọng nhất hôm nay: Làm bạn, hóa giải tư thù với trung đội trưởng xuất sắc.