Đứng trước cửa phòng E020, Cao Cường nhìn lên tấm biển ghi số phòng dán ở trên cửa thật kĩ. Cậu không muốn đi nhầm phòng giống như hồi mới chuyển vào kí túc xá, nghĩ lại cậu vẫn còn chưa quên lúc đó bản thân xấu hổ thế nào. Sau khi xác định thật chắc chắn đã đi đúng địa chỉ, cậu hít thở sâu một cái, cười cười, nghĩ sẽ dùng nụ cười thân thiện bảo vệ hòa bình nhân loại này để bước vào bên trong, cốt chính là để tạo ấn tượng ban đầu. Người ta luôn nói cái nhìn đầu tiên luôn có ý nghĩa quan trọng. Mình có được những người bạn cùng phòng tốt hay không phụ thuộc rất nhiều vào lần đầu gặp gỡ.
Nhưng nghĩ như thế nào thì với tính cách của cậu, cậu không thể diễn vai như vậy được, nên vẫn là bình thường đi vào bên trong. Những bạn học khác đang tất bật dọn dẹp chỗ ngủ của mình. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, đánh giá từng người từng người một. Nhìn đi nhìn lại trong phòng toàn nhan sắc hạng bình thường, không xấu không đẹp, thông qua dáng vẻ bên ngoài cùng hành động cho thấy đều có thể làm bạn được. Cậu nhìn sang chiếc giường gần cửa sổ vẫn còn trống, đi lại đó và ngồi xuống. Cũng thật đúng, thời buổi này có mấy ai giữ được thú vui tao nhã ngắm trăng sao ngẫm chuyện đời như cậu.
Đang lúc cậu chuẩn bị dọn đồ ra thì đột nhiên một cậu bạn giống như sát thủ đi không động tĩnh nhào tới choàng vai cậu. Cao Cường tuy ngạc nhiên vì hành động này nhưng không có biểu hiện kiểu hết hồn gì, chỉ đơn giản quay sang nhìn chủ nhân của cánh tay. Chào đón cậu là khuôn mặt tươi cười hi ha của một tên đầu đinh. Cậu thấy người này quen quen hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Tên đầu đinh nói: “Chào thành viên thứ 5 của phòng, tớ tên là Minh Thịnh. Giúp đỡ nhau cùng trải qua mười ngày này nhé.”
Thái độ và lời nói thân thiện như vậy thành công khiến Cao Cường cao hứng: “Được, tớ tên là Cao Cường.” Cậu cũng nở một nụ cười thiện ý chân thành đáp lại.
Minh Thịnh nói tiếp: “Cậu không nhớ tớ à?” Thấy Cao Cường tựa như trong đầu đang có sương mù, hắn nói tiếp: “Chắc là không rồi. Chúng ta học chung môn Mác đấy, cậu không có ấn tượng à?”
Đến đây Cao Cường mới nhớ được một chút. Bởi vì lớp Mác đông sinh viên nên cậu cũng không nhớ được nhiều người lắm. Dù sao coi như là quen biết từ trước sẽ tốt hơn nhiều. Cậu nhìn sang Minh Thịnh đang đi nói chuyện vui vẻ với các bạn khác. Người này xem ra khả năng ngoại giao rất tốt, chơi với cậu ta hẳn mình cũng không cần tốn nhiều công sức đi kết bạn.
Loay hoay một khoảng thời gian, tiếng còi từ nơi nào đó vang dội đến phòng, mọi người trong phòng rủ rê cùng nhau đi đến nhà ăn ăn cơm. Bữa cơm quân ngũ đương nhiên không phải sơn hào hải vị đắt tiền, chỉ là cây nhà lá vườn nhưng lại đảm bảo vệ sinh, an toàn, đặc biệt là đầy đủ dinh dưỡng. Năm người phòng của Cao Cường vừa ăn vừa tranh thủ nói chuyện làm quen với nhau, ai nấy cũng đều khá thân thiện và gần gũi.
Như thế là chỉ sau một bữa cơm trưa, năm người hiển nhiên trở thành hội năm anh em (trên một chiếc xe tăng) chơi tốt với nhau. Cao Cường còn đặc biệt danh cho từng thành viên dựa trên đặc điểm đặc trưng của họ, mở hàng là Minh Thịnh với biệt danh là Đầu đinh.
Tháng tám đến, hoặc những cơn mưa bất chợt, hoặc những cái nắng gắt cháy da. Hiện tại ông trời có lẽ đang hoạt động hết công suất, cho nên trời mới nắng mạnh đến thế. Cũng may khu quân sự này được cây xanh lâu năm che chở, bao bọc cho nên có thể tránh được cái nắng bỏng rát. Thời gian học buổi chiều đã đến, tiếng còi lại được thổi lên. Mọi người nhanh chóng chuẩn bị cho buổi học đầu tiên. Ngay cả Cao Cương thường xuyên lề mề cũng phải thật nhanh chuẩn bị, bởi quy tắc trong đây rất nghiêm ngặt và chặt chẽ, cậu không muốn mới buổi đầu tiên đã bị phạt. Hình phạt trong quân ngũ hẳn cũng sẽ không mấy thân thiện gì.