Trùng Khải Mạt Thế

Chương 158: Q.5 - Chương 158: Hoàng Kim Trư




Dịch: Chu Cường

Trên ngã tư đường phố xuất hiện một bóng hình nhỏ bé.

Đó là một con heo sữa.

Kích thước, hình dáng bên ngoài của nó giống như một con heo sữa bình thường, duy nhất một điểm khác lạ chính là bộ lông của nó không phải là màu trắng mà là màu vàng, bộ lông vàng óng ánh.

Trên đầu con heo sữa có cài một vòng hoa, nhìn bề ngoài của nó vô cùng đáng yêu, nếu như ở thời đại trước đây, khẳng định sẽ làm cho vô số thiếu nữ yêu thích. Nó chầm chậm đi tới trước mặt Lăng Vũ, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, tò mò quan sát kẻ nhân loại đang đứng trước mặt.

Trên gương mặt lặng lùng như băng của Lăng Vũ xuất hiện một tia biến hóa, đôi mắt của hắn hơi nheo lại, hắn vốn tưởng rằng, quái vật có thể làm tổn thương được mình phải là một con siêu cấp đại quái vật, nhưng không nghĩ tới đó lại là một con heo sữa có hình dáng đáng yêu đến vậy.

Có điều, Lăng Vũ cũng không vì thế mà mất cảnh giác.

Vết thương xuất hiện trên mu bàn tay trắng nõn của hắn đang nhanh chóng khép lại, cho đến khi không còn vết thương nào nữa. Lăng Vũ từ trên cao nhìn xuống con heo sữa có bộ lông màu vàng óng này. Hàn khí trong cơ thể hắn không ngừng bốc ra, lan tràn ra xung quanh, đem đường phố hoàn toàn đóng băng lại.

Khóe miệng hắn hơi cong lên, trường lực Hàn băng mở ra, bên trong phạm vi này lực chiến đấu của hắn sẽ tăng lên gấp đôi. Cho dù con heo sữa trước mặt hắn là thứ quái vật gì đi nữa, nó sẽ không có cách nào làm tổn thương hắn được nữa.

Hơi nước trong không khí nhanh chóng ngưng kết, biến thành những ngọn lao bằng băng sắc bén, nhằm về phía con heo sữa bắn mạnh đến.

Heo sữa màu vàng vẫn dậm chân tại chỗ, không có bất cứ một phản ứng nào, nó giương đôi mắt tò mò nhìn những ngọn lao bằng băng đang lao đến, từ miệng nó phát ra tiếng kêu khe khẽ.



Vị tướng quân chỉ huy ở căn lều của Bộ Tổng chỉ huy, ông ta hiện đang ngồi trên ghế, nghiêng đầu quan sát những màn hình trước mặt mình. Hình ảnh hiện ra trên những màn hính đấy chính là hình ảnh bên trong thành phố.

Dưới sự điều khiển của một số lượng lớn nhân viên kỹ thuật, bọn họ mạnh mẽ chiếm quyền kiểm soát hệ thống quan sát bên trong thành phố. Đem một số hệ thống camera bên trong thành phố chưa bị hư hại, thành công khởi động lại, giúp cho bọn họ thu thập thêm nhiều thông tin hình ảnh đang diễn ra bên trong thành phố.

Vị Tướng quân chỉ huy bình thản tự rót cho mình một chén trà nóng, Thập Đại Chiến Sĩ tất cả đều được huy động, thêm vào đó là một số lượng lớn súng ống thu được bên trong di tích. Cùng với những loại vũ khí mới đều được huy động để tham gia vào cuộc chiến này, khiến cho kết quả cuộc chiến này sẽ thuộc về phía loài người, nhưng mà sự mất mát hi sinh cũng sẽ không thể nào tránh khỏi.

Ông ta đưa chén trà nóng đến gần miệng, thổi nhẹ để nước bớt nóng, chuẩn bị đưa chén trà lên miệng uống.

Đột nhiên, một màn hình con phía trước mặt trở nên tối đen.

Vì tướng quân chỉ huy hơi sửng sốt một chút cũng không có để ý cho lắm. Chẳng qua là do hệ thống camera ở khu vực đó đã bị phá hủy, mới xảy ra hiện tượng đó, ông ta bình thản tiếp tục thưởng thức nốt chén trà của mình.

"Báo cáo!"

Đúng lúc này, từ bên ngoài căn lều, bỗng nhiên có một người lính trinh sát chạy vào, vẻ mặt người lính đó vô cùng kinh hãi, nói:

"Báo cáo, bên trong khu vực nguy hiểm màu đỏ số chín, đột nhiên xuất hiện quái vật khổng lồ, khiến cho lực lượng không quân tổn hại thảm trọng, có 189 máy bay bị rơi."

Vĩ tướng quân chỉ huy ngẩn người ra, rồi đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nói:

"Ngươi nói cái gì? Không quân bị rơi mất 189 máy bay? Chỉ huy lực lượng không quân làm gì mà để xảy ra tình trạng như vậy. Không phải là ta đã ra lệnh cho bọn họ ở trên không yểm trợ cho Lăng tướng quân hay sao? Lẽ nào có xuất hiện quái vật biết bay?"

"Thưa tướng quân, chúng tôi không xác định được. Chỉ biết rằng trước khi những máy bay này biến mất trên màn hình ra-đa, tín hiệu liên lạc với những máy bay này bị cắt đứt, dường như bị thứ gì đó quấy nhiễu."

Người lính trinh sát nói thêm:

"Ngô Thiếu tướng nói, hiện nay bọn họ đang cố gắng tiến hành kết nối lại liên lạc, đại khái cần đến ba tiếng đồng hồ mới có thể tìm đến vị trí những chiếc máy bay trực thăng bị rơi."

"Ba tiếng?"

Vị Tướng quân chỉ huy nóng này, trừng mắt nói:

"Đợi cho đến khi hắn tìm đến vì trí những chiếc máy bay bị rơi thì cuộc chiến đã kết thúc, nói với hắn là Lão tử muốn hắn phải tăng tốc độ lên."

"Cút!"

"Rõ!"

Người lính trinh sát biết rõ tính khí nóng nảy của vị Tổng chỉ huy, vôi vàng cúi đầu cáo lui.

Vị Tướng quân chỉ huy, giơ cánh tay lên, nhìn vào chiếc đồng hồ bộ đàm trên cổ tay của mình, đây chính là một thiết bị hiện đại mà bọn họ tìm thấy bên trong di tích, mỗi một người bên trong Thập đại Chiến sĩ đều được trang bị một cái. Ông ta lần này được trao trọng trách là Tổng chỉ huy chiến dịch nên cũng được giao cho một cái, những thiết bị này đều đã được đồng bộ, kết nối với nhau, trở thành bộ đàm liên lạc.

"Alô, Lăng tướng quân, tình hình ở đó sao rồi?"

Vị Tướng quân chỉ huy, khẽ hô lên một tiếng trong hệ thống liên lạc.

Ở đầu bên kia vô cùng yên tĩnh không có bất cứ một âm thanh nào phát ra.

"Này, tên đáng chết."

Vị Tướng quân chỉ huy tức giận quát một tiếng, ông ta biết người như Lăng Vũ không thích sử dụng bộ đàm, bình thường đều sẽ tắt hệ thống, ông ta không nghĩ tới tình trạng hiện giờ vô cùng trọng yếu, Lăng Vũ vẫn không thèm mở bộ đàm ra. Ông ta ngay lập tức chuyển sang một kênh khác, nói:

"Này, mau trả lời cho ta, Thạch tướng quân, nghe được mau trả lời."

Đầu phía bên kia của bộ đàm vẫn không có bất kỳ một âm thanh nào đáp lại.

"Này…này!"

"Nghe được mau trả lời!"

Âm thanh của Vị tướng quân chỉ huy đã có chút nôn nóng.

"Đừng kêu nữa!"

Đúng lúc này, từ đằng sau ông ta có một âm thanh lạnh như băng truyền đến.

Vị Tướng quân chỉ huy không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, con ngươi của ông ta đột nhiên co rút lại, chỉ thấy Lăng Vũ một thân trang phục trắng như tuyết đang đứng bên ngoài căn lều, bộ trang phục trắng như tuyết của hắn lúc này đã bị nhuộm đỏ bởi máu, điều kinh ngạc nhất là cánh tay phải của hắn...kể cả ống tay áo cũng đã biến mất.

"Tên ngu xuẩn kia… chết rồi!"

Lăng Vũ há miệng thở dốc, âm thanh vẫn lạnh lẽo đến cực điểm.



Phía trước một tòa nhà cao tầng có rất đông những người sống sót đang tụ tập.

Lâm Siêu đứng trước cổng tòa nhà lớn, nhìn hơn một trăm người may mắn sống sót đang đứng ở đó. Trong những người may mắn sống sót này hơn một nửa là người bình thường, mấy tháng nay bọn họ không được rửa ráy, tắm rửa, vệ sinh thay quần áo, vì thế trên cơ thể bọn họ bốc lên thứ mùi hôi thối nồng nặc

Những người may mắn sống sót này đều trong tình trạng sức khỏe vô cùng yếu, da dẻ xanh xao vàng vọt, xương gò má nhô cao, đói khát chỉ còn da bọc xương.

"Chúng tôi là quân đội."

Lâm Siêu nhìn những người may mắn sống sót trước mặt mình, thủ lĩnh của bọn họ là một người thanh niên khỏe mạnh, trong miệng bốc ra mùi vị đặc trưng của thịt người, mặc dù người bình thường không ngửi thấy được, thế nhưng Lâm Siêu dựa vào khứu giác nhạy bén của mình, ngay lập tức phát hiện ra được, hắn lạnh lùng nhìn người này rồi nói:

" Đưa tất cả mọi người lên xe, chúng tôi sẽ đưa mọi người rời khỏi nơi này, đi đến căn cứ loài người."

Nghe được lời Lâm Siêu nói, hơn trăm người may mắn sống sót này ngay lập tức phản ứng lại, trong đó có mấy người cất bước tiến đến, nhưng đột nhiên bọn họ nghĩ tới chuyện gì đó, sợ hãi liếc mắt nhìn người thanh niên khỏe mạnh cầm đầu, không dám tiến tục tiến lên."

"Đi đến căn cứ?"

Người thanh niên khỏe mạnh có chút động lòng, thế nhưng rất nhanh, hắn nghĩ tới chính mình thu được sức mạnh đặc thù, nếu chẳng may bị những người này phát hiện, chính mình nắm giữ năng lực đặc biệt chỉ xuất hiện trên những bộ phim giả tưởng, không chừng sẽ bị bọn họ bắt đi nghiên cứu mổ xẻ.

Sắc mặt hắn ta hơi đổi, lập tức lắc đầu, trả lời:

"Các người đi đi, chúng tôi sẽ không đi đến căn cứ gì đó, ai biết được lời các ngươi nói là thật hay giả."

"Chó má, lão tử còn có thể là giả."

Người đàn ông trung niên mang quân hàm cấp úy, tức giận nói, bọn họ mặc quân phục, mang theo súng ống, cái này còn có thể làm giả?

Ai có tâm tình muốn cùng người làm bộ?

"Ngược lại tôi sẽ không đi."

Người thanh niên khỏe mạnh lạnh lùng nói:

"Mời các ngươi rời khỏi nơi này."

Lâm Siêu lạnh lùng liếc nhìn hắn, ánh mắt chỉ hơi liếc qua, rồi di chuyển ánh mắt của mình nhìn về phía những người may mắn sống sót khác đang đứng phía sau lưng hắn, nói:

"Mọi người không cần sợ hãi, có chúng tôi ở đây, không ai có thể tổn thương được các người, muốn sống thì lập tức lên xe, cơ hội chỉ có một lần."

Nghe lời Lâm Siêu nói, những ngưỡi may mắn sống sót này nhìn lại những bình lính vũ trang trước mặt mình một chút, nhìn thấy hơn trăm khẩu súng trong tay bọn họ, trong đó có một số người có gan lớn, tiến lên nói:

"Tôi đi!"

"Tôi cũng đi!"

Đã có người đi đầu, những người khác rất nhanh cũng đồng thanh trả lời.

"Vô liêm sỉ!"

Người thanh niên khỏe mạnh bỗng nhiên tức giận, quát:

"Ai dám đi?"

Xoẹt!

Tia Gramma xạ tuyến đột nhiên bắn ra, xuyên thủng đầu của người người thanh niên cầm đầu.

Thân thể người thanh niên đó đồ xuống mặt đất, trên gương mặt hắn ra vẫn duy trì bộ mặt tức giận, nhưng trong đôi mắt của hắn ta lại toát lên vẻ hoảng sợ, đến chết cũng không nhắm mắt, hai mắt mở lớn, trợn ngược.

Máu từ vết thủng trên trán của người thanh niên, nhanh chóng chảy ra ngoài, nhuộm đỏ cả mặt đất.

"A…a…a…"

Trong đám đông truyền ra những tiếng kêu sợ hãi.

Mấy người đàn ông trung niên khỏe mạnh, dùng ánh mắt căm tức nhìn Lâm Siêu nói:

"Ngươi, các ngươi không phải là quân nhân hay sao, tại sao lại ra tay lạm sát người vô tội?"

"Lâm Tướng quân…!"

Viên chỉ huy cấp úy dùng ánh mắt không thể nào hiểu nổi nhìn Lâm Siêu, ông ta biết thảm trạng của người thanh niên kia chắc chắn là do năng lực đặc thù của Lâm Siêu gây ra.

"Lạm sát người vô tội?"

Lâm Siêu quay đầu nhìn về phía mấy người đàn ông trung niên, tuy trải qua một thời gian dài nhịn đói, không có lương thực, thế nhưng gương mặt của bọn họ không quá tiều tụy, khác xa so với dáng vẻ tiều tụy yếu đuối của những người xung quanh. Lâm Siêu gằn từng tiếng:

"Ngươi xác định hắn vô tội?"

Mấy người đàn ông trung niên cùng biến sắc mặt.

"Đồng ý đi căn cứ, lập tức lên xe, tôi chỉ chờ ba phút."

Giọng Lâm Siêu vẫn lạnh lùng, nhìn những người còn lại, cũng không thèm đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.

Những người may mắn sống sót này, bị thủ đoạn bạo lực của Lâm Siêu làm cho hoảng sợ không dám nhúc nhích. Thế nhưng trong số bọn họ, vẫn có không ít người nhanh chóng di chuyển, trèo lên xe tải quân đội, mà trong số những người này, đột nhiên có một người thanh niên chạy đến trước thi thể của người thanh niên cầm đầu, dùng hai chân đạp mạnh vào đầu của hắn,gương mặt dữ tợn, điên cuồng hai chân không ngừng dẫm đạp, làm cho đầu của người thanh niên cầm đầu dần bị biến dạng.

"Đồ súc sinh! Đồ súc sinh!"

Người thanh niên vừa đạp mạnh, vừa điên cuồng mắng chửi, từ trong viền mắt chảy ra hai hàng nước mắt, gào khóc hét lên:

"Cút xuống địa ngục cho tao!"

"Khốn nạn, mày đang làm cái gì vậy?"

Mấy người đàn ông trung niên vội cất giọng quát lớn.

Người thanh niên ngẩng đầu nhìn họ, ánh mắt tràn đầy oán độc, nói:

"Còn có cả chúng mày, lũ súc sinh chúng mày nữa, trợ Trụ vi ngược, bạn gái của tao bị lũ súc sinh rác rưởi chúng mày chà đạp đã không nói, lại còn dám phân thây cô ấy làm thức ăn, chúng mày cho rằng tao không biết gì hay sao, cái lũ súc sinh chúng mày!"

Nghe lời người thanh niên nói, gương mặt của mấy người đàn ông trung niên đều biến sắc.

Viên chỉ huy cũng đồng dạng biến sắc mặt, "Ăn thịt người!" , chuyện như vậy ông ta đã từng thấy qua. Trong thời gian giải phóng thành phố Thiên Kinh, ông ta đã từng thấy một người đàn ông trung niên đem vợ mình giết hại, xẻ thịt, biến thành thức ăn, trong nhà người đàn ông đó chất đầy xương người. Khi tham gia vào đoàn cứu hộ, viên chỉ huy chứng kiến cảnh tượng đó, liền một súng bắn gục người đàn ông trung niên kia.

"Đồ súc sinh!"

Viên chỉ huy cấp úy tức giận quát to, tiến về phía mấy người đàn ông trung niên, mạnh mẽ đạp ngã bọn họ, hướng về phía những binh lính phía sau, ra lệnh:

"Bắt lấy bọn chúng, mang về căn cứ làm lao động khổ sai."

"Các ngươi!"

Gương mặt mấy người đàn ông trung niên tràn đầy sợ hãi, nhưng khi đối mặt với những họng súng đen ngòm phía trước mặt, không có ai trong bọn họ dám có hành động phản kháng.

Những người may mắn sống sót còn lại, nghe được lời nói người thanh niên kia, lại nghĩ tới tình cảnh khuất nhục của mình, không ai bảo ai, bọn họ dồn dập trèo lên xe tải quân đội.

Tíc tíc!

Đúng lúc này, chiếc đồng hồ liên lạc trên cổ tay của Lâm Siêu, đột nhiên vang lên âm thanh gấp gáp của vị Tướng quân chỉ huy:

"Lâm Tướng quân, xin mời lập tức trở về, bên trong thành phố đã xảy ra biến cố, có quái vật đáng sợ xuất hiện, nhận được thông tin xin hãy trả lời."

"Quái vật đáng sợ?"

Hai mắt Lâm Siêu hơi nhíu lại.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.